Chương 2
Mẹ Lương, đắc ý: “Con nên đi khuyên ba con đi, tuổi tác một xấp dầy, chẳng lẽ còn định sống nửa đời còn lại với côn trùng trong rừng Amazon?”
loading...
Lương Đình Xuyên: “Ừm, ba hiện tại đang nghiên cứu rắn mối ở Sahara.”
Mẹ Lương nhìn nhẫn kim cương cực lớn trong tay, khinh thường nói: “Ai cần biết anh ta ở đâu, nói như vậy con có liên hệ với anh ta? Anh ta nghe mẹ kết hôn có phát biểu ý kiến gì không?”
Lương Đình Xuyên: “Ba nói: không tệ nha, tìm một thằng Tây, rất có tiền đồ.”
Mẹ Lương sắc mặt trầm xuống, “Vậy con có báo cáo tình hình gần đây của con với anh ta không?”
Lương Đình Xuyên: “Ba nói: không tệ nha, tìm một tiểu nam sinh, rất có tiền đồ.”
Mẹ Lương:  ̄. ̄
====================
Khi Lương Đình Xuyên mở cửa phòng nhà mình, thấy một người dáng vẻ tiều tụy, mái tóc rối bời, trên tóc dính đầy thạch cao trắng, trên người trên mặt nhiều chỗ nhuộm đầy thuốc đỏ.
“Đình Đình ~~~ ” Vật thể không rõ kia bỏ lại cốc đánh răng trong tay, miệng sùi bọt mép ( bọt kem đánh răng), giống như hằng nga chạy trăng nhẹ nhàng bay tới, song song mở hai cái chân đen xì.
Lương Đình Xuyên bình tĩnh: “Yêu nghiệt, chết xa chút.”
Thành Thực lập tức đình chỉ, ai oán trừng đôi mắt to quay tròn nhìn lại Lương Đình Xuyên. Q_Q
Bất đắc dĩ, Lương Đình Xuyên nói: “Đi súc miệng rửa sạch kem đánh răng trước đã.”
Thành Thực gió lốc chạy ào vào WC, gió lốc vọt trở về, lộ ra một hàm răng trắng cười hì hì dán lên.
Lương Đình Xuyên nở nụ cười, anh đặt va li hành lý sang một bên, sau đó hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn kia, dịu dàng hỏi: “Mới nửa tháng không gặp, sao trông em nhếch nhác như thế?”
Thành Thực như gấu Koala treo ở trên người Lương Đình Xuyên chảy chảy nước miếng, lại gặm gặm cái cổ của anh bi thương rú lên: “Nửa tháng nay em đều phải làm phù điêu, mệt chết rồi!”
“Chính là bài tập tốt nghiệp của cô bé kia?”
“Đúng vậy ~ ” Yêu nghiệt làm nũng, cọ cọ cái tai đối phương.
“Thế nào rồi?”
“Tối hôm qua toàn bộ giải quyết! Sống động đúng mẫu của bà cô chết tiệt kia.”
“Em đã bao lâu không gội đầu rồi?”
“...”
“Đi, toàn thân trên dưới rửa sạch cho anh!” Lương Đình Xuyên đem Thành Thực từ trên người kéo xuống, hung hăng ném vào bồn tắm lớn WC.
“Người ta sáng nay vừa quay về liền cấp tốc đánh răng để chuẩn bị hôn nhẹ với anh...” Thành Thực đang nói thầm, đã bị Lương Đình Xuyên dùng vòi hoa sen xả ướt người.
“Tắm sạch thay quần áo sạch, rồi đi ra ngoài ăn cơm trưa, thuận tiện cắt mái tóc dài ngoằng kia đi, mới nửa tháng đã dài như tóc đàn bà! Em là cừu à? Lông tóc dài nhanh như vậy!” Lương Đình Xuyên đang giội nước lên đầu Thành Thực, chợt nghe thấy cậu phát sinh thanh âm “Au ui”.
Lương Đình Xuyên nhíu nhíu mày, chà chà thuốc đỏ trên mặt cậu, Thành Thực rống to hơn: “Đau chết mất!”
“Thực sự bị thương?”
“Còn giả được à?”
“Anh còn tưởng là màu nước...”
“#&%@?!!...”
Lương Đình Xuyên ngã vào trong sô pha như cái ổ chó, châm thuốc lá ưu nhã thở ra khói, giương giương lông mi, “Cơm nước xong trở về dọn phòng sạch sẽ, nếu không tự quay về phòng em ngủ.”
Yêu nghiệt ghé vào cạnh cửa WC muốn giả làm hoa sen mới nở cười xoà liên tục gật đầu.
Lương Đình Xuyên có một người bạn đại học, kêu Mạch Đào (Thành Thực đều gọi anh là McDull (Mạch Đâu)) (Vũ: McDull là một con lợn hoạt hình TQ), nói đến người này Lương Đình Xuyên liền vô cớ nổi giận, bởi vì chính Mạch Đào đã đem tiểu quỷ Thành Thực nhìn qua thành thật hàm hậu kia ném vào chỗ anh, nói: “Anh bạn, đây là con trai của mẹ nuôi tôi, đang học ở đại học nghệ thuật nào đó, gần đây sắp phải thi nghiên cứu, ký túc xá quá ồn không thể học bài, ở lại chỗ cậu nửa năm nhé.”
Lương Đình Xuyên cười nhạt: “Sao không ở chỗ anh ấy?”
Mạch Đào vẻ mặt dáng cười dâʍ ɭσạи: “Nhà tôi cách trường bọn nó quá xa! Hơn nữa người ra vào nhà tôi quá hỗn tạp cậu cũng không phải không biết, đứa trẻ này hồn nhiên như thế, bị tôi làm hư bảo tôi phải ăn nói thế nào với mẹ nuôi? Cậu cũng không đành lòng nhìn tôi sát hại đóa hoa tổ quốc chứ?”
Nụ hoa tổ quốc kia giơ lên một đôi mắt to đẫm lệ, ngại ngùng kéo kéo vạt áo Mạch Đào, run rẩy nói: “Anh, em xem hay là thôi đi...”
Mạch Đào đưa mắt ẩn tình nhìn Lương Đình Xuyên, “Anh Đình Xuyên...”
Lương Đình Xuyên rùng mình một cái, chỉ thiếu mỗi nước không nôn ra tại chỗ, anh liếc nhìn tiểu quỷ kia, hỏi: “Em tên là gì?”
“Trần Thành Thực.”
Cái tên quê mùa này thật đúng là khiến người ta yên tâm, vừa nghe đã biết là một bé ngoan.
“Bao giờ thi?”
“Tháng 1 sang năm...” Bé ngoan cúi đầu, lấy tay xoắn xoắn quai đeo cặp sách.
Ừm, không phải là nửa năm sao? Dù sao phòng ngủ phía Tây cũng không có ai ở, tạm thời để cậu ta ở nửa năm là được. Xem đứa bé này ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, nói không chừng còn có thể làm việc nhà.
Vì vậy Lương Đình Xuyên đồng ý, ngay sau đó cuộc sống đâu vào đấy của anh bị quấy rầy triệt để, thế là nhà trọ không nhiễm một hạt bụi của anh từ nay về sau một đi không trở lại.
Nói người tên Mỹ Lệ đều là quái vật, như vậy người tên Thành Thực đều là yêu nghiệt!
Yêu nghiệt ở một tuần, Lương Đình Xuyên bắt đầu làm bảo mẫu, anh nghĩ: Nhịn! Nhịn! Coi như là bán cho tên khốn Mạch Đào kia một cái nhân tình! Sau đó nhất định phải đòi lại!
Yêu nghiệt ở một tháng, Lương Đình Xuyên triệt để tan vỡ, anh rống: Trần Thành Thực! Sau đó phạm vi hoạt động của cậu chỉ có thể ở trong phòng cậu! Bất cứ thứ gì của cậu xuất hiện trong phòng khách tôi liền ném ra ngoài sân thượng! Không được tới gần phòng ngủ của tôi! Còn có! Không được ca hát lúc tôi ăn! Còn có! Không được mang mấy thứ kỳ quái trở về! Còn có! Không được giả khóc! Còn có! Không được đem đám hồ bằng cẩu hữu kia của cậu đến xem! Cái gì? Kí hoạ cơ thể người? Cút con mẹ cậu đi...
Yêu nghiệt ở nửa năm sau, nghiên cứu thi xong, chỉ là không bao giờ đi nữa. Bởi vì sau một lần rượu sau loạn tính, yêu nghiệt từ nay về sau ỷ lại anh.
Lương Đình Xuyên liếc nhìn Thành Thực ngồi ở bên người mình đeo đai an toàn, cong lên khóe môi: “Nếu không đừng đi cắt tóc, em để tóc dài cũng rất có vị đạo...”
Thành Thực cười y như bạch xà tinh dưới ánh nắng mặt trời, xẹt một chút lướt tới, “Thật không thân ái? Em đây liền để thật dài, anh thích em tết tóc hay là buộc đuôi ngựa?” ╮(╯3╰)╭
Lương Đình Xuyên dùng một ngón tay dí cậu ra xa, sau đó khởi động xe, “Đi cạo đầu đinh cho ông đây.”
Thành Thực thích ăn đồ ngọt, hai người vào quán cơm thường ăn, vừa lúc gặp được hai đàn anh Đường Ngữ và Điền Vạn Triết mới từ Bắc Kinh về, vì vậy liền cùng nhau ngồi ăn.
Đồ ăn còn chưa đưa lên, Điền Vạn Triết hỏi: “Thành Thực, bài thi cuối kỳ thi xong chưa?”
“Thi xong rồi.”
Điền Vạn Triết liếc một ánh mắt, Đường Ngữ nói: “Tốt lắm, anh đây truyền cho cậu một tin, thầy Thôi có một công trình hạng lớn, tranh vẽ trên tường 300 mét vuông, nghỉ hè toàn thể ở lại hỗ trợ, em thuận tiện nói một chút với Hướng Hải.”
Thành Thực sửng sốt, tiếp theo nổi trận lôi đình, “Anh cái đồ ống nhổ(*) chết tiệt nhìn thấy anh là không có chuyện tốt, anh nói với lão Thôi là không nhìn thấy em, em em em điện thoại di động hỏng, em em, em và Đình Đình đi hưởng tuần trăng mật...”
(*) Ống nhổ: cái bình đặt trước cửa nhà mấy ông cao bồi nhổ nước bọt vào đó đó.
Đường Ngữ bình tĩnh: “Thành Thực, đây là nhiệm vụ của phòng giảng dạy, nghe nói làm xong công trình này phòng giảng dạy sẽ tổ chức một chuyến đi vẽ vật thực, kinh phí toàn bộ bao hết.”
“Vẽ vật thực ở đâu?” Thành Thực quả nhiên bình tĩnh lại.
“Dự tính là đi Đôn Hoàng nửa tháng đó.”
Khóe miệng Lương Đình Xuyên giật giật, không có mở miệng nói cái gì.
Thành Thực vui vẻ ra mặt, gật đầu nói: “Vậy cũng không tệ, em sẽ nhắn tin cho mẹ nói nghỉ hè năm nay không về nữa.”
Lương Đình Xuyên thừa dịp Thành Thực đi toilet nói với Đường Ngữ: “Xin đừng lừa dối nhi đồng trí lực còn chưa phát triển hoàn toàn.”
Điền Vạn Triết buồn bã nói: “Đường Ngữ, cậu chém quá khoa trương rồi, phòng giảng dạy nhiều nhất là tổ chức đi vườn bách thú vẽ vật thực nửa ngày.”
Đường Ngữ chẳng hề để ý: “Cậu xem ngài Lương người ta cũng không có vạch trần tôi, hơn nữa nhóc kia nghỉ hè ở lại ngài Lương cũng thật cao hứng, đúng không?”
Lương Đình Xuyên cười, “Tôi chỉ là chờ mong thấy dáng dấp cậu ấy hổn hển, các cậu đừng khiến tôi thất vọng.”
 ̄□ ̄
Đường Ngữ đánh một cái rùng mình, nói với Điền Vạn Triết: “Thành Thực thật đáng thương, sao lại gặp phải ông chú tâm lý vặn vẹo thế này?”