Ngôn Chân Chân lên xe chợp mắt một lúc, sau khi tới trường thì miễn cưỡng tỉnh táo đạp xe đạp cân bằng đi phòng thí nghiệm hóa học.
Không thể không nói, may cô dự kiến trước, lấy xe đạp cân bằng từ trong nước mang tới, nếu không trường Xuân Hòa rộng như vậy, tòa hóa học và thư viện cách nhau nửa trường, đi bộ có mà gãy chân.
Hóa học của nước S chia làm thi viết và thi thực hành, thi lên lớp là thi viết nhưng sẽ tiến hành trước thi thực hành. Số lần Ngôn Chân Chân tham gia thí nghiệm trong nước có thể đếm được trên đầu ngón tay, phương diện này rất yếu, thực sự không dám bỏ học.
Tiết đầu tiên của buổi sáng, tòa hóa học khá yên tĩnh, phòng thí nghiệm ở trên tầng cao nhất, sau khi đi thang máy đi lên cần đăng ký, ký tên và thay trang phục và giày dùng một lần.
Nhưng hôm nay lúc Ngôn Chân Chân đi nhận thì người phụ trách đăng ký nói: "Cậu tới muộn rồi, không còn rồi."
Ngôn Chân Chân đang buồn ngủ, ngáp ngủ nói: "Cậu đi lấy đi, tôi đợi chút là được."
"Ngại quá, đều dùng hết rồi." Nam sinh phụ trách nhếch miệng, cười như không cười nói.
Nhất thời Ngôn Chân Chân tỉnh táo hẳn, nhìn chằm chằm cậu ta: "Xác định dùng hết rồi?"
"Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì." Nam sinh ngồi vắt chân, lấy điện thoại ra, thuần thục mở trò chơi ra, không hề có ý định giải quyết vấn đề.
Ngôn Chân Chân hừ nhẹ.
Hôm qua ngôn linh của cô "làm gì cũng không thành" xem ra không có tác dụng rồi, dù sao người muốn gây chuyện quá nhiều, phạm vi quá rộng, không thể duy trì lâu và chính xác được.
Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện gì lớn, làm thêm một cái là được, nhưng Ngôn Chân Chân có dự cảm mơ hồ rằng sẽ thất bại.
Cô quá mệt rồi.
Lúc trước cũng có tình huống tương tự như vậy, lúc học tiểu học, có lần cô tan học về nhà, thấy trên cửa sổ chống trộm trên đỉnh lầu của tiểu khu treo một đứa bé hai ba tuổi.
Cậu bé vô cùng nhỏ bé, không biết làm sao lại chui ra được lan can, muốn với tới con chim trên lan can cửa sổ.
Kết quả có thể tưởng tượng được, trọng tâm không vững, đầu cắm xuống đất luôn.
Ngôn Chân Chân giật hết cả mình, dùng tốc độ nhanh nhất làm một ngôn linh, trước lúc đứa bé rơi xuống nguy hiểm nói ra "không bị thương tới chỗ hiểm", cuối cùng cũng chỉ làm cho cậu bé bị trầy chút da.
Nhưng sau lần đó, buổi tối cô về nhà thì mệt lả, ngả đầu ngủ một ngày, sau đó liên tục ba ngày, ngôn linh khó đều thất bại liên tục.
Lúc đó cô liền đoán, sức mạnh của mình là có giá trị giới hạn.
Cái này không có số liệu cụ thể, sẽ tăng theo sự trưởng thành, năm ngoái cô cứu một đứa bé bị xe đâm, nhưng không bị mệt lả, chỉ cảm giác như vừa chạy 800 mét xong thôi, tất nhiên là mạnh hơn hồi tiểu học rồi.
Nhưng ngôn linh hôm qua có khả năng vượt qua giới hạn giá trị.
Haizz, không có cách nào, thiếu nữ pháp thuật cũng có lúc tạm thời mất đi pháp thuật. Ngôn Chân Chân an ủi mình, nhưng sắc mặt không tốt lên nổi.
Cô hỏi: "Thế tiết học của tôi phải làm sao?"
"Nên làm gì thì làm thôi, dù sao chưa thay quần áo không được vào, thiết bị bên trong rất đắt, giá cả lên tới mấy nghìn vạn thậm chí là tiền tỉ, tôi không chịu trách nhiệm được." Nam sinh không chút quan tâm, chặn luôn đường lùi của cô.
Ngôn Chân Chân biết nói nhiều cũng vô dụng, quay đầu đi luôn.
Không đi học cũng không có việc gì làm, cô nghĩ nghĩ, tìm một chiếc ghế dài ở nơi thường nghỉ, lấy cặp sách làm gối, học mấy người lang thang ngủ luôn.
Phải nhanh chóng khôi phục sức mạnh mới cỏ thể lấy lại sân chơi.
Nhưng cô vẫn là xem nhẹ khả năng hành động của đối phương, người có tiền có quan hệ muồn gây rắc rối thì không thể so sánh với những kẻ lưu manh trong trường, ức hϊếp giống xã hội hơn.
Cái gì gọi là "xã hội"?
Chính là có khổ cũng không nói ra được.
Trường trung học phổ thông quốc tế Xuân Hòa, có ủy viên tác phong và kỷ luật trong truyền thuyết, chuyên bắt học sinh dáng vẻ trang phục, trốn học bỏ học, phá hoại của công.. Tóm lại, phạm vi quản vô cùng lớn, chỉ cần muốn quản thì sẽ không có học sinh không quản nổi.
Đương nhiên, bình thường ủy viên tác phong và kỷ luật sẽ không tìm học sinh gây rắc rối, nhưng mà, Ngôn Chân Chân không phải "dính chuyện" rồi sao?
Mấy đại tiểu thư sẽ không tìm mấy tên lưu manh chặn đường, họ sẽ sử dụng hợp lý quyền lực trên tay mình, hợp lý dạy dỗ học sinh.
Ngôn Chân Chân đang say giấc nồng thì bị một nữ sinh gọi dậy.
"Bạn học, đưa thẻ học sinh của bạn cho tôi xem." Nữ sinh vẻ mặt nghiêm túc giơ tay ra, trên ngực có treo bảng hiệu "Ban tác phong và kỷ luật Xuân Hòa", giọng điệu rất nghiêm nghị.
Ngôn Chân Chân kiến thức hạn hẹp, không hiểu rõ lai lịch của đối phương: "Cậu là ai?"
"Tôi là Vương Kha - ủy viên tác phong và kỷ luật." Nữ sinh lấy ra giấy chứng minh thân phận, ra vẻ hỏi: "Đưa thẻ học sinh của cậu cho tôi xem."
Ngôn Chân Chân nghi ngờ: "Xem thẻ học sinh của tôi làm gì?"
"Bạn học, ủy viên tác phong và kỷ luật chúng tôi có quyển điều tra học sinh mọi mặt, mời cậu đưa thẻ học sinh cho tôi, nếu không tôi sẽ phải mời cậu đi tới phòng kỷ luật." Nữ sinh tên Vương Kha lời lẽ càng ngày càng gay gắt.
Ngôn Chân Chân tò mò trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì bèn đưa thẻ học sinh cho cô ta.
"Ngôn Chân Chân, mã thẻ học sinh 20201234." Vương Kha dùng điện thoại kiểm tra thông tin của cô: "Giờ này cậu có một tiết thực hành hóa học, cậu không tới đúng giờ, tính là trốn học. Hơn nữa, ngủ trong trường học, vi phạm quy định của trường."
Ngôn Chân Chân: "..."
Vương Kha Kha lạnh nhạt nói: "Cậu bị trừ 15 điểm kỷ luật, trước lúc cậu hoàn thành hai lần lao động nghĩa vụ ở ban kỷ luật, thiết bị công cộng của trường cậu sẽ không được sử dụng."
"Há?" Cô lần đầu tiên nghe tới chuyện này, còn chưa kịp phản ứng lại.
Vương Kha nói: "Đây là quy định của trường, học sinh bị trừ điểm kỷ luật phải lao động cải tạo, trước khi hoàn thành lao động không được hưởng dụng phúc lợi của trường."
Ngôn Chân Chân phản ứng kịp: "Thư viện không được dùng?"
"Thư viện, phòng tập thể thao, phòng bơi lội, phòng tự học.. Những cái này đều không được dùng." Nam sinh đứng ngoài cuộc đẩy lên kính không gọng, vẻ mặt ý vị thâm trường.
Ngôn Chân Chân "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Lao động nghĩa vụ là gì?"
"Dọn cỏ, quét dọn sân trường, đổ rác và dọn dẹp nhà vệ sinh." Nam sinh bình tĩnh nói: "Đây đều là vì giáo huấn học sinh, để họ biết trong trường cái gì nên làm và cái gì không nên làm."
"Biết rồi." Ngôn Chân Chân cũng không lộ vẻ phẫn hận, ngáp một cái tiếp tục nằm dài trên ghế: "Mấy người có thể đi rồi."
Trên mặt nam sinh lộ vẻ nghiêm nghị, nhấn mạnh: "Bạn học, thái độ của cậu rất có vấn đề."
Ngôn Chân Chân híp mắt: "Đừng nói giọng quan với tôi, oan có đầu nợ có chủ, tôi lười tìm rắc rối với mấy người, mấy người cũng phải tự hiểu chừng mực."
Cô cảm giác lời nói này vô cùng tốt, vừa thiện lương vừa khoan dung.
Nhưng mà, đối phương không cảm nhận được.
Nam sinh mặt âm u, giọng nói cương quyết: "Bạn học, chúng tôi là ủy viên tác phong và kỷ luật, đại diện trường học quản lý học sinh, hành vi của cậu đã vi phạm triệt để quy định của trường, bây giờ, cậu phải đi với tôi một chuyến tới phòng kỷ luật."
Vương Kha và cậu ta phối hợp ăn ý, thi triển thủ đoạn vỗ về: "Chúng tôi chỉ ra vấn đề cho cậu, cậu nên khiêm tốn tiếp nhận mới đúng, đi phòng kỷ luật nói chuyện không phải chuyện tốt.
Ngôn Chân Chân mím môi, độ tức giận tăng tới 10 điểm.
Nhưng cô không tức giận ngay, đứng dậy:" Được thôi, chúng ta đi luôn, tôi rất tò mò, rốt cuộc mấy người mời được quan to đến nhường nào tới 'giáo dục' tôi. "
Nha đầu bình dân chủ động khıêυ khí©h, quan gia chắc chắn sẽ đáp ứng cô ta.
Vương Kha và nam sinh một trái một phái, áp giải Ngôn Chân Chân đi phòng kỷ luật. Trên đường đi, cô âm thầm lấy điện thoại ra nhắn đi một tin nhắn.
Phòng kỷ luật ở tòa hành chính, bầu không khí khác với tòa dạy học, thiếu đi sự náo nhiệt của học sinh, thêm sự lạnh lùng của quan liêu.
Ngôn Chân Chân bị đưa tới một phòng nhỏ, một cái bàn, hai cái ghế được đặt đối diện nhau, mặc dù góc tường có lùm cây điểm xuyết nhưng vẫn làm cho người khác cảm giác bị áp bức.
Giáo viên đến nói chuyện đến rất nhanh, là một giáo viên trẻ tuổi tầm hai ba mươi tuổi, đeo kính, văn vẻ lịch sự, nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, vừa ngồi xuống đã cười:" Bạn học, đừng căng thẳng, chúng ta tùy tiện trò chuyện một chút. "
Thầy giáo vừa nói vừa quan sát cô.
Cô bé trước mặt vô cùng xinh đẹp, không phải đáng yêu hoạt bát của tuổi thanh xuân, cũng không phải xinh đẹp quyến rũ kiểu trưởng thành sớm mà giống nữ chính từ trong truyện tranh bước ra, mang theo một khí chất kỳ lạ" tôi có thể tùy lúc đại diện ánh trăng tiêu diệt ngươi ".
Học sinh như này vừa nhìn đã biết không dễ gây khó dễ, giáo dục kiểu uy hϊếp đe dọa là không có tác dụng, muốn để học biết anh ta đứng cùng bên với họ với có thể đạt được mục đích.
" Vốn dị tôi không muốn đến, cũng không phải chuyện gì lớn, hưng sư động chúng. "Thầy giáo không ngừng ra ám hiệu hiền lành:" Nhưng trường học quy định, ủy viên tác phong và kỷ luật yêu cầu xử lý thì chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo quy định. "
Ngôn Chân Chân hỏi:" Thầy có thể giúp tôi hủy bỏ xử phạt không?'
Thầy giáo mỉm mưởi, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Trừ điểm là quyền lợi của ủy viên tác phong và kỷ luật, cho dù là giáo viên cũng không có quyền can thiệp."
"Thế thì không có gì tốt nói rồi." Ngôn Chân Chân ngáp ngủ, huyệt thái dương có chút trướng: "Việc cô ta muốn tôi làm, tôi sẽ không làm, thầy không muốn đắc tội cô ta, chúng ta không có gì tốt nói cả."
Thầy giáo nói: "Bạn học, bạn có khả năng có chút hiểu lầm.."
"Tôi không cảm thấy đây là hiểu lầm." Cô buồn ngủ cụp mắt xuống: "Nhưng mà không sao, còn có chuyện gì sao?"
"Bạn học, thầy tới là để giúp bạn." Thầy giáo thành khẩn bắt đầu bài văn dài dòng của anh ta, từ sự khổ tâm của trường học tới tâm tư phản nghịch của học sinh bây giờ, sau cùng biểu thì chỉ cần cô thay đổi sẽ không để vết nhơ nào trên hồ sơ, có thể nói là vừa đấm vừa xoa.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối Ngôn Chân Chân không hề nói lời nào.
Thầy giáo thất bại trở về, chỉ đành chọn phương án dự bị, tuyên bố hôm nay cô phải đi dọn nhà vệ sinh.
Ngôn Chân Chân có thể đoán được, nhà vệ sinh được phân cho cô tuyệt đối là vô cùng kinh khủng, nhưng cô vẫn không có phản ứng kịch liệt gì cả.
Bởi vì, cô đã quyết định, quay về sẽ cho những người tham dự hôm nay tiếp xúc thân mật với phân.
Không cho đầu họ cắm vào bồn cầu thì cô không tên là Ngôn Chân Chân!
Ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, hoặc là nói, trò hay còn ở phía sau.
Thầy giáo muốn cô đi theo anh ta lấy bảng lao động nghĩa vụ, kết quả vô cùng trùng hợp, Lý Trinh Lâm cũng đúng lúc ở văn phòng kỷ luật, thấy cô còn tỏ vẻ vô cùng ngoài ý muốn hỏi: "Ngôn Chân Chân, cậu sao lại ở đây?"
"Bạn học này vi phạm quy định trường học, bị phạt tham gia lao động nghĩa vụ." Thầy giáo giải đáp.
Trên mặt Lý Trinh Lâm vụt qua vẻ kinh ngach, sau đó cười ngọt ngào nói: "Tôi nghĩ chắc là ủy viên tác phong và kỷ luật hiểu lầm rồi, bạn học Ngôn mới chuyển tới không được bao lâu, chắc là không hiểu lắm về quy định trường."
Vương Kha đứng một bên thu dọn tài liệu ngạc nhiên nói: "Mới chuyển tới sao? Cậu ta đã học năm cuối rồi."
Lý Trinh Lâm cười ngọt ngào: "Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ, phạt như vậy không hợp lý, đặc biệt là chương trình học tập năm cuối rất nược, lao động nghĩa vụ tốn nhiều thời gian quá."
"Cũng phải". Vương Kha không chút áp lực đổi ý: "Học sinh chuyển trường không hiểu quy định trường thì có thể hiểu được."
Lý Trinh Lâm nói uyển chuyển nhưng không cho phép phản bác: "Cảnh cáo một lần là được, không cần trừ điểm và trừng phạt nữa."
Vương Kha gật đầu, đi sửa xử phạt.
"Lần sau cẩn thận chút." Lý Trinh Lâm nghịch ngợm chớp mắt với Ngôn Chân Chân.
Ngôn Chân Chân nhìn cô ta, không nói lời nào rời khỏi.
Lúc này cô rốt cuộc đã hiểu sự thật của vở kịch ngày hôm nay, không phải thực sự muốn cô đi dọn nhà vệ sinh mà muốn ra oai phủ đầu với cô, để cô tự mình thể nghiệm cáo gì gọi là "nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa".
Trợ lý học sinh của tòa hóa học, ủy viên tác phong và kỷ luật của hội học sinh, ban kỷ luật chuyên quản học sinh.. Một cơ quan lớn như Xuân Hòa nhưng đối phương lại có thể sai khiến như tay sai của mình, từng bước nắm chặt điểm yếu.
Đây cũng là một loại siêu năng lực, gọi là "quyền thế".
Ngôn Chân Chân chán nản nhìn trời, nếu như có bảng nhân vật thì tốt rồi, có thể biết lúc nào thì MP đầy.
Thật là rất muốn, rất muốn, rất muốn cho bọn họ tập thể đau bụng ỉa chảy a o ( ̄^ ̄) o