“Không có bao nhiêu chuyện a... Được rồi, cơ hồ không có mà.” Thấy mặt Giản Diệc Tu hơi biến sắc, Trì Tiểu Úc vội vàng sửa lại lời nói của mình.
Giản Diệc Tu không hề dễ dàng bị cô lừa gạt, thân thể đổ xuống, chóp mũi mập mờ để lên chóp mũi của cô, ánh mắt thâm thúy nheo lại, nhìn chằm chằm cô.
Hô hấp ấm áp phả lên môi cô, không cho phép cô tránh né, hôn đầy thô bạo như muốn trừng phạt cô.
“... ưm ~~~... anh.... anh buông em ra.... được không?.... Anh....anh như vậy em... thật không có biện pháp... để dễ dàng nói chuyện...” Trì Tiểu Úc đỏ mặt, cả người bắt đầu nóng lên, bất mãn đẩy l*иg ngực rắn chắc của anh ra, mân mê đôi môi sưng đỏ của mình.
Giản Diệc Tu hừ lạnh, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, nói: “ Vậy em nói đi.”
Trì Tiểu Úc rầu rĩ nói: “Có chuyện gì thì anh cũng biết rồi mà.”
“Trì Tiểu Úc!!!” Âm thanh đàn ông nặng nề quát, vạng vọng cả phòng khách, khiến người nghe phá lệ cảm thấy áp lực.
“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, có gì chúng ta từ từ nói.” Trì Tiểu Úc trấn an.
Hôm nay chuyện này không qua được dễ dàng rồi, nhưng cô nên nói như thế nào đây, một chốc căn bản không thể nói không hết a.
“Từ từ nói?” Giản Diệc Tu tự tiếu phi tiếu, “ Em cảm thấy anh bây giờ có thể ngồi để nghe em nói sao?”
Giản Diệc Tu u ám, giọng nói cực lạnh, Trì Tiểu Úc nghe vậy có chút tức giận, nói: “Vậy anh muốn thế nào?”
Trì Tiểu Úc bất mãn bĩu môi, trong lòng cũng rất phiền não, có rất nhiều chuyện, cô không thể nói ra, cũng không muốn nhắc lại.
“Trì Tiểu Úc!!!” Giản Diệc Tu mất hết kiên nhẫn “Em đúng là muốn tìm chết!”
Trì Tiểu Úc sợ hết hồn, thân thể ý thức được nguy hiểm muốn tìm chỗ trốn.
Trì Tiểu Úc cực kỳ khẩn trương, nhắc nhở anh: “Tĩnh táo, nhất định phải tĩnh táo. Em là lão bà của anh, không như những người khác.”
“Ít nói nhảm.” Giản Diệc Tu xoa gân xanh trên thái dương, cố nén du͙© vọиɠ muốn bóp chết cô, cắn răng nói: “Trì Tiểu Úc, anh hiện tại không muốn gặp em, em tự mình đi ra ngoài, hay là muốn anh ném em ra?”
“Anh dám!!!” Trì Tiểu Úc nổi giận, nhẩy dựng lên, đứng trên ghế sa lon, trợn mắt nhìn thẳng anh quát, vẻ mặt không dám tin.
“Em nhìn xem anh có dám hay không.” Giản Diệc Tu vươn tay nắm lấy cổ áo phía sau của cô, nhấc cả người cô lên, trực tiếp đi về phía cửa chính.
“Buông tay, em không đi, đây là nhà em!” Trì Tiểu Úc víu cánh cửa, không chịu đi, mặt tức giận, chỉ trích hành động vô lý của Giản Diệc Tu.
“Nhà ai?” Giản Diệc Tu giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Nhà của chúng ta.” Khí thế Trì Tiểu Úc thoáng chốc yếu đi.
“Phịch” một tiếng, cửa liền đóng lại không có chút do dự. “Này, anh đừng đùa chứ.” Trì Tiểu Úc vỗ cửa, tức giận hô to: “Một đại nam nhân như anh, làm sao lại hẹp hòi như vậy?”
Thật lâu sau cũng không có ai đáp lại, Trì Tiểu Úc đá một cước lên cánh cửa, người đàn ông này, thật là quá đáng, cơm tối cô còn chưa ăn đâu.
Làm sao bây giờ? Đi tìm Huyên Huyên sao? Trì Tiểu Úc sửng sốt, buồn bực đá cánh cửa một cước, nói to: “Giản Diệc Tu, điện thoại di động và ví tiền của em đâu?”
Trì Tiểu Úc tội nghiệp ngồi trước cửa, như một tiểu động vật bị chủ nhân vứt bỏ, không có điện thoại di động và ví tiền, cô nên đi nơi nào đây?
“ọc ọc” Trì Tiểu Úc hai tay ôm bụng, nam nhân này thật là tàn nhẫn, muốn cô chết đói hay sao?
Âm thanh mở cửa thang máy vang lên, Trì Tiểu Úc cũng không để ý, đầu đang đặt trên đùi liền quay sang hướng khác, tiếp tục buồn bực.
“Xin hỏi, là Trì tiểu thư sao?”