Chương 34: Anh là người đàn ông cô nhận định đi cùng cả cuộc đời

"Lão công, anh tỉnh táo lại đi.” hai tay Trì Tiểu Úc nâng mặt Giản Diệc Tu lên, để trấn an anh, cô liền nghĩ ra một kế, đó là nhẹ nhàng hôn lên mặt anh.

Giản Diệc Tu dù chiếm được tiện nghi nhưng lại không hề trở nên dễ nói chuyện hơn chút nào.

Nhìn thấy nguy cơ phải cùng anh trên giường lao lực một lần, mắt Trì Tiểu Úc đảo quanh, suy nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh này, "A! Đúng rồi! Anh nghe em nói một chút đã. Buổi tối hôm nay, chúng ta còn phải đi đến một chỗ đó."

"Hôm nay làm gì có kế hoạch ở bên ngoài nào.” Ngụ ý, chúng ta không cần phải vì chuyện này mà chậm trễ thời gian nữa.

Giản Diệc Tu cường thế, không cho cô cự tuyệt, tay anh một phút cũng không ngừng, thô bạo cởi bỏ quần áo trên người cô.

"Chúng ta lúc nữa phải ra ngoài thật mà.” y phục trên người Trì Tiểu Úc càng ngày càng ít làm cho cô trở nên nóng nảy, "Em đã nói với Thẩm Hải Quyền, hôm nay sẽ dẫn anh về ra mắt người nhà ông ta."

Tay Giản Diệc Tu ngừng một chút, đôi mắt thâm thúy bên trong xen lẫn chút lửa giận, giống như đại dương mênh mông đang cuồn cuộn gợn sóng, chăm chú nhìn Trì Tiểu Úc.

Từ phần tài liệu kia, anh biết quan hệ Thẩm Hải Quyền và Trì Tiểu Úc có nhiều bế tắc, nhưng anh vẫn không tìm được được lý do khiến Trì Tiểu Úc nói cô là cô nhi.

Nhưng mà hôm nay, Trì Tiểu Úc lại muốn dẫn anh đi gặp Thẩm Hải Quyền.

"Anh đến đó sẽ hiểu sự bất đắc dĩ của em, hơn nữa...”Trì Tiểu Úc mạnh mẽ tuyên bố, "Nhất định còn phải nói cho bọn họ biết, anh là người đàn ông em đã nhận định, chỉ có anh mới có tư cách đi cùng em đến cuối cuộc đời."

Nói xong, chính mình quay đầu đi, gương mặt xấu hổ đỏ ửng, lan tới tận hai mang tai và tận cổ.

Một mảng màu hồng phấn mê người, lúc này cô nhìn thật là ngon miệng.

Đột nhiên tròng mắt Giản Diệc Tu sâu không thấy đáy, mặt không chút thay đổi, tay dùng sức.

Xoạt!

Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên.

"Giản Diệc Tu, em biết anh là đại gia rồi, không cần lúc nào cũng dùng cách xa hoa này để cởϊ qυầи áo của em có được không?”Trì Tiểu Úc tức giận, hai chân đá loạn, bị anh hung hăng đè xuống.

Một tay Giản Diệc Tu dễ dàng chế trụ cơ thể cô, đưa mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ được treo trên tường, vân đạm phong khinh nói, "Không cần lo xa, trước khi chúng ta ra ngoài còn đủ thời gian hoạt động một lần."

Trì Tiểu Úc hoàn toàn bất lực, cuối cùng cũng chỉ có thể kệ anh giày vò.

Buổi tối, thắt lưng Trì Tiểu Úc đau nhức, không cách nào di chuyển, một đường cô được Giản Diệc Tu ôm tới Thẩm gia.

Nhìn thấy biệt thự quen thuộc trước mắt, Trì Tiểu Úc rũ mí mắt xuống, vỗ nhẹ lên tay Giản Diệc Tu, ra hiệu cho anh để cô xuống.

Chân vừa rơi xuống đất, liền mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Giản Diệc Tu nhanh tay đỡ được cô.

Mắt Trì Tiểu Úc hung hăng liếc anh một cái, thời gian đã không có anh cũng không biết thu liễm thú tính một chút.

Trì Tiểu Úc vừa đi vào cửa, liền thấy được Vương thúc đang bận bộn, mắt ông nhìn quanh bốn phía chỉ huy hạ nhân, vì vậy cô vừa vào ông đã thấy được cô.

"Đại tiểu thư, ngài đã về.”Khi Vương thúc nhìn thấy Trì Tiểu Úc, nụ cười trên mặt ông không nhịn được càng lớn hơn, "Trở lại cũng không biết báo trước cho Vương thúc một câu, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cũng được, như vậy lão liền kịp để cho bọn họ chuẩn bị mấy món ăn mà tiểu thư rồi."

"Vương thúc.”Trì Tiểu Úc ấm áp nở nụ cười, nét u ám nặng nề trên mặt cô lúc nãy biến mất không dấu vết, như là Giản Diệc Tu đã nhìn sai.

Có thể thấy được trong lòng Trì Tiểu Úc vị Vương thúc này có một chỗ đứng nhất định.

Giản Diệc Tu hướng về phía ông ấy, gật đầu chào hỏi.

Vương thúc sửng sốt một chút, sau đó cười càng vui vẻ hơn, Trì Tiểu Úc có chuyện gì cũng không hề gạt hắn, nói có thể hơi khoe khoang nhưng trong lòng Trì Tiểu Úc luôn xem ông ấy như một nửa người cha, cô còn đối xử thân thiết với ông hơn người cha đẻ Thẩm Hải Quyền kia.

Tuy là lần đầu tiên gặp người đàn ông này, nhưng ông liền có cảm giác, người này chính là người mà Đại tiểu thư cưới. Ông rất hài lòng người này, khí chất và tướng mạo đều hơn người, là một người xứng đôi với Đại tiểu thư.

"Tới đây đi, tranh thủ thời gian, vào ngồi đi, lão đi báo cho ông chủ một câu.”Vương thúc vui tươi hớn hở, lúc nói đến “ông chủ” thì khẽ lộ ra vẻ khinh thường.

"Được.” nhìn thấy Vương thúc, Trì Tiểu Úc mới có cảm giác về nhà, cảm giác buồn nôn khi phải đối mặt với “một đám người nhà kia” cũng được giảm bớt một chút.

Nhưng ngay sau đó một giây, cô liền biết mình đã nghĩ sai rồi.