Mặt Giản Diệc Tu vẫn thản nhiên như thường, ngược lại mặt còn lộ ra vẻ mặt cợt nhả như đang cố tình gây sự với cô.
Trì Tiểu Úc buồn bã thở dài một hơi, mở cửa xe ra, tức giận, thở hổn hển, muốn tự mình đi cũng không quan tâm cái chân đâu nhức của cô.
Cô hiện tại không muốn nhìn thấy mặt người đàn ông này, anh quá đáng ghét, ở gần anh cô lại bị tức giận thêm mấy lần nữa cũng không chừng.
Giản Diệc Tu thở dài, đóng cửa xe, bước nhanh đuổi theo Trì Tiểu Úc, trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau.
"Buông em ra." Trì Tiểu Úc không vui, nắm tóc anh, bất mãn giãy chân.
Giãy dụa quá kịch liệt, thiếu chút nữa cô đã bị té xuống đất.
Giản Diệc Tu phản xạ rất nhanh, kịp ôm chặt lấy eo cô, khẽ cau mày, "Chân hết đau rồi sao?"
"Còn đau cũng không cần anh lo." Trì Tiểu Úc nói xong, lại phẫn nộ đá chân.
"Em lặp lại lần nữa!" Mắt Giản Diệc Tu lạnh.
"Dù nói lại mấy lần nữa cũng đều là không cần anh lo.” Trì Tiểu Úc tính tình lại giở chứng, hốc mắt đỏ hồng, mặt bướng bỉnh quật cường, không muốn thảo hiệp với anh.
Người đàn ông này vốn luôn như vậy, lúc anh không vui thì dùng sự lạnh lùng của mình để uy hϊếp cô, cô cũng có lúc không vui đó, chả nhẽ chỉ mỗi mình anh được quyền không vui sao?
Cô muốn cãi nhau với anh một trận cho hả giận.
Giản Diệc Tu dùng tay chà đạp, xoa xoa đầu cô, cố tình làm rối tóc cô, anh muốn phát tiết một chút lửa giận, sau đó nhấc chân đi vào bệnh viện.
Trì Tiểu Úc bất mãn lắc đầu, lên tiếng phản đối, "Không cho anh sờ loạn."
Giản Diệc Tu mặc kệ cô ầm ĩ.
Răng rắc!
Trong nháy mắt một cơn đau nhức truyền đến, Trì Tiểu Úc cắn răng nhịn xuống cơn đau, không muốn vì quá đau mà phát ra tiếng kêu thống khổ gì đó, cô còn đang rất tức giận.
"Tốt lắm." bác sĩ kiểm tra vết thương của Trì Tiểu Úc, " Xương bị chật, nằm sai vị trí, bó xương một thời gian ngắn là không còn gì đáng ngại nữa, sau này phải chú ý một số điểm thôi như vậy sẽ không để lại di chứng.”
"Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ rời đi rồi mà bầu không khí giữa hai người bọn họ vẫn lạnh như băng như cũ, hoặc là nên nói, là Trì Tiểu Úc đơn phương gây lên cuộc chiến tranh lạnh này.
Chân đã không còn đáng ngại nữa, nhưng Trì Tiểu Úc vẫn phải thảo hiệp để Giản Diệc Tu tiếp tục ôm cô.
Cuối cùng, vì được nằm trong l*иg ngực ấm áp quen thuộc của Giản Diệc Tu, Trì Tiểu Úc cuối cùng đã thϊếp đi.
Giản Diệc Tu nhẹ nhàng đem cô đặt xuống giường.
Lông mi Trì Tiểu Úc thật dày, vì thế đã tạo thành một bóng râm hình quạt, miệng hơi bĩu môi, hai má hồng hồng, lúc này cô trông rất khả ái.
Ngón tay thon dài của Giản Diệc Tu vén mấy sợi tóc đang xõa trên mặt Trì Tiểu Úc lên, cẩn thận vuốt ve vầng trán duyên dáng và cái mũi tinh tế khéo léo của cô.
Giản Diệc Tu khẽ cau mày, con ngươi trầm tư.
Đột nhiên điện thoại di động rung rung, Giản Diệc Tu nhìn màn hình điện thoại một chút, đứng dậy đi ra phòng ngủ.
Nghe được tiếng đóng cửa, lông mi Trì Tiểu Úc hơi động, lặng lẽ mở mắt.
"Ai~" Trì Tiểu Úc than một tiếng, lăn trên giường hai vòng, ngồi dậy, một chiêu giả bộ ngủ này thật là hữu nghiệm.
Đúng vậy! Cô đang trốn tránh anh, bất kể là nổi giận hay chiến tranh lạnh hay phải giả bộ ngủ, cô đều có thể làm vì cô không muốn cho Giản Diệc Tu cơ hội để hỏi.
Những chuyện khác cô cũng không lo lắng, anh hỏi cô, cô sẽ thật thà trả lời, không có chút giấu diếm, nhưng mà...
Vạn nhất nếu anh hỏi cô về
Mạc Cánh Bắc, cô không biết phải trả lời anh như thế nào, nếu nói dối anh qua quýt cho xong thì cho lại làm không được.
Trong lòng Trì Tiểu Úc hỗn loạn, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cô phải làm sao mới tốt đây.
Hi vọng anh chưa nghe được lời của Triệu Húc Ngiêu, như vậy là tốt nhất.
Cửa đột nhiên bị mở ra, làm cho Trì Tiểu Úc giật mình, nổi da gà, căn bản không còn thời để nằm xuống giả bộ ngủ một lần nữa.
Trì Tiểu Úc ngây ngốc quay đầu lại, nhe răng cười hì hì, "Anh vào đây cso chuyện gì không?"
"Hừ." Giản Diệc Tu hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay chơi đùa xoay tròn chiếc điện thoại trong tay, "Sao vậy? Em không giả vờ ngủ nữa à?"