Ngay sau đó, họ xuất hiện tại chỗ cách cầu thang khá xa.
Và càng không may là họ chỉ cách quái vậy có vài bước chân.
Lăng Hằng nhanh chóng quyết định, đạp cửa căn phòng gần nhất, đẩy Ngôn Chân Chân vào trong trốn còn mình nhảy qua tránh khỏi một cái tát của "linh cẩu".
Gạch sứ vỡ vụn bắn tung tóe.
Cậu chạy vào trong phòng.
Ngôn Chân Chân đã sớm có chuẩn bị, thấy cậu xuất hiện liền lôi cậu chạy ra ngoài. Lần này bọn họ trực tiếp xuất hiện ở cổng cầu tang.
Lăng Hằng chỉ cho rằng họ may mắn, thực ra là lúc Ngôn Chân Chân ở một mình làm một ngôn linh mới.
Lại là một trận chạy trốn điên cuồng.
Thuận lợi đi tới tầng -2.
Tầng này đều là phòng triển lãm, chia thành các khu vực nhưng không có cửa.
Họ không có cách nào nhân cơ hội chạy trốn, chỉ có thể đối mặt với nó.
Lăng Hằng nhớ lại bản đồ của viện bảo tàng, hít sâu một hơi, tích góp sức mạnh, lao ra như một mũi tên.
Một lần nữa Ngôn Chân Chân lại được cảm nhận chân như một vật trang sức trên người, một đường đi gót chân cũng không chạm đất, không biết là đang chạy hay là đang bay.
Nhưng giống như chơi game, được người dẫn dắt rất sướиɠ.
Cô không thấy gì cả, nhưng không hề đυ.ng phải tường hay tủ, khuyết điểm duy nhất có lẽ trong bóng đêm cảm giác tăng cường, nghe rõ tiếng "linh cẩu" đang điên cuồng chạy trên nền gạch sứ nhẵn bóng, phát ra âm thanh đùng đùng lo lớn.
Dường như một chân chạm đấy là một quả pháo.
Tiếng hơi thở ồm ồm và mùi nước miếng kinh tởm đang tới gần, ép họ dùng sức chạy trốn.
Dưới sự tác động của kịch liệt vận động, hơi thở của cô khó khăn, đơn giản dùng từ, quay đầu nguyền rủa: "Ngã xuống! Ngã xuống! Ngã xuống!"
Giống với lần trước đối phó với quái vật vô hình, không có chủ ngữ cụ thể rõ ràng, bắt buộc phải tập trung tinh thần, toàn bộ tập trung vào mục tiêu mới được.
Cô không đủ tập trung, ba lần thì chỉ thành công một lần.
"Linh cẩu" ngã một lần.
Ngôn Chân Chân :(^-^) v
Nhân cơ hội này, Lăng Hằng lôi cô xuống cầu thang.
Tầng -3 cuối cùng đã tới rồi.
Ở đây âm u hơn bên trên, càng méo mó, càng gian ác, trong không khí tràn ngập mùi vị làm người khác khó chịu.
Quái vật dường như ý thức được điều gì đó, tiểu vũ trụ bùng cháy lên, cư nhiên không đuổi theo xuống dưới mà bới trần nhà trực tiếp chui xuống.
Nó giống như con thằn lằn, linh hoạt bò trên trần nhà, xúc tua kỳ dị không ngừng tìm kiếm tin tức trong không khí, nặng nề nhảy xuống.
Mặt đất rung chuyển.
Khoảng cách hai bên quá gần, không chạy nổi.
Lăng Hằng từ từ giảm tốc độ, tựa sát tường, khuỷu tay chính xác đập vào tủ kính, mở ra tủ phòng cháy chữa cháy, lấy ra vòi chữa cháy dài dài.
Ngôn Chân Chân không đợi cậu nói, trực tiếp lấy bình chữa cháy, giật chốt, nhắm vào quái vật, kết hợp lời nói tệ hại với ngôn linh: "Phun cho mày một mặt đầy bột."
Vì thế, dưới tình huống tầm mắt tối tăm, không có chút kỹ thuật, cô vẫn vô cùng "trùng hợp" nhắm trúng mục tiêu.
Trên mặt "linh cẩu" bị dính bột trắng, xúc tua bị ảnh hưởng nặng nề.
Nhân cơ hội này Lăng Hằng ném vòi ra, quấn chặt nó.
Quái vật vô cùng tức giận.
Ngôn Chân Chân nhấc chân chạy luôn.
Cô tự nhận là mình đã dùng hết sức nhưng chưa được bao lâu đã bị Lăng Hằng vượt qua. Cậu giơ tay nắm bừa, nắm trúng vai cô rồi nhấc áo cô chạy như điên.
Cuối cùng trước lúc mệt đứt hơi đã tới phòng triển lãm vật trân quý.
Dưới ánh sáng yếu ớt của bật lửa, có thể thấy phòng triển lãm có gì bất thường, nhưng không để ý được quan sát kỹ, tất cả sự chú ý của Ngôn Chân Chân đều đặt lên bức tranh Quái Vật.
Khung tranh vẫn còn, phông màu kỳ quái vẫn còn, nhưng khối màu như quái vật đã biến mất.
Càng làm người khác chú ý là, bên cạnh khung tranh có một vết nứt nhỏ, vô cùng trùng hợp, ngăn ngắn gọn gàng thành hình một cánh cửa.
Ngôn Chân Chân sững lại, trong đầu lướt qua một suy nghĩ.
Tiếng gầm thét của quái vật đã tới cánh cửa.
Nghĩ cái gì mà nghĩ, đừng nghĩ nữa, dựa vào trực giác lỗ mãng đi.
Cô dùng sức đẩy tường, cánh cửa ở khung tranh quả nhiên từ từ bị đẩy ra: "Đi!" Nói xong, tự mình xông lên trước.
Lăng Hằng cũng không có thời gian suy nghĩ, chạy theo vào trong.
Màu sắc rực rỡ trước mắt thay đổi liên tục, nhưng rất nhanh dừng lại, ánh đèn sáng ngời chiếu vào tầm mắt. Mắt nhìn thấy gạch sứ nhẵn bóng, tủ kính chỉnh tế, như buổi tối bình thường ở thế giới hiện thực.
Ngôn Chân Chân quay đầu lại, thấy ở giữa bức tranh sơn dầu có vết nhô lên hết đợt này đến đợt khác, như là quái vật đang ở phía sau đυ.ng chạm, muốn phá cửa mà vào.
Theo động tác của nó, màu sắc của bức tranh cũng biến đậm biến nhạt, giống với dáng vẻ của nó trong ký ức.
Dự cảm lúc đầu cư nhiên đúng, bức tranh Quái Vật không phải nói về tâm lý tà ác mà là bản thân một con quái vật. Nhưng mà, não cô có lớn đến đâu cũng không nghĩ ra, quái vật đang ở trong tranh.
Vậy bây giờ đã trở về thế giới hiện thực rồi ư?
Không đúng.
Ngôn Chân Chân nhìn xung quanh: "Chúng ta chưa tỉnh đâu nhỉ."
Lăng Hằng nói: "Có người đến rồi."
Cô cũng nghe thấy rồi.
Là tiếng bước chân của người, không nặng không nhẹ, đi rất chậm, tầm nửa phút sau mới đi tới phòng triển lãm vật quý báu. Thấy có người ở đây ông ấy dường như vô cùng ngạc nhiên: "Mấy người sao lại vào được đây?"
"Hiệu trưởng Vưu." Lăng Hằng nhận ra người tới, hơi cau mày: "Ngài cũng ở đây."
"Là Lăng Hằng à." Ông hiệu trưởng nhìn Ngôn Chân Chân trước rồi mới nhận ra cậu, giọng nói hơi ngừng: "Sao hai người lại ở đây? Vào bằng cách nào vậy?"
Ngôn Chân Chân ôm cánh tay: "Viện bảo tàng mở cửa, chúng tôi không thể vào sao?"
Ông hiệu trưởng không nói gì, chắp tay đi tới trước bức tranh Quái Vật, vết tích nhô lên thụt xuống vẫn chưa biến mất, vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Lăng Hằng hỏi: "Bức tranh này là sao vậy?"
Ngôn Chân Chân cảm thấy hứng thú với cái này, đẩy cậu ra truy hỏi: "Cửa là có chuyện gì vậy?"
Cả người ông hiệu trưởng cứng đờ, chỉ thiếu mỗi ghi ba chữ "có vấn đề" sau gáy thôi.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh kỳ dị.
Lăng Hằng ra hiệu cho Ngôn Chân Chân, ý bảo cô không nên nói nhiều, lên tiếng: "Rất muộn rồi, chúng tôi muốn về sớm, hiệu trưởng biết cách rời khỏi đây không?"
Ông hiệu trưởng im lặng một lúc, thở dài nói: "Ở cổng trường của một cánh cửa, đi ra từ đó là được."
"Cảm ơn hiệu trưởng." Lăng Hằng không tiếp tục truy hỏi, kéo Ngôn Chân Chân nhanh chóng rời khỏi.
Viện bảo tàng ánh đèn sáng rõ, không bị hư tổn gì cả, dường như trận chiến dữ dội lúc này chỉ là ảo giác mà thôi. Họ cũng không nói gì, ăn ý nhanh chóng chạy lên trên.
Thư viện buổi tối 10 giờ mới đóng cửa, lúc này nên có nhiều học sinh ở đây tự học.
Nhưng mà, tám tầng lầu rộng lớn không một bóng người, đến âm thanh cũng chẳng có.
Những điều này tỏ rõ rằng họ vẫn chưa rời khỏi giấc mơ.
Giấc mơ này tốt hơn giấc mơ bị đuổi gϊếŧ nhiều rồi, nhưng mà quá yên tĩnh, không có méo mó và cảm giác tà ác, không làm cho người khác khó chịu như vậy.
Còn cách cổng trường một đoạn đường, Ngôn Chân Chân tìm chuyện nói: "Hiệu trưởng cậu có quen thuộc không?"
"Bình thường, nhà họ Lăng là cổ đông của Xuân Hòa, gặp qua vài lần." Suy nghĩ của Lăng Hằng hỗn loạn, lúc thì nghĩ tới Nhiễm Nhiễm đang ở nhờ nhà cậu, lúc lại nghĩ tới nhà họ Lăng đầu tư ở Xuân Hòa, chỉ cảm thấy trên đầu có một tấm lưới to đùng mà cậu không hề biết gì.
Ba cậu còn có rất nhiều chuyện giấu cậu.
Ông ấy rốt cuộc muốn làm gì?
Càng nghĩ càng đau đầu.
Ngôn Chân Chân không có tâm tư phức tạp như cậu. Giống như cô nói với Lăng Hằng, từ trước tới giờ cô luôn tin rằng mình khác người, trước mắt mở ra cánh cửa của thế giới mới, hết sức bình thường.
Vốn dĩ nên như vậy, vốn dĩ nên như vậy.
Cô thản nhiên chấp nhận.
"Nhìn, cửa." Cô vừa nhìn đã thấy cánh cửa trong lời của ông hiệu trưởng.
Đối phương đã nói là "cánh cửa ở cổng trường" mà không trực tiếp nói "cổng trường" thì khẳng định không phải cái sau.
Chắc chắn là cánh cửa ánh sáng trước mặt này.
Thay thế bức tượng quả cầu là cánh cửa hư vô.
"Nhìn nó giống như cánh cửa truyền tống trong game vậy." Ngôn Chân Chân nhìn vài lần rồi cười nói: "Xuyên qua nó là chúng ta có thể trở về rồi."
Lăng Hằng nhớ lại sự dũng mãnh của cô, nhanh chóng đi trước: "Cậu đi theo tôi." Người này chân tay vụng về, lại thích xông lên trước, nhỡ như xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì cô ấy lại không kịp phản ứng.
Trong lòng không biết lượng sức mình chút nào.
Nhưng Ngôn Chân Chân cũng cảm thấy mình có buff may mắn (lúc trước có làm ngôn linh, vẫn chưa hết tác dụng), so với Lăng Hằng chắc chắn hơn, bỏ mình cứu người khác.
"Tôi lên trước." Cô cướp.
Nhưng vô cùng đáng tiếc, Lăng Hằng cao hơn cô, chân lại dài, hai bước đã bằng ba bước của cô, sức bật lại mạnh, nhanh chóng bỏ cô lại phía sau, mình xuyên qua cánh cửa trước.
Cánh cửa này rất giống cánh cửa trong tranh, sẽ làm người chóng mặt vài giây.
Sau đó, thân thể nặng nề rơi xuống, tim đập "bình bịch bình bịch", như là bệnh nhân sắp chết bị xung điện nhất thời cơ quan toàn thân khôi phục.
Mí mắt nặng nề mở ra.
Ánh đèn trong phòng bệnh ấm áp, ngoài cửa sổ có tiếng gió, tiếng côn trùng, tiếng nói.
Họ đã ra khỏi giấc mơ rồi.
Cơ bắp căng thẳng của Lăng Hằng thả lỏng xuống, lúc này mới thấy vô cùng mệt, nằm trên ghế sô pha không muốn động đậy.
"Ai da." Người trên giường bệnh cũng tỉnh rồi, đau khổ rêи ɾỉ: "Ôi trời ơi, sao lại như bị người đánh một trận vậy, chân đau lưng cũng đau."
Lăng Hằng nhắm mắt, giả vờ chưa tỉnh.
Một lúc sau trở nên yên tĩnh.
Cậu lặng lẽ hé mắt ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngôn Chân Chân ngủ rồi, hơi thở nặng nề, như con mèo nhỏ đang ngáy.
Không thể tin nổi!
Vừa mới tỉnh dậy từ giấc mơ kinh khủng như vậy, cư nhiên còn có thể yên tâm ngủ tiếp?
Tâm trạng Lăng Hằng phức tạp, thậm chí còn có chút ghen tị.
Cậu phải dùng sức áp xuống xúc động muốn gọi cô dậy, nằm trên ghế sô pha nghỉ một lúc, vô cùng không vui đứng dậy rời khỏi.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trăng sao thưa thớt, đã là 9 giờ tối rồi.
Cậu đi chậm trong sân trường mát mẻ, nhìn học sinh xung quanh đi hẹn hò hoặc đi về ký túc xá, đột nhiên có cảm giác không chân thực.
Rốt cuộc thế giới này là như thế nào? Tầm thường như mọi ngày thường thấy, hay là còn có bộ mặt thật mà không ai biết?
Cậu nghi ngờ, sợ hãi, thậm chí có chút tò mò.
Nhưng sự tò mò rất nhanh bị dập tắt.
Kinh nghiệm nói cho cậu, có nhiều thứ chân thực như mặt trời, không thể nhìn thẳng.
Cậu luôn khao khát một cuộc sống bình thường, hi vọng có một ngày có thể thoát khỏi ao đầm, rời khỏi những thứ đáng sợ đó. Vì vậy, cho dù mất đi thiên phú, tiền tài, gia thế, cũng không sao cả.
Đáng tiếc là không thể.
Tất cả các món quà đều có cái giá của nó.
Nhà họ Lăng có được thứ vốn dĩ không thuộc về họ, nên bắt buộc phải trả giá.
Không phải cậu, thì là Lăng Nghiên.
Lăng Nghiên chỉ là cô gái ngốc nghếch, hư vinh, nông cạn, nhàm chán, nếu như chị ấy gặp phải những thứ kia, vừa gặp lại đã có thể dọa cho chị ấy ngất đi rồi.
Cậu là con trai, lại được "tặng quà", tất nhiên chỉ có thể để cậu đón nhận.
Nhưng mà.. Cậu cũng rất sợ.
Lăng Hằng nghĩ ngợi, bất giác dừng bước chân.
Trong gió đêm vi vu, học sinh tràn đầy sức sống túm năm tụm ba đi qua cậu, nói chuyện không ngừng về bạn học, về bài tập.
Không ai biết thiếu niên kéo vành mũ thấp đi dưới bóng cây chính là tiếng tăm lừng lẫy Lăng thiếu gia của Xuân Hòa.
Lăng Hằng im lặng nhìn người đi đường, xoay người đi vào trong bóng đêm.
Nửa tiếng sau.
Ngôn Chân Chân đang say giấc nồng bị gọi dậy, cô rụi mắt ngồi dậy, ngơ ngác lại khó hiểu nhìn Lăng Hằng đứng trước giường.
"Làm gì vậy?" Cô ngáp ngủ, khóe mắt tiết ra nước muối sinh lý.
Lăng Hằng đưa cho cô thực phẩm rác rưởi, hăm bơ gơ, gà chiên, khoai tây chiên và cô ca cô la.
Muộn qua rồi, xung quanh trường chỉ mua được cái này.
"Ăn đi rồi ngủ tiếp." Cậu nói: "Chúng ta đều chưa ăn tối."
Ngôn Chân Chân nghĩ có lý bèn nhịn cơn buồn ngủ, rút kim trên bàn tay ra, không nhịn nổi lấy ra hăm bơ gơ nóng hổi: "Cảm ơn."
Lăng Hằng không lên tiếng, ngồi trên ghế sô pha ăn bánh hăm bơ gơ của cậu.
Mùi hương thơm lừng bay lên, còn có tiếng cục đá chạm vào nhau lúc cô uống cô ca cô la.
Nỗi tức giận trong ngực từ từ tan đi.
Rốt cuộc cậu không còn cô đơn nữa.