Không đánh người cười, huống chi là vãn bối cầm quà tới cửa.
Hà Phân dặn dò phòng bếp, lau sạch tay, đi vào phía sau nói chuyện với Ngôn Chân Chân. Trên mặt bà không có bất kỳ điều dì dị thường cả, khách khí nói: "Tiệm bận quá, cũng không nhìn thấy cháu tới, Hiểu Hiểu, con đi bảo phòng bếp làm bát cháo tới, Ngôn Ngôn đến sớm như vậy chắc đói rồi."
Ngôn Chân Chân đã đóng thì đóng hết, lập tức đứng lên nói: "Không cần đâu dì, cháu đến chỉ đưa chút đồ thôi, không ăn đâu."
"Cháu đặc biệt tới đây một chuyến, đương nhiên dì muốn cảm ơn cháu." Hà Phân giữ cô lại: "Ngồi xuống ngồi xuống, hai là cháu không thích ăn cháo nhà dì?"
Giờ cô mới ngồi xuống ghế, ngại ngùng nói: "Không phải, cháu chỉ là.."
Chính là không nói ra.
Hà Phân nói chuyện phiếm với cô: "Trong nhà còn tốt chứ? Dì nhớ cháu còn một người cậu."
"Đều tốt." Ngôn Chân Chân không chút dấu vết chuyển chủ đề: "Vài ngày trước cháu đem tro cốt của mẹ về nước rồi, đã nhập thổ rồi."
Hà Phân sững lại, vẻ mặt khó nén nỗi buồn: "Thế thì tốt, bà ấy như vậy cũng được tính là lá rụng về cuội rồi."
Ngôn Chân Chân cười lên: "Cháu đem ảnh dì cho cháu cũng cho vào bên trong rồi, bức ảnh mấy người chụp chung đó."
Hà Phân gật đầu, chậm rãi nói ra: "Dì và mẹ cháu cùng nhau tới đây, lúc mới tới rất khổ, cơm cũng không có mà ăn, không có thị thực, tiền lương bị kéo dài cũng không dám đòi. Khó khăn lắm mới tới bây giờ, mà bà ấy lại.."
Bà bắt đầu nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, gần như không nói nên lời.
Ngôn Chân Chân đưa cho bà tờ giấy, không có nhân cơ hội hỏi thêm gì cả.
Hà Phân thả lỏng, lau nước mắt: "Dì lớn tuổi rồi, thích nói chuyện trước kia, cháu chắc là không thích nghe đâu." Nói xong không đợi cô đáp lời liền đi tới phòng bếp giục, dường như không cho cô cơ hội nói.
Ngôn Chân Chân cũng không cưỡng cầu, hôm nay cô đến để hòa hoãn mối quan hệ, không tham vọng hoàn thành ngay.
Dương Hiểu Chi bê bát cháo nóng vào, Hà Phân nhân cơ hội nói: "Con ở cùng Chân Chân đi, mẹ ra ngoài xem chút, hôm nay khách khá là nhiều."
"Dì cứ bận đi." Ngôn Chân Chân cúi đầu ăn cháo, không nói thêm gì nữa.
Hà Phân thả lỏng, nhanh chân đi ra ngoài.
Dương Hiểu Chi thấy hơi xấu hổ, chỉ đành ngồi xuống, tìm cớ nói: "Thời kỳ cao điểm của du lịch, ngại quá."
"Không sao, đương nhiên là kinh doanh quan trọng hơn." Ngôn Chân Chân nghịch thìa sứ trong tay: "Cậu có chuyện cũng không cần để ý tới tôi."
Đúng lúc để cô có thời gian quan sát nhà họ.
Nhưng mà, Dương Hiểu Chi không chịu thất lễ, kiên quyết ngồi bên: "Tôi cũng đói rồi, cùng ăn đi."
Cô chỉ đành thôi, cúi đầu ăn cháo.
Mùi vị cháo hải sản của Hà Ký rất ngon, bất giác ăn hết sạch. Ngôn Chân Chân sờ bụng, ngại ngùng cười cười: "Có thể đi nhờ nhà vệ sinh không?"
"Ở trên tầng, tôi đưa cậu đi." Cậu đứng dậy đi lên tầng.
Giống như rất nhiều quán ăn nhỏ khác, Hà Ký cũng là tầng dưới quán ăn, tầng trên nhà ở. Chỉ có hai mẹ con sống với nhau, không cần chỗ quá rộng, diện tích chỉ có một nửa tầng một.
Ngôn Chân Chân lướt nhìn đại khái, là bố cục một phòng khách một nhà vệ sinh hai phòng ngủ, dọn dẹp rất sạch sẽ.
Bên cạnh tủ ti vi phòng khác có vô số cúp giải thưởng, trên tường thì dán đầy giấy khen, đều là của Dương Hiểu Chi.
"Cậu thật giỏi." Cô thật lòng khen ngợi.
Dương Hiểu Chi buột miệng nói ra: "Như thế này tính là gì, không bằng Lăng Hằng."
Ngôn Chân Chân: "Á?"
"Ý tôi là, không có gì giỏi cả." Cậu che giấy đi tới phòng vệ sinh: "Phòng vệ sinh ở đây."
Ngôn Chân Chân không truy đến cùng, vào trong rồi đóng cửa lại.
Nhìn một vòng xung quanh.
Phòng vệ sinh rất bình thường, khô ướt phân rõ, bên trong là vòi hoa sen và bồn tắm, bên ngoài là bồn vệ sinh và bồn rửa mặt, ở góc còn có mắt giặt, sàn gạch đã cũ, lộ ra dấu vết của năm tháng.
Không có chỗ nào đặc biệt cả.
Cô ấn nút xả nước bồn cầu, trong tiếng nước nhảy mạnh nói: "Trong nhà này, manh mối liên quan tới thân thế của tôi sẽ xuất hiện trước mặt tôi."
Sau đó rửa tay đi ra.
Dương Hiểu Chi đang đợi cô.
Ngôn Chân Chân chú ý mọi động tĩnh, chậm rãi đi ra ngoài, thậm chí vì kéo dài thời gian còn lấy hai tờ giấy lau tay.
Nhưng mà, không có gì xảy ra cả.
Cô khó nén nổi thất vọng, chậm chạp đi xuống tầng, lúc vòng đi đúng lúc đối mắt với bà chủ đứng ở cổng cầu thang.
Ngôn Chân Chân: "..."
Cư nhiên chỉ có mỗi bà chủ.
Cô thở dài trong lòng, cố lấy lại tinh thần: "Cảm ơn dì, hôm nay cháu về trước đây."
Trên mặt Hà Phân lộ vẻ hổ thẹn, nhưng cẫn không giữ cô lại, quay đầu nói với Dương Hiểu Chi: "Trong nhà không cần con giúp, đưa Chân Chân đi dạo đi. Nó vừa đến đã đi học, chắc chắn chưa được đi chơi nhiều."
"Dì, không sao đâu." Diễn xuất của Ngôn Chân Chân cao siêu, liên tục phâất tay.
Giọng điệu Hà Phân kiên quyết: "Hiểu Hiểu, hiếm lắm con mới được nghỉ, ở nhà làm gì, đủ người rồi."
Dương Hiểu Chi nghĩ tới quà Ngôn Chân Chân mang tới, cũng cảm thấy cần thể hiện điều gì đó bèn gật đầu: "Gần đây có một nhà thờ là địa điểm du lịch, cậu chắc chưa đi đâu, tôi đưa cậu đi."
Ngôn Chân Chân lộ vẻ ngập ngừng, một lúc sau mới nói: "Thế được thôi, làm phiền cậu rồi."
"Là việc tôi nên làm."
Nhà thờ cách không xa, từ Hà Ký có thể nhìn thấy nóc nhà, chậm rãi đi qua cũng chỉ có hơn hai mươi phút.
Dương Hiểu Chi tìm chuyện để nói: "Thi cuối kỳ thế nào?"
"Chắc là đạt tiêu chuẩn." Yêu cầu của Ngôn Chân Chân không cao.
Dương Hiểu Chi "ừ" một tiếng, ậm ờ nói: "Cái đó, tôi tùy tiện hỏi thôi, cậu và Lăng Hằng.. là như thế nào vậy?"
"Cái gì mà như thế nào?" Cô dường như không hiểu.
"Cậu ấy dạy thêm cho cậu.. Quan hệ hai người không tệ đâu nhỉ?" Dương Hiểu Chi hỏi dò.
Ngôn Chân Chân nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cũng được."
Cậu ngừng một chút, dường như hạ quyết tâm lớn: "Năm ngoái báo tài chính nói, giá trị của Lăng Hằng đã hơn 50 tỉ rồi, đây là lúc cậu ấy chưa trưởng thành."
"Sao vậy, kết bạn còn cần phải có tiền mới được sao?" Cô đầy vẻ kinh ngạc.
"Hai người chỉ là bạn bè thôi sao?" Dương Hiểu Chi cười khổ: "Đến tôi còn nghe nói, hai người không phải đang đến với nhau ư?"
Ngôn Chân Chân cười tươi: "Không có, sao lại có được chứ."
Cô thẳng thắn phủ nhận như vậy, gần như không có chút mơ hồ nào. Dương Hiểu Chi không khỏi ngập ngừng: "Nhưng trong trường đều lan truyền như vậy, nếu như là tin nhảm, tại sao Lăng Hằng không giải thích?"
"Người khôn ngoan không tin tin đồn, lại không có ai trực tiếp hỏi cậu ấy, đặc biệt đi giải thích không phải rất buồn cười sao?" Ngôn Chân Chân kiễng chân, đi lên hình răng cưa trên đường, nhẹ nhàng như mèo: "Dù sao thì tôi không biết có chuyện như vậy."
Dương Hiểu vô cùng ngại ngùng: "Là tôi hiểu lầm rồi."
"Không sao, chuyện nhỏ." Cô đá đi hòn đá cạnh chân, cười híp mắt.
* * *
Trang viên Cúc Vạn Thọ, ở bờ biển.
Trương Khinh Tự nằm trên ghế trên bãi biển, miệng ngậm ống mυ"ŧ, thoải mái uống nước lạnh.
Một bóng đen xuất hiện trước mặt.
Cô mở mắt ra: "Thọ tinh tìm tôi có việc gì?"
Lăng Hằng mở điện thoại ra, hiện lên trang chủ của một ins: "Mấy ngươời muốn làm gì?"
Trương Khinh Tự liếc một cái, là tài khoản của tiểu thịt tươi, số lượng fan còn không ít. Cô đoán được thân phận của đối phương, nhưng giả vờ không biết: "Đây là ai?"
"Muốn tôi lấy ra lịch sử trò chuyện và chuyển tiền cho cộ xem sao?" Lăng Hằng nhìn cô, giọng nói bình tĩnh: "Tôi biết không phải cậu làm, nhưng nếu nói không được cậu gật đầu thì tôi không tin."
Trương Khinh Tự hơi đổi sắc mặt.
Lăng Hằng ngồi cạnh cô, nhìn vào mắt cô: "Khinh Tự, đừng để họ gây rắc rối nwuax."
"Là cậu đang gây rắc rối mới đúng." Trương Khinh Tự không thừa nhận cũng không phủ nhận, trực tiếp thẳng thắn: "Phàm là cậu đáng tin một chút thì cũng không đến nỗi này."
Lăng Hằng hỏi cô: "Tôi làm gì sai?"
Trương Khinh Tự nhướn mày: "Cô ta có gì tốt đáng để cậu vứt bỏ người khác?"
"Đây là chuyện riêng của tôi, không cần nói cho cậu biết." Cậu nói: "Mọi người thường xuyên gặp nhau, đừng gây rắc rối quá khó nhìn."
Trương Khinh Tự cắn răng: "Tôi muốn lời nói thật."
"Là cậu muốn sao?" Lăng Hằng hỏi nhẹ.
Vẻ mặt tinh xảo của Trương Khinh Tự cứng đờ, khí thế áp người đột nhiên biến mất.
Lăng Hằng thu lại điện thoại, tầm mắt rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn về phía xa: "Cậu cho rằng Trinh Lâm không biết sao?"
Lúc này, vẻ mặt của Trương Khinh Tự còn khó nhìn hơn.
Lăng Hằng thấy đủ là thôi, trước lúc thu hút sự chú ý của người khác âm thầm rời đi.
* * *
Lúc ráng chiều đầy khắp phía tây thì Nhiễm Nhiễm mới ý thức được, kịch bản đã bị thay đổi.
Trong nguyên tác, nữ phụ được mời tới tiệc sinh nhật Lăng Hằng nhưng Ngôn Chân Chân không có, vô cùng đắc ý, không ngừng khoe khoang trước mặt đối phương.
Vì thế, nam chính không nhiìn nỏi nghĩ biện pháp mua một bộ lễ phục vô cùng có giá trị sưu tầm từ một minh tinh, dẫn nữ chính xuất hiện chói mắt.
Mà lần này cô không còn tìm cái chết như vậy nữa, nữ chính ngược lại không có trợ công, không xuất hiện trong trường hợp quan trọng như này nữa.
Thực sự khác rồi.
Cô không quan tâm nữ chính đến hay không, nhưng vô cùng vui mừng vì sự thay dổi của vận mệnh.
Điều này có nghĩa là, cô có thể thoát khỏi kết cục bi thảm vào bệnh viện tâm thần.
"Nhiễm tiểu thư rất vui?" Lăng Phàm cầm ly rượu, đi tới bên cạnh cô: "Trang viên Cúc Vạn Thọ ngày hôm nay quả thực rất đẹp."
Nhiễm Nhiễm ngước mắt nhìn lại: "Lăng tiên sinh hình như vô cùng "thân thiện" với tôi."
Lăng Phàm nói: "Tôi không phủ nhận điều này."
"Có thể hỏi tại sao không?" Cô muốn giải trừ cảnh quẫn bách bị người dắt mũi đi như lần trước, lời nói sắc xảo: "Tôi xưa nay không hề quen biết Lăng tiên sinh."
Lăng Phàm mỉm cười: "Nhiễm tiểu thư đừng lo lắng, tôi chỉ là tò mò mà thôi."
"Tò mò điều gì?"
"Tò mò vị đại ca kia của tôi - một người lợi ích là trên hết.." Lăng Phàm cúi đầu, trong đôi mắt cong lên lộ vẻ hứng thú: "Tại sao lại có ý để cô gả vào nhà họ Lăng."
Gả vào nhà họ Lăng? Nhiễm Nhiễm giật mình, không thể tin nổi.
Nhưng mà, phía sau điều không thể tin nổi lại có vài phần hiểu ra: Khó trách rõ ràng nữ phụ ăn nhờ ở đậu, nhưng lại như có chỗ dựa nhiều lần tìm đường chết, dám đối đầu với Lăng đại tiểu thư - đại tiểu thư chính thức.
Hóa ra là như vậy.
Nói như vậy, sự mến mộ của "Nhiễm Nhiễm" với Lăng Hằng cũng không phải là cô tự mình đa tình mà là sau khi được người ám thị mới cho rằng cậu ấy là của mình, rồi vô cùng căm ghét Ngôn Chân Chân nhảy ra giữa đường cướp mất.
Tất cả mọi thứ đều thông rồi.
Nhưng mà, tại sao lại là Nhiễm Nhiễm? Nhà họ Nhiễm đã phá sản rồi, còn có giá trị gì để liên hôn sao?
"Nhiễm tiểu thư đang nghĩ gì vậy?" Lăng Phàm làm cô tỉnh táo lại.
Nhiễm Nhiễm lấy lại tinh thần: "Không có gì, có chút điều ngoài ý muốn."
"Tôi cũng rất giật mình, vốn dĩ tưởng rẳng Nhiễm tiểu thư và tiểu Hằng đã sớm biết nhau từ trước, ăn ý với nhau." Lăng Phàm nhìn Lăng Hằng đang chơi điện thoại từ xa, ý vị không rõ cười lên: "Bây giờ xem ra, dường như là tôi hiểu lầm rồi."
Nhiễm Nhiễm không ngại làm rõ quan hệ: "Tôi và Lăng thiếu gia rất ít nói chuyện với nhau, lấy đâu ra ăn ý."
"Tôi xin lỗi Nhiễm tiểu thư, là tôi mạo muội rồi." Lăng Phàm cầm cốc lên, uống hết rượu trong cốc. Sau đó không đợi cô nói gì, tự mình lẩm bẩm: "Xem ra, "ăn ý" là với người khác rồi."
Nhiễm Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Nhiễm tiểu thư." Lăng Phàm cúi người, nói từ từ bên tai cô: "Cẩn thận chút, cô có "di sản" làm cho người khác dòm ngó đó."