Thừa dịp Giản Diệc Tu đi làm, Trì Tiểu Úc cạy mở khóa cửa, đi vào nhà.
Mới vừa mở điện thoại di động ra, bắn ra một đống lời nói, không cần nghĩ cô cũng biết là ai.
Trì Tiểu Úc không để ý đến, thu thập xong một ít đồ đạc, liền rời đi. Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, nhưng rõ ràng cô sẽ tới muộn.
“Đại tiểu thư.”
Trì Tiểu Úc mới vừa vào đại sảnh công ty, đã có người đi tới thông báo: “Tổng giám đốc có dặn tôi báo lại với ngại, nếu ngài tới liền đi gặp ông ấy trước.”
“Tôi biết rồi.”
Trì Tiểu Úc trực tiếp đi đến bộ phận thiết kế, đi tới phòng làm việc của cô trước, gặp ông ta thì để sau đi.
Phòng tuy không lớn, nhưng có thể nhìn ra là đã được người ta dụng tâm sắp xếp lại cách bài trí.
“Tiểu Úc.”
Trì Tiểu Úc quay đầu lại, phát hiện có người không mời mà tới.
Cánh tay Triệu Húc Nghiêu bị băng bó, chậm rãi đi đến phía cô. Anh ta chú ý thấy ánh mắt Trì Tiểu Úc rơi trên cánh tay của anh, Triệu Húc Nghiêu ra vẻ tiêu sái nói: “Không việc gì đáng ngại, bác sĩ nói một tháng sau sẽ không sao, em không cần để ý, bằng hữu của em...”
Trì Tiểu Úc cắt đứt lời của anh, ưu nhã ngồi xuống, nhẹ nhàng cười, nói: “Triệu giám đốc thật đúng là chuyên nghiệp, bị thương cũng không muốn nghỉ phép.”
“Tiểu Úc, quan hệ của chúng ta không cần khách khí như thế, Gọi ta Húc Nghiêu là được.” Triệu Húc Nghiêu nói tiếp: “Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, là bạn học cũ anh cuối cùng cũng có cơ hội để chiếu cố em.”
Trì Tiểu Úc bĩu môi, không muốn hiểu hàm ý sau lời nói của Triệu Húc Nghiêu, theo lời của anh ta vậy thì từ bao giờ bọn họ có cái kiểu quan hệ không cần khách khí?
Hơn nữa lúc trước anh ta cũng không phải dùng thái độ như vậy nói chuyện với cô.
“Nga~, đúng rồi.” Triệu Húc Nghiêu bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, “Phòng làm việc này em có hài lòng không? Anh tốn một chút thời gian buổi trưa tự mình bố trí đó.”
“Ah~” Tròng mắt Trì Tiểu Úc rũ xuống, cầm ngón tay của chính mình chơi đùa, thờ ơ nói: “Cho nên buổi trưa ngày hôm qua, anh đang bận rộn việc này sao?”
“Em không hài lòng sao?” Triệu Húc Nghiêu có chút luống cuống, “Vậy em thích kiểu như thế nào? anh...”
“Triệu giám đốc!” Trì Tiểu Úc cắt đứt lời của hắn, tự tiếu phi tiếu nhìn anh: “Tôi sẽ thông báo cho bộ tài vụ khấu trừ tất cả điểm chuyên cần của anh, còn nữa buổi chiều hôm qua anh bỏ bê công việc, cuối tháng cũng nên trừ tiền lương ngày hôm đó, còn bây giờ là giờ làm việc, không phải là thời gian dùng để hàn huyên.”
Mặt Triệu Húc Nghiêu cứng đờ, che dấu nét khó xử, ho khan một tiếng: “Anh sẽ không quấy rầy em nữa.”
“Buổi trưa...”
Triệu Húc Nghiêu còn muốn nói thêm gì nữa, liền thấy Trì Tiểu Úc cầm điện thoại lên muốn gọi cho ai đó.
“Hậu cần sao? Tôi là Trì Tiểu Úc, hôm nay trước khi tan sở, đem phòng làm việc của tôi trang trí lại một lần nữa...”
Triệu Húc Nghiêu nắm chặt nắm đấm, cứng ngắc phẫn hận đi ra cửa.
“Hừ.” Trì Tiểu Úc quay cái ghế một vòng, có cảm giác mê muội như chìm trong sương mù, không biết nên đi về phương hướng nào, chỉ có không ngừng suy nghĩ mới có thể làm cho đầu óc của cô rõ ràng hơn một chút.
Trì Tiểu Úc biết cô không cần cố gắng học đòi người ta mà quản lý công ty, công ty trên thực tế vẫn cần Thẩm Hải Quyền trấn thủ, vốn là cô muốn lấy ông ngoại làm tấm gương, nhưng mà... cô hình như không có tài năng về phương diện này.
Không đề cập nữa, chuyện gì đến sẽ đến.
Mà hiện tại cô chỉ muốn giấu kĩ chuyện của cô, cô không muốn kéo Giản Diệc Tu vào mớ rắc rối này.
Trước lúc cô tìm được nhân tài để tín nhiệm, cô chỉ có thể nhịn và nhịn, nhưng cô nhẫn nại không có nghĩa là những người đó muốn làm gì thì làm.
Muốn đem Cẩm Tú biến thành của mình, cũng phải nhìn xem Trì Tiểu Úc cô có đồng ý hay không.
Bình ổn xong tâm tình của mình, khóe miệng Trì Tiểu Úc chứa đựng nụ cười như có như không, đứng dậy, đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.