"Làm gì vậy?" Cậu hỏi.
Ngôn Chân Chân như không có gì thu tay lại, vuốt vuốt tóc, đường hoàng ngồi xuống: "Tìm cậu thôi."
Lăng Hằng mở nắp chai nước lọc: "Nói đi."
"Tôi biết lai lịch của bức tranh đó rồi, muốn nghe không?" Cô dụ dỗ.
Lăng Hằng vô cùng hiểu tính cách của cô, hỏi: "Cậu muốn làm giao dịch với tôi? Let's make a deal?"
Cậu dùng giọng điệu phim Mỹ nói ra, đặc biệt có hiệu quả châm biếm.
Ngôn Chân Chân lập tức nói: "Nói như vậy mất tình cảm quá, chúng ta nói về tình người, tôi cho cậu một nhân tình, cậu cũng cho tôi một nhân tình, có qua có lại mới toại lòng nhau, truyền thống tốt đẹp."
Lăng Hằng: ".. Được thôi."
Ngôn Chân Chân thấy thú vị, chủ động nói: "Con quái vật đó, chắc là quái vật gia tộc Jones nuôi, Uông Ngải Lâm mang nó về đây."
"Jones nào?" Lăng Hằng cau mày: "Có tên không?"
"Chính là gia tộc ở thị trấn Leyland ở Ma." Ngôn Chân Chân nhớ rất rõ: "Đúng rồi, Ma là ở đâu?"
"Gia tộc Jones ở thị trấn Leyland ở Massachusetts ư?" Lăng Hằng nhớ lại, cảm thấy dường như đã nghe thấy ở đâu, nhưng họ Jones có quá nhiều, nghe quen cũng bình thường: "Không có ấn tượng."
Ngôn Chân Chân tóm tắt lại câu chuyện ông hiệu trưởng kể cho mình, lặp lại một lần cho cậu nghe.
Lăng Hằng mím môi lại, vẻ mặt âm trầm, dường như không vui về câu chuyện của họ. Đợi sau khi cô kể sau thì còn châm biếm hơn: "Lại là người vì tiền bạc mà tìm đường chết."
Chữ "lại" rất kỳ lạ, nhưng Ngôn Chân Chân không nói ra.
Cô chỉ nói: "Người gia tộc Jones chết hết rồi, Uông Ngải Lâm cũng chết rồi, tôi không quan tâm họ. Lăng Hằng, tôi muốn cậu giúp tôi điều tra cái chết của mẹ tôi."
Lăng Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không thể bắt đầu điều tra từ nhà họ Lăng, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ."
"Tôi biết nên bắt đầu từ nhà tang lễ." Ngôn Chân Chân nói nhẹ: "Bà ấy vào nhà tang lễ Thiên Lam."
Lăng Hằng liếc cô một cái, cũng không truy hỏi cô lấy manh mối từ đâu, đứng dậy nói: "Đi thôi."
"Bây giờ đi luôn ư?" Ngôn Chân Chân sững lại.
"Không thì sao, còn cần chuẩn bị cái gì nữa." Cậu nhấc tay vứt đi bình rỗng, nó rơi vào thùng rác phát ra tiếng "bụp" : "Đi theo tôi."
Sau lưng truyền tới tiếng Phương Quân kinh ngạc: "Lăng Hằng, cậu đi rồi? Đợi tôi với."
Cậu ấy chạy nhỏ theo, nhìn Lăng Hằng, rồi nhìn Ngôn Chân Chân đi bên cạnh, nửa thăm dò nửa đùa cợt nói: "Cậu dẫn cô ấy theo mà không dẫn tôi đi? Trọng sắc khinh bạn quá."
Lăng Hằng dừng một chút, đột nhiên ý thức được, nếu như không có lý do cụ thể thì việc cậu và Ngôn Chân Chân đi cùng nhau quá mức kỳ lạ, không chỉ người trong trường sẽ gây khó dễ cho cô, truyền tới tai ba cậu thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Bèn nói: "Đúng."
Phương Quân :(ΩДΩ)
Là ý như cậu ấy đang nghĩ sao?
Lăng Hằng ra hiệu cho Ngôn Chân Chân, cô hiểu, chủ động đi lên phía trước. Lúc này cậu mới nói với Phương Quân: "Có thể giữ bí mật giúp tôi không?"
Phương Quân đỡ trán: "Đại thiếu gia, cậu là nghiêm túc sao?"
"Tôi không muốn cứ sống theo mong muốn của ba mẹ." Lăng Hằng chậm rãi nói: "Ít nhất cho tôi tùy hứng một lần."
Có lẽ, cậu và ba cậu, ông cậu giống nhau, chung quy rồi sẽ đi theo con đường của gia tộc đã định trước, nhưng ít nhất, cậu sẽ trả cho Đinh Tương - người coi cậu như con ruột một sự thật.
Phương Quân ngũ vị tạp trần, lời khuyên định nói đột nhiên nói không nên lời.
Ý của Lăng Hằng là muốn trước khi không có quyền lựa chọn thì điên cuồng một lần, làm chuyện gì đó khác với điều gia tộc mong muốn.
Phản nghịch.
Thiếu gia nhà giàu cũng có thời kỳ phản nghịch, có người chơi thuốc chơi bar đua xe, có người tự mình đoạn tuyệt quan hệ, có người chuyện gì cũng làm ngược lại với gia đình.
Mà lựa chọn của Lăng Hằng, đại khái chính là.. Nói chuyện yêu đương với thiếu nữ bình dân?
Rất có phong cách tổng giám đốc bá đạo, rất ngôn tình.
Phương Quân miễn cưỡng yên tâm, trong lòng bạn vẫn có tính toán, thế thì không sao cả, có ai không có tâm tư phản nghịch.
Cậu ấy rất có nghĩa khí: "Yên tâm, tôi ủng hộ cậu."
Lăng Hằng không biết trong đầu cậu ấy đang nghĩ gì linh tinh, vỗ vỗ vai bạn, nhanh chân đuổi theo Ngôn Chân Chân.
Trước lúc lên tiếng, cậu có chút chần chừ, cân nhắc có nên giải thích lời nói lúc nãy. Nhưng mà, Ngôn Chân Chân dường như không để ý tới nó, trực tiếp vào chủ đề chính: "Chúng ta điều tra như thế nào? Họ chắc chắn không trực tiếp nói cho chúng ta."
Lăng Hằng dường như biến thành một người khác, lời ít mà ý nhiều: "Làm theo lời tôi nói là được."
Nhà tang lễ Thiên Lam tan làm vào lúc 5 giờ rưỡi, có hai bảo an trực ban và một nhân viên làm ca đêm.
Trước tiên Lăng Hằng và Ngôn Chân Chân gọi xe đi tới trung tâm thương mại gần đấy, rồi từ đấy quét mã mượn xe đạp công cộng, đạp xe đi tới nhà tang lễ.
Không còn cách nào, nhà tang lễ vốn cách thành phố xa, mà hai người họ vẫn chưa trưởng thành, chưa có giấy phép lại xe, gọi xe lại sợ tài xế nghi ngờ --- Hai thanh niên kết bạn đi nhà tang lễ, kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
Đợi đến lúc trời tối, Lăng Hằng lấy ra một chiếc laptop mới (lúc nãy mua ở trong trung tâm thương mại), thông qua wifi xâm nhập vào đường dây mạng của nhà tang lễ Thiên Lam, cắt lấy một đoạn video giám thị không người ghép vào, che đi camera giám thị.
"Thao tác này tôi đã từng thấy trên điện ảnh." Ngôn Chân Chân phát biểu cảm tưởng: "Người ta đều là đi tới canh gác nghiêm ngặt để trộm châu báu đồ cổ, chúng ta đi nhà tang lễ có phải hay không có chút mất giá?"
Lăng Hằng lười quan tâm cô.
Cậu trèo lên tường nhảy vào trong.
Ngôn Chân Chân: "Thế còn tôi?'
" Tự mà nghĩ cách. "Cậu nói:" Nếu không thì đợi ở bên ngoài. "
Chiếc thuyền hữu nghị nói lật là lật.
Ngôn Chân Chân mới không hạ mình đi cầu xin cậu, vòng tới góc tường, dùng ngôn linh tính kế, làm cho một bảo an chú ý tới video hài trong điện thoại, còn người còn lại thì ngáp ngủ, lỡ ấn vào nút mở cửa.
Cánh cửa sắt mở ra trong tiếng ồn của video, cô cúi người chui vào.
Cậu dựa vào vật lý, tôi có pháp thuật ^_^
Cô thành công cùng Lăng Hằng tập hợp.
Camera của nhà tang lễ rất tệ, văn phòng cũng không có thiết bị gì bảo vệ, văn kiện khóa trong tủ, nhưng chìa khóa thì để trong ngăn tủ của chủ nhiệm.
Lăng Hằng khinh thường lật tủ, trực tiếp mở máy tính ra, xem văn kiện nội bộ.
Lần đầu tiên Ngôn Chân Chân trải nghiệm khoảnh khắc của phim điện ảnh, vô cùng tò mò:" Nếu như máy tính có thì sao cậu còn cần vào? "Hack máy tính từ xa không hay hơn sao?
Lăng Hằng không đáp, nhanh chóng kiểm tra ghi chép của 3 tháng gần đây nhất, bên trong không có Đinh Tương:" Bà ấy không có hồ sơ. "
Ngôn Chân Chân: =口=
Mặt đau quá.
" Tôi tìm thấy lịch trực ban hôm đó, nếu như không còn cách nào thì chỉ có thể tìm họ hỏi rõ. "Lăng Hằng thu dọn vết tích, suy nghĩ rồi nói:" Đến cũng đến rồi, đi tới phòng hỏa táng xem sao."
Ngôn Chân Chân gật đầu đồng ý. Trên đường đi cô đã làm sẵn ngôn linh, giả sử nếu như nhà tang lễ thực sự có manh mối thì sẽ bị họ phát hiện.
Nửa đêm trong phòng hỏa táng, yên tĩnh như nghĩa trang, có thể nghe rõ tiếng gió của điều hòa. Phòng hỏa táng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất không thấy vết bẩn nào.
Trên tường dán khẩu hiệu màu đỏ: Cấm gây ồn ào.
Ngoài ra cũng không còn gì đặc biệt.
Ngôn Chân Chân tiếc nuối phát hiện, đại khái mình không có năng lực suy luận gì cả, cái gì cũng không nhìn ra. Cô quay đầu nhìn Lăng Hằng, nhất thời cạn lời.
Ít ra cô còn sờ đông sờ tây xem xem, thái độ không có gì để soi mói. Cậu thì tốt, đứng ở giữa nhắm mắt suy tư, dường như ông sư đang nhập định, sao lại đi theo con đường của truyện linh dị rồi?
Ngôn Chân Chân nhịn lại lời muốn hỏi, nhẹ chân nhẹ tay đi tới cửa, chuẩn bị đi tìm chỗ khác.
Đúng lúc này, cuối hành lang truyền tới tiếng mở cửa nhẹ.