“Trăng đêm nay sáng quá!” Mạc trưởng lão vuốt râu nhìn trời.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lạc Yên và Trường Hà bắt chước ông nhìn trời, một lát sau gió thổi qua, mây đen che nửa vầng trăng, ánh trăng mờ đi hơn một nửa trong nháy mắt.
Bầu không khí trở nên hơi lúng túng.
“Xin chào tiên trưởng!” Đội tuần tra không nhận thấy bầu không khí ngượng ngùng giữa ba người, hành lễ với ba người đang trốn trên mái nhà, đẩy bầu không khí vốn rất khó xử lên đến đỉnh điểm.
“Khách sáo, khách sáo.” Mạc trưởng lão từ trên mái nhà bay xuống, liếc nhìn con chó đang nấp sau lưng đứa trẻ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên miếng thẻ treo ở cổ nó, ông mỉm cười hiền lành.
“Cảm tạ tiên trưởng đã cứu mạng, không biết đại danh của tiên trưởng, ta không cách nào báo đáp, nguyện cầu phúc và dâng hương cho tiên trưởng.” Đối mặt với Cửu Hồi, đội trưởng tuần tra vô cùng cung kính.
Sau khi chứng kiến Cửu Hồi diệt ba con dơi yêu tựa như đập muỗi, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vừa rồi không làm mất lòng vị tiên trưởng này.
“Ta là người tu tiên, việc trừ ma bảo vệ đạo nên là nhiệm vụ của mình, không cần lưu lại tên tuổi.” Cửu Hồi đi đến trước mặt đứa trẻ, muốn xoa mặt cậu, nhưng nhìn thấy mặt cậu đầy nước mắt nước mũi, nàng lại xoa con chó dưới chân cậu: “Trở về giám sát cậu chủ nhỏ của ngươi học hành và tập viết, làm một con chó ngoan.”
Nàng vùi đầu, dùng giọng nói chỉ có con chó mới nghe được: “Trên thẻ chó có gắn lệnh cấm, nếu ngươi dám làm bậy thì sẽ hồn bay phách tán. Lần sau đừng mang con nít ra ngoài ngắm trăng, không dễ mở ra linh trí, nhất định phải nghe lời, con chó yêu may mắn.”
Chó con cứng đờ cả người, sau đó nằm rạp xuống đất, ngoan ngoãn để Cửu Hồi xoa đầu.
“Đã muộn rồi, trẻ ngoan nên về nhà ngủ.” Cửu Hồi xách chó bên tay trái, xách đứa trẻ bên tay phải, đưa cả hai cho đội tuần tra: “Làm phiền chư vị đưa hai vật nhỏ này về nhà.”
“Xin tiên trưởng yên tâm, ta sẽ đưa cả hai về nhà an toàn.” Đội trưởng tuần tra ôm đứa trẻ xoay người lên ngựa, nhét con chó vàng vào lòng đứa trẻ: “Xin các tiên trưởng bảo trọng, tiểu nhân cáo từ.”
“Cáo từ.”
Đợi người của phủ thành chủ rời đi, nhóm Mạc trưởng lão mới vây quanh.
“Cửu Hồi tiểu sư muội, có thể cho ta sờ dải lụa của ngươi không?” Lạc Yên nhìn dải lụa trông bình thường này với ánh mắt hâm mộ, trên đó không có phù văn hay linh khí, ai nhìn cũng không biết đây là một món pháp khí.
“Được.” Cửu Hồi gỡ dải lụa ra, hào phóng nhét vào ngực Lạc Yên.
Lạc Yên sờ thật cẩn thận, mạnh dạn chạm vào, lại sờ mạnh hơn, sờ kiểu nào cũng giống vải bình thường, không có gì đặc biệt.
“Đây cũng là thứ trưởng bối trong thôn tặng cho ngươi trước khi ngươi ra ngoài?” Thật sự nhìn không ra chỗ đặc biệt của dải lụa, Lạc Yên trả dải lụa cho Cửu Hồi, ánh mắt chuyển qua cây trâm ngọc bích trong tay nàng.
“Không phải.” Cửu Hồi lắc đầu, nhận dải lụa: “Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, thích ra sông ở đầu thôn vọc nước, thôn trưởng sợ ta bị chết đuối nên cột cái này trên eo ta. Thôn trưởng nói, tổ phụ của tằng tổ phụ đã để lại cái này cho ông, ông không có con cái nên cho ta.”
“Vậy cây trâm này……”
“Bặc gia gia tặng cho ta vào ngày sinh nhật thứ mười lăm, đây là đồ gia truyền mà gia đình bọn họ đưa cho con dâu từ đời này sang đời khác, ông nói tóc ông đã bạc mà vẫn chưa cưới được tức phụ, nên dứt khoát cho ta.”
Trường Hà: “Cửu Hồi sư muội, hay là ngươi viết thư về hỏi thử, những trưởng bối trong thôn có hứng thú nhận cháu trai không?”
Lạc Yên trừng mắt liếc hắn.
“Còn cháu gái nữa.”
Cửu Hồi lặng lẽ cất cây trâm ngọc bích vào nạp giới: “Trưởng lão, sao ngài và sư huynh, sư tỷ tới đây?”
Trường Hà, Lạc Yên: “……”
Tiểu sư muội đổi đề tài mượt mà thật.
“Nhận thấy có yêu khí trong thành nên tới xem.” Ánh mắt Mạc trưởng lão cực kỳ hiền lành khiến nhiều trẻ con thích, làm gì có ánh trăng nào chiếu lên người nàng, rõ ràng là ánh sáng của pháp khí đầy màu sắc, là ánh sáng vàng rực rỡ!
“May mắn ngươi có tu vi, khống chế được ba ác yêu này.” Mạc trưởng lão phất tay áo làm cho thi thể của ba con con dơi biến thành tro: “Tu vi của lão hủ không cao, nên không thấy được tu vi của ngươi.”
“Tu vi của ta không giỏi, trước khi đi, Long đại gia sợ ta thu hút sự chú ý của yêu tà nên cho ta một cái vòng tay để che giấu tu vi.” Cửu Hồi kéo tay áo, trên cổ tay trắng nõn có đeo một chiếc vòng kín đáo: “Là cái này.”
Mạc trưởng lão, Trường Hà, Lạc Yên: “……”
Không phải chứ, đây là thôn giàu có nào mà dám nuôi trẻ con như vậy?
“Đi thôi, trở về rồi nói.” Mạc trưởng lão cười: “Ánh trăng đẹp quá, từ từ đi về thôi.”
Màn đêm an tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chó sủa và trẻ con khóc nỉ non, người đang ngủ say không biết rằng nếu hôm nay không có nhóm Cửu Hồi ở trong thành, tòa thành này của bọn họ sẽ rơi vào cơn ác mộng đẫm máu.
“May mắn là chúng ta ở trong thành hôm nay, ngươi kịp thời ngăn chặn ác yêu bỉ ổi, nếu không, không biết bao nhiêu dân chúng trong tòa thành này sẽ mất mạng.” Mạc trưởng lão vui mừng nhìn Cửu Hồi: “Tông môn của chúng ta chú trọng nếu không mạnh trong mọi việc thì không ra mặt hành động, giúp đỡ trong lúc nguy cấp là điều đáng quý, nhưng nếu không thể đánh lại người ta thì phải bỏ chạy.”
“Vâng.” Cửu Hồi gật đầu: “Ta hiểu, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt.”
“Hiểu đạo lý này là tốt.” Mạc trưởng lão cười tủm tỉm nói: “Vọng Thư Các đã thành lập hai ngàn năm, dù không thể đứng ngạo nghễ trong toàn bộ giới tu tiên, nhưng chưa bao giờ chặt đứt truyền thừa. Khi nào ngươi nhập môn bái sư, sẽ hiểu vì sao tông môn có thể truyền thừa nhiều năm như vậy.”
“Tiểu sư muội, trưởng bối trong thôn các ngươi đều là tán tu rất hiểu tu luyện hay sao?”
“Không hẳn vậy.”
“Vậy ai dạy công pháp cho ngươi?”
“Mỗi người dạy một chút, ta học mỗi ngày một chút.” Cửu Hồi nhíu mày: “Tuy nhiên ta học không giỏi lắm, gần hai năm nay, tu vi vẫn không tiến bộ, các trưởng bối mới bảo ta ra ngoài bái sư học nghệ.”
Thôn trưởng gia gia từng nói, tu vi của nàng không tăng lên không phải là vấn đề của nàng, mà do bọn họ dạy không tốt. Bên ngoài thôn có rất nhiều người tu tiên với bản lĩnh mạnh mẽ, chắc chắn sẽ có sư phụ giúp nàng trở nên giỏi hơn.
“A, cái này……” Lạc Yên quay đầu lén nhìn Mạc trưởng lão, mang Cửu Hồi về tông môn, có phải hơi tự phụ không?
“Ngươi yên tâm, các sư trưởng của Vọng Thư Các đều yêu quý đồ đệ như con, tông môn là nhà của ngươi.” Mạc trưởng lão tự tin: “Nếu ngươi muốn học cái gì, mỗi trưởng bối đều sẵn sàng dạy ngươi.”
“Vâng!” Cửu Hồi gật đầu, “Cảm ơn trưởng lão.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Mạc trưởng lão xoa tay cười: “Có thể cho ta mượn coi con dao gϊếŧ heo kia không?”
“Dao gϊếŧ heo?” Trường Hà kinh ngạc trợn to mắt: “Người đâm vào thắt lưng của hộ pháp Ma giáo là Cửu Hồi tiểu sư muội à?!”
“Các ngươi không nhận ra thật sao?” Mạc trưởng lão đưa tay gõ thật mạnh lên đầu Trường Hà: “Người của tông môn mình mà không nhận ra, ngươi giỏi chuyện gì?”
“Vậy sao lúc ấy người còn hỏi tiểu sư muội đi đâu……” Trường Hà che đầu lẩm bẩm.
“Sao? Ngươi ước gì tất cả mọi người đều biết, người có thể tổn thương hộ pháp Ma giáo là tiểu sư muội của ngươi?” Mạc trưởng lão tự tin nói: “Đừng thấy mấy đệ tử của các đại tông môn rời đi với vẻ mặt không màng điều gì khác, ta cam đoan bọn họ sẽ phái người lén quay lại tìm tung tích của Cửu Hồi.”
“Bọn họ muốn cạy góc tường à?” Trường Hà không hề nghi ngờ lời nói của sư phụ mình: “Mấy đại tông môn có lòng dạ thật bẩn thỉu.”
“Quan trọng nhất là” Cửu Hồi giải thích: “Ta sợ người Ma giáo sẽ tìm ta trả thù, vì vậy xin sư huynh và sư tỷ giữ bí mật chuyện này.”
“Sư muội yên tâm, một trong những điểm mạnh của Vọng Thư Các chúng ta là đoàn kết.” Lạc Yên xắn tay áo Cửu Hồi: “Mặc kệ chuyện gì, chỉ cần ngươi không đồng ý, sẽ không bao giờ truyền ra ngoài tông môn.”
“Cảm ơn Lạc Yên sư tỷ.” Cửu Hồi lấy dao gϊếŧ heo từ trong nạp giới ra, đưa cho Mạc trưởng lão: “Đây là dao gϊếŧ heo mà Lưu đại gia đã sử dụng mấy chục năm, ông nói nó dính tới mạng sống của nhiều con heo, sát khí rất nặng, có thể giữ bên người để trừ tà ma và trấn áp sát khí.”
“Nó không phải là pháp bảo hay sao?” Mạc trưởng lão nhìn con dao gϊếŧ heo cong queo rỉ sắt, thấy nó rất bình thường.
“Không phải.” Cửu Hồi lắc đầu: “Ngoài việc dọn gạch, Lưu đại gia thường cầm con dao này đi gϊếŧ heo cho người ta. Thôn của chúng ta tương đối nghèo, không có nhiều tiền để mua pháp bảo.”
Không không không, có lẽ ngươi đã hiểu sai về nghèo đói.
Mạc trưởng lão nhìn món đồ có giá trị và bộ dạng nghiêm túc của Cửu Hồi khi giải thích về sự nghèo khó của thôn, ông bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
“Chuyện tối nay đã xong, ngươi giúp Thiên Hạc thành gϊếŧ dơi yêu, ngày mai thành chủ chắc chắn sẽ tới chào hỏi chúng ta. Nếu ngươi không muốn có thêm phiền toái, chúng ta có thể lựa chọn rời đi ngay bây giờ.” Mạc trưởng lão rất sợ có người tới cướp người của bọn họ.
“Trưởng lão.” Cửu Hồi đang định gật đầu, đột nhiên dừng lại, nhìn thầy trò ba người: “Các ngươi có cảm thấy, hình như thiếu cái gì đó không?”
“Thiếu cái gì?” Mạc trưởng lão trả con dao gϊếŧ heo cho Cửu Hồi: “Quên cất pháp bảo nào à?”
“Hình như……” Cửu Hồi nhíu mày suy tư, sau một lúc lâu: “Có phải thiếu một người không?”
Ở phía đối diện của con hẻm, Chỉ Du mặc áo choàng màu sáng, cầm đèn lưu li đứng dưới mái hiên. Nghe tiếng nói chuyện của bọn họ, hắn bình tĩnh nhìn bọn họ: “Đã trở lại?”
Gió thổi tua rua đỏ dưới đèn lưu li, nhưng ánh nến trong đèn lưu li không hề đong đưa.
Nhóm ba người Mạc trưởng lão: “……”
Lương tâm đau quá, bọn họ thật sự đã quên mất một người.
“Hiện tại phải rời đi hay sao?” Chỉ Du đi đến trước mặt bốn người, ánh mắt đảo qua bốn người, cuối cùng tập trung vào Cửu Hồi.
Cửu Hồi không né tránh ánh mắt hắn, hai người nhìn nhau một lát, Chỉ Du nhìn chỗ khác, đưa đèn lưu li cho nàng: “Lần sau ra ngoài một mình, nhớ mang theo đèn.”
“Đèn này đẹp quá.” Cửu Hồi giơ đèn lên nhìn kỹ: “Hình như bên trong không phải là nến đang cháy, là cái gì vậy?”
“Ta không nhớ tên.” Chỉ Du hơi nhíu mày suy nghĩ một lát, vẫn không có kết quả: “Nhưng dùng để thắp sáng ban đêm được.”
“Ta biết nó gọi là gì.” Trường Hà nuốt nước miếng: “Nó kêu dạ huy thạch.”
“Tên cũng hay.” Cửu Hồi lắc đèn, dạ huy thạch ở bên trong lăn qua lăn lại, phát ra tiếng ùng ục.
“Đừng lắc, đừng lắc.” Lạc Yên run rẩy đè tay Cửu Hồi lại: “Nhẹ chút, nhẹ chút, đừng làm gãy!”
Nó đắt lắm!
“Các ngươi rất thích loại đá này à?” Chỉ Du dường như không hiểu vì sao bọn họ cảm thấy hứng thú đối với loại đá không có tác dụng gì ngoại trừ phát sáng này, vì thế móc ra một đống từ trong nạp giới, đưa cho Lạc Yên: “Cho các ngươi.”
Lạc Yên: “……”
Trường Hà: “……”
Mạc trưởng lão: “……”
Tại sao vừa rồi bọn họ có thể quên Chỉ Du?!
Bọn họ có tội, bọn họ có tội lớn, bọn họ đáng “chết”!
Đây là sư đệ và sư muội của bọn họ ư? Không, đây là thần tài của bọn họ!
Mạc trưởng lão lặng lẽ trải một lớp chăn dày lên hồ lô, ban đêm lạnh, cũng không thể đông lạnh hai vật có giá trị của tông môn được.
Niềm hy vọng thoát khỏi nghèo khó và trở nên giàu có của tông môn là ngày hôm nay!
Tán tu: là chỉ những người tu luyện không theo tông phái nào cả
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ Du: Không phải ai cũng có loại đá vụn này à, chẳng lẽ các ngươi không có?!