Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tại Hạ Rất Bình Thường

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiên Hạc thành.

So sánh với Vấn Tiên thành, Thiên Hạc thành thật sự không nổi tiếng, dân chúng ở đây càng kính sợ người tu tiên hơn. Có lời đồn, từng có tiên hạc đến nơi này nghênh đón tiên nhân phi thăng từ hàng ngàn năm trước, bởi vậy có tên thế này.

Tuy một trong những đại tông môn như Cửu Thiên Tông không coi trọng Vọng Thư Các, nhưng dân chúng ở Thiên Hạc thành cực kỳ cung kính người của Vọng Thư Các ngồi hồ lô từ trên trời rơi xuống. Thậm chí vệ binh canh gác thành đích thân dẫn bọn họ đến nhà trọ tốt nhất trong thành, mới cúi người chắp tay hành lễ rời đi.

Hầu bàn tiến tới chắp tay chào: “Xin chào chư vị tiên trưởng, xin hỏi muốn bao một tiểu viện, hay là đặt vài gian thượng phòng?”

Cửu Hồi quay đầu nhìn Chỉ Du, ba người khác cũng quay qua nhìn hắn.

“Tiểu viện.” Chỉ Du thả một nắm linh thạch lên bàn.

“Tiên trưởng, không được đâu!” Hầu bàn khϊếp sợ, vội vàng giải thích: “Chúng ta chỉ là nhà trọ bình thường, không cung cấp linh lực trường cho người tu luyện, các ngài chỉ cần trả bạc là được.”

“Bạc?” Gương mặt đẹp của Chỉ Du lộ ra chút mờ mịt.

“Là cái này.” Cửu Hồi cầm một miếng bạc vụn lắc lắc trước mặt Chỉ Du, sau đó đặt lên bàn: “Đủ chưa?”

“Đủ rồi, xin mời các tiên trưởng đi theo ta.” Hầu bàn cất bạc vào trong ngực, trả linh thạch lại cho Chỉ Du, cúi người đi về phía tiểu viện ở sau: “Tuy tiểu viện không có linh lực trường, nhưng rất sạch sẽ, nếu các tiên trưởng cần gì thì cứ trực tiếp nói với tiểu nhân.”

Hắn rất có mắt nhìn người, thấy các vị tiên trưởng không có yêu cầu gì, hắn thức thời rời đi.

Trong viện có năm phòng, Cửu Hồi chọn căn phòng gần một cây lớn. Trời mưa khoảng hai canh giờ, tạnh mưa vào giờ ăn tối.

Lạc Yên lo lắng Cửu Hồi ở một mình sẽ sợ hãi, nói chuyện với nàng một hồi mới rời đi, trong viện dần dần yên tĩnh lại.

Ánh trăng chậm rãi chui ra khỏi mây, ánh sáng bạc sáng ngời tràn ngập khắp sân, Cửu Hồi mở cửa sổ, ánh trăng chiếu vào mặt nàng, nàng ngửa đầu nhìn ánh trăng.

Những lúc như thế này ngày xưa, nàng sẽ ngồi ở ven thôn, nghe các trưởng bối kể chuyện về thế giới bên ngoài. Các trưởng bối nói về thiện và ác trong tâm con người, sự thù hận và tình yêu sau khi vướng vào vấn đề tình cảm. Bọn họ kể rất vui, nàng cũng bật cười khi nghe họ nói.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp, chắc bọn họ đang nói chuyện phiếm bên ngoài.

Đột nhiên có tiếng chó sủa và tiếng khóc của con nít bên ngoài con hẻm yên tĩnh, nếu không cẩn thận lắng nghe sẽ không nghe thấy.

Chó sủa thêm hai tiếng nữa, sau đó không còn âm thanh nào. Cửu Hồi thở dài, giẫm lên lưới cửa sổ, phi thân rời khỏi nhà trọ.

Có ánh trăng làm bạn, con đường đêm không tối lắm. Cửu Hồi bay qua hai con phố, bốn con hẻm. Bên ngoài một căn nhà tranh cũ nát, nàng nhìn thấy hai vệ binh mặc áo giáp, một con chó, và một đứa trẻ đang khóc nước mắt nước mũi tèm nhem.

“Cầu xin quân gia thả nó đi, nó thật sự chỉ là một con chó bình thường.” Đứa trẻ ôm chó không chịu buông ra, hai vệ binh có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng không ra tay với đứa trẻ: “Chúng ta là vệ binh của phủ thành chủ, có người báo rằng chó của ngươi thông minh như người trưởng thành, chúng ta nghi ngờ nó là một con chó yêu biến thành tinh, nên mới đến bắt. Nhóc con, ngươi mau tránh ra, đừng làm chúng ta khó xử.”

“Ta chứng kiến chó mẹ sinh ra Đại Hoàng, nó hiện nay mới hai tuổi, sao là yêu được.” Đối mặt với hai người trưởng thành trong phủ thành chủ, đứa trẻ vừa khóc vừa run rẩy sợ hãi, ôm chó không muốn rời tay: “Ta nghe người ta nói, yêu là kẻ xấu tu luyện mấy trăm năm, Đại Hoàng mới hai tuổi, thật sự mới hai tuổi thôi.”

“Gâu gâu.” Đại Hoàng kẹp chặt đuôi, trốn trong ngực cậu chủ nhỏ, trông có vẻ sợ hãi.

Hai vệ binh nhìn một người một chó đang hoảng sợ, cất thanh đao vào vỏ, tại sao có một con yêu hèn nhát như vậy trên thế gian này.

Chó được chủ nhân nuôi dạy kỹ lưỡng thì thông minh một chút cũng là điều bình thường.

Hai người chuẩn bị rời đi, không may đội tuần tra cũng phát hiện ra bọn họ. Đội trưởng tuần tra cưỡi ngựa đi tới chỗ hai người, cúi đầu nhìn đứa trẻ và con chó đang ôm nhau dưới đất: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ binh không dám xúc phạm đội trưởng, kể lại sự việc cho hắn nghe.

“Chẳng lẽ các ngươi không biết thành chủ ghét yêu quái đến mức nào hay sao?” Hắn nhàn nhạt nhìn đứa trẻ và con chó: “Đã có người báo, chứng tỏ con chó này có chỗ quái dị, nên gϊếŧ ngay tại chỗ. Nếu có người dám ngăn trở, kết tội người đó cấu kết với yêu.”

“Đừng, đừng gϊếŧ Đại Hoàng!”

“Còn thất thần làm gì?” Đội trưởng bất mãn nhìn hai vệ binh: “Chiều nay có tiên trưởng vào ở trong Thiên Hạc thành, các ngươi muốn thu hút các tiên trưởng, khiến bọn họ nghi ngờ chúng ta bất lực trong việc diệt yêu hay sao?”

“Vâng.” Hai vệ binh không dám cãi mệnh lệnh, một người đi kéo hài tử ra, một người rút đao ra.

“Đại Hoàng, Đại Hoàng!”

“Gâu gâu.”

“Khóc nữa thì gϊếŧ đứa nhỏ này luôn.”

“Đại Hoàng!”

Đứa trẻ không ngừng giãy giụa hướng về phía Đại Hoàng, nhưng Đại Hoàng không sủa nữa, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đen láy của nó, cuối cùng nằm sát đất, vùi đầu vào ngực.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Khi thanh đao sắp rơi xuống người Đại Hoàng, trên không trung truyền đến giọng của một nữ tử.

Mọi người giật mình, ngẩng đầu thì thấy một thiếu nữ mặc váy lưu tiên đứng trên mái nhà, tò mò nhìn bọn họ.

“Đội trưởng, đây là một trong những vị tiên trưởng.” Một người trong đội tuần tra nhỏ giọng nhắc nhở.

“Ta nhận ra ngươi.” Cửu Hồi nhón mũi chân, phi thân từ mái nhà xuống: “Hôm nay đa tạ ngươi đã dẫn đường chúng ta.”

“Tiên trưởng nói quá lời rồi, đây là vinh hạnh của tại hạ.”

Đám người tuần tra vội vàng xuống ngựa, ngay cả đội trưởng ngạo mạn cũng cung kính trước mặt người tu tiên mới gia nhập sư môn như Cửu Hồi, sợ có chút bất kính.

“Chư vị không cần đa lễ, ta chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy nơi này có tiếng khóc của trẻ con, tưởng gặp phải kẻ xấu nên tới xem.” Cửu Hồi đi đến trước mặt con chó, cúi xuống sờ cái đầu xù lông.

Trên cổ con chó có vòng cổ bằng da, một miếng gỗ nhỏ treo trên vòng cổ.

“Đại Hoàng.” Cửu Hồi nhìn tên con chó trên miếng gỗ: “Chữ xấu quá, nhóc con, ngươi viết phải không?”

Đứa trẻ thút thít gật đầu.

Đội trưởng tuần tra thấy thái độ hòa nhã của Cửu Hồi, thầm thở phào nhẹ nhõm. Cách đây vài ngày, một đội tuần tra khác trong thành vô tình khiến một vị tiên trưởng không vui, tiên trưởng phất tay làm cho người của đội tuần tra kia mất nửa cái mạng.

“Sao buổi tối không ngủ mà dẫn chó ra ngoài đi dạo?” Cửu Hồi lấy một tấm bảng đồng cỡ ngón tay cái từ trong nạp giới ra, khắc chữ “Đại Hoàng” lên, đổi cho con chó, sau đó vẫy tay với đứa trẻ: “Tới coi thử, có phải chữ của ta đẹp hơn chữ của ngươi không?”

Vệ binh đang túm đứa trẻ vội vàng buông tay ra, thầm thở phào nhẹ nhõm, có tiên trưởng tặng thẻ bài cho chó, sau này không ai trong thành sẽ khó xử với con chó này.

Đứa trẻ nhìn chữ trên thẻ chó, ôm chó, vừa lau nước mắt vừa gật đầu. Đại Hoàng dùng sức rúc vào lòng cậu chủ nhỏ, Cửu Hồi sờ lông nó, nó không dám phản kháng, trông cực kỳ đáng thương.

Đám vệ binh của phủ thành chủ:……

Bộ dạng hèn nhát và ngu ngốc, gọi nó là yêu sẽ là một sự xúc phạm đối với yêu.

“Xem ra đây là hiểu lầm.” Đội trưởng tuần tra chắp tay với Cửu Hồi, sau đó lại chắp tay với đứa trẻ đang ôm chó: “Tại hạ đã sơ suất, xin tiểu lang quân thứ lỗi.”

Thành nhỏ như của bọn họ không có tông môn bảo vệ, không có phong cảnh như tiên thành. Đừng nói đến việc hành lễ với một đứa trẻ, chỉ cần vị tiên trưởng này đồng ý buông tha cho bọn họ, kêu hắn hành lễ với chó cũng được.

Đứa trẻ ôm chó không dám nói lời nào, Cửu Hồi không tỏ ý kiến đối với hành vi trước ngạo mạn sau cung kính của người này, nàng hơi nghiêng đầu, sắc mặt thay đổi, bấm tay niệm thần chú: “Lui!”

Mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy một tầng ánh sáng lơ lửng màu xanh lục ở trước mặt bọn họ, ba con dơi đập thật mạnh vào ánh sáng lơ lửng, rơi xuống đất biến thành ba nam nhân thấp bé xấu xí.

“Yêu!”

“Có yêu!”

Sắc mặt vệ binh thay đổi vì sợ hãi, đội trưởng tuần tra run rẩy rút kiếm ra: “Mọi người yên lặng! Chẳng lẽ các ngươi muốn dụ dân chúng ra ngoài, để bọn họ cùng các ngươi chôn thân trong bụng yêu quái hay sao?”

Cửu Hồi nhìn đội trưởng tuần tra đầy khó hiểu, người này vừa rồi trước ngạo mạn sau cung kính khiến người ta khinh thường, nhưng khi yêu thực sự tới, hắn cực kỳ sợ hãi vẫn rút kiếm ra liều chết với yêu, hơn nữa không muốn liên lụy đến người dân xung quanh.

Kỳ quái, thật kỳ quái.

Đây là sự phức tạp của lòng người à?

“Sao có người tu tiên ở đây?” Dơi yêu cầm đầu nhìn kết giới ngăn cản bọn chúng, “Lão nhị, không phải ngươi nói tòa thành này không có tông môn che chở à?”

“Đại ca, hôm trước ta đã cố ý hỏi thăm, tòa tiểu thành này không có người tu tiên.”

“Vậy nàng ta ở đâu ra?” Con dơi lớn chỉ vào Cửu Hồi.

“Làm sao ta biết được?” Con dơi thứ hai hơi chột dạ.

“Mặc kệ, có vẻ như tu vi của nàng không cao lắm, ba chúng ta đánh một chắc chắn không thành vấn đề.” Con dơi lớn uốn cong năm ngón tay thành hình dạng vặn vẹo, duỗi tay xuyên qua kết giới: “Tim của người tu tiên ngon hơn người bình thường.”

“Mang theo đứa trẻ viết chữ xấu này trốn sang một bên đi.” Cửu Hồi lấy một cây trâm bằng ngọc bích từ trong nạp giới ra, ném lên không trung: “Bút như tâm ý!”

Đứa trẻ bị đội trưởng tuần tra bế lên: “……”

Đến lúc này rồi, tỷ tỷ xinh đẹp đừng nhắc tới vụ chữ xấu được không?

Con nít cũng cần mặt mũi.

“A!” Hai móng vuốt của con dơi lớn bị cây trâm ngọc xuyên thủng, nó chưa kịp kêu thảm thiết, hai móng vuốt đã biến thành tro.

“Đại ca!” Con dơi thứ hai và thứ ba thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy: “Đại ca yên tâm, lần sau chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.”

“Chi chi chi chi!” Con dơi lớn thậm chí không còn sức để phản kháng, nó bị cây trâm ngọc bích ép trở lại nguyên hình, chết ở trên mặt đất, vỗ cánh vài lần rồi không cử động nữa.

“Chạy làm gì?” Cửu Hồi nhìn hai con dơi yêu đang chật vật chạy trốn, gỡ dải lụa trên người xuống: “Đi!”

Phí sức chạy làm gì, chạy không thoát đâu.

Gϊếŧ người như ma đúng là lòng dạ dơ bẩn, ác khí trên người đã đen hơn đáy nồi, ai muốn bỏ lỡ cơ hội gϊếŧ loại ác yêu có tu vi không cao thế này để tích lũy công đức cho mình?

Hai con dơi yêu liều mạng bay xa, tưởng rằng mình có thể giữ được mạng, thì một tấm gấm đỏ từ phía sau bay ra, tấm gấm đỏ tỏa ra ánh sáng vàng dưới ánh trăng, nó tựa như có sinh mạng và ý thức, trói hai con dơi yêu, biến thành ánh sáng lơ lửng kéo bọn chúng trở lại trước mặt Cửu Hồi.

“Ta có tấm lòng lương thiện bẩm sinh, ba huynh đệ các ngươi có tình cảm sâu đậm với nhau, làm sao ta nhẫn tâm tách rời các ngươi được.” Cửu Hồi ngồi xổm trước mặt hai con yêu, cười tủm tỉm nói: “Trước khi ra ngoài, trưởng bối đã nhiều lần dặn dò, nhất định phải làm việc thiện và tích đức, có phải ta đối với các ngươi không tệ lắm phải không?”

Con yêu thứ hai nhìn nụ cười trên mặt Cửu Hồi, nghi ngờ đối phương không nói giỡn với bọn chúng. Nàng thật sự cho rằng mình làm cho ba huynh đệ bọn chúng chết chung một chỗ là làm việc thiện và tích đức.

Bọn chúng đã tu thành thân thể yêu mấy trăm năm, mặc dù gϊếŧ vô số người cũng chưa bao giờ gặp phải Diêm Vương sống đổi trắng thay đen như thế.

“Nhớ phải cảm tạ ta nhé.”

Con yêu thứ hai: “……”

Ta cảm tạ cái chân ông nội ngươi.

“Gϊếŧ người như ma còn không biết lễ nghĩa, thật sự là một sự sỉ nhục đối với Yêu giới.” Cửu Hồi đứng dậy: “Các ngươi làm ta thất vọng quá.”

Sau ba hơi thở, trên mặt đất có thêm hai con dơi nhỏ không thể nhúc nhích.

Tấm gấm đỏ lại biến thành dải lụa, treo giữa cánh tay Cửu Hồi. Nàng quay lại nhìn mọi người, mọi người đều lùi lại một bước.

Ba thầy trò Mạc trưởng lão trên mái nhà và Cửu Hồi nhìn nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Cả thôn: Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, trẻ con đi ra ngoài phải mang theo nhiều đồ tự vệ
« Chương TrướcChương Tiếp »