Ngôn Chân Chân không cam tâm từ bỏ như vậy, muốn thuyết phục Lăng Hằng một chút, nhưng mà không đợi cô mở miệng, cậu nói trước: "Tôi không lừa cậu."
Cô sững người, nhất thời không hiểu: "Cái gì?"
"Tôi nói 'biết càng nhiều càng nguy hiểm' không phải đang dọa cậu, cậu không biết sự tồn tại của chúng mới có thể tiếp tục sinh sống ở thế giới mà cậu quen thuộc, không bị ảnh hưởng." Lăng Hằng nói: "Con người nhỏ bé hơn so với cậu nghĩ nhiều."
Ngôn Chân Chân mở miệng, nói không nên lời.
Cô cảm nhận được, lời của Lăng Hằng nói đều xuất phát từ đáy lòng cậu, giấu diếm không phải giảo biện, là bảo vệ.
Phải dừng lại ở đây ư?
Dường như phát giác ra sự lay động của cô, Lăng Hằng hít sâu, kiên quyết nói: "Cái chết của dì Tương, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, vấn đề của cậu, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Chân Chân, mau chóng rời khỏi nhà của tôi đi."
"Tổ tiên của nhà họ Lăng vì muốn tiền tài không dứt mà bán đứng con cháu của họ." Cậu nói từng chữ một: "Tiền của tôi, thiên phú của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, không phải món qua mà là lời nguyền."
Giữ những ánh chớp, Ngôn Chân Chân hiểu ra: "Nhà cậu cũng có, siêu nhiên.." Lưỡi và răng đập vào nhau, hiện nhiên là tư duy hỗn loạn, trong thời gian ngắn không tìm được từ thích hợp để hình dung.
Lăng Hằng cau mày: "Cái gì mà cũng.."
Lời cậu còn chưa nói hết.
Hai người đồng thời nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Ánh đèn xe vẫn như cũ nhưng đột nhiên không sáng như trước, bóng đen kỳ dị đang tới gần, ép ánh sáng cúi đầu lùi lại. Dường như có mùi thối đang xuyên qua ke hở chui vào xe, làm người khác buồn nôn.
Lăng Hằng nắm chặt tay, khống chế ngón tay run rẩy, từ từ sờ tay tới ngăn tủ lấy ra khẩu súng glock 17 sáng loáng, hơi động tay một chút đã lên đạn.
Ngôn Chân Chân: = 口 =
Cô nửa ngồi xuống dưới ghế, miệng hơi động: "Chúng ta sẽ không sao đâu."
"Xuỵt." Lăng Hằng giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong đêm nhẹ nhàng vang lên tiếng súng.
Trong bụi cỏ đột nhiên trở nên hỗn loãn, tiếng kỳ lạ "ùng ục", "ùng ục" liên tục không ngừng, như phẫn nộ như sợ hãi, lúc có lúc không, hư thực không định.
Ngôn Chân Chân bò lên cửa xe nhìn.
Dưới ánh sáng của xe, một mảng bóng đen từ từ tới.
Lăng Hằng hít khí lạnh, nhanh chóng chạy lên xe, đóng cửa lại, vặn chìa khóa, đạp ga.
Xe nhanh chóng khởi động, lập tức lùi về đường lúc tới.
"Giữ vững." Cậu vừa nhìn gương chiếu hậu, vừa dùng tốc độ đi về phía trước để lùi xe.
Mặc dù tốc độ của xe nhanh, nhưng bóng đen cũng không cam yếu thế, dường như là một đám mây đen âm u, lập tức đuổi theo.
Ngôn Chân Chân hỏi: "Có thể đâm nó không?"
"Không được." Cổ họng Lăng Hằng dường như bị sức mạnh vô hình bóp chặt, khó khăn lên tiếng: "Nó không bình thường."
Không bình thường như thế nào? Ngôn Chân Chân muốn hỏi nhưng cũng tự hiểu không lên tiếng.
Kỹ thuật lái xe của Lăng Hằng không tệ, cho dù tầm mắt có hạn cũng vẫn biết vòng đường, nhưng tốc độ ô tô có nhanh bao nhiêu cũng có giới hạn, không được bao lâu thì xe rung mạnh lên rồi dường như bánh xe bị cái gì đó dính trên mặt đất, không di chuyển được nữa.
Cậu lập tức nắm chặt súng: "Chạy!"
Ngôn Chân Chân nhanh chóng đẩy cửa ra nhảy xuống.
Lăng Hằng một tay nắm đỉnh xe, nhảy lên trên, nhắm về phía đen sì sì nổ sứng sau đó nhanh chóng nhảy xuống, kéo Ngôn Chân Chân chạy xuống dưới núi.
Lượng vận động hôm nay của Ngôn Chân Chân đã vượt chỉ tiêu, hai chân mềm nhũn, loạng choạng đi theo cậu: "Chạy được qua nó sao?"
"Không chạy thì chết." Lăng Hằng nắm chặt cổ tay cô, lôi cô chạy về phía trước.
Nhưng mùi tanh cá càng ngày càng đậm, càng ngày càng gần.
Ngôn Chân Chân cảm thấy sau lưng có thứ gì nhơn nhớt dính vào, cô co ro một cái, cả người nổi hết cả da gà, hận không thể lập tức lột xuống.
Lăng Hằng cũng không tốt hơn là mấy, lúc bị dính vào cả người cũng không chịu nổi run lên, bước chân cũng chậm hẳn.
Cậu định thần, định quay đầu lại nổ súng, nhưng lúc quay người thì cả người cứng đờ.
Nỗi sợ hãi không ngừng tới nhấn chìm cậu.
Cơn ác mộng thời thơ ấu quay lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cũ: "Sương mù tới từ biệt, mùi vị hỗn độn bọc người cậu lại, vô số con mắt mở ra trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào cậu nhỏ bé.
Xúc tua như những con giun giơ ra, quấn chặt lấy cơ thể cậu, cảm giác âm u lạnh lẽo len lỏi vào làn da cậu, xương biến thành vụn băng, đóng băng dòng máu.
Cậu không thể miêu tả được nỗi sợ hãi lúc đó, chỉ nhớ rằng cái chết là kết cục tốt nhất.
" Cút ngay. "Trong lúc cậu chuẩn bị sợ hãi nhấn chìm thì bên tai truyền tới giọng nói kiên quyết dữ tợn. Cô lấy đi súng trong tay cậu, nhắm vào bóng đen như nhựa đường trên mặt đất.
" Cút, xa, một, chút. "Cô nói:" Ngươi không làm hại được bọn ta. "
Kẻ địch đình trệ.
Ngôn Chân Chân cầm súng, mặc dù cô không biết dùng, nhưng vũ khí nóng trên tay luôn mang lại cảm giác an toàn kỳ lạ, điều này làm tăng thêm sức mạnh cho cô.
" Trở về nơi mà ngươi tới. "Cô hết sức tập trung, điều động sức mạnh vô hình của mình:" Cách chúng ta xa chút. "
Vô sống bóng đen nhúc nhích, giống như một đàn rắn đi ra.
Ngôn Chân Chân hít sâu, nín thở, hai tay cầm chặt súng, bóp cò.
Đạn bắn ra, rơi vào bóng đêm.
Không có động tĩnh gì cả.
Gan bàn tay cô bị chấn động tới đau đớn, suýt nữa thì không nắm chắc. Nhưng khoảng khắc này bị kẻ địch phát hiện, nó từ từ tiến về phía trước, phát ra tiếng rêи ɾỉ kỳ lạ.
Áp suất không khí xuống thấp, ép cho người không thở nổi.
Mọi người đều là sức mạnh tự nhiên, ai sợ ai?
Có thể đẩy lùi nó một lần, thì sẽ có lần thứ hai.
Ngôn Chân Chân cắn chặt răng, nói rõ ràng:" Người không làm hại được bọn ta. "
Câu nói này cũng là một vũ khí mạnh mẽ. Lăng Hằng đột nhiên phát hiện mình lại hô hấp được rồi, cô như là ngọn lửa đốt cháy trong biển, đánh đuổi sự tuyệt vọng khôn cùng.
Cậu thở lại bình thường, lấy lại súng glock của mình. Nhưng lần này, không phải nhắm vào kẻ địch mà là nhắm chuẩn vào mi tâm của mình:" Cút ngay, nếu không tôi sẽ nổ súng. "
Ngôn Chân Chân :(`Д) !
Không giải quyết được kẻ địch thì giải quyết bản thân? Đây là tư duy kỳ quái gì vậy?
" Đừng quên rằng, tôi với họ không giống nhau. "Lăng Hằng lạnh lùng nói:" Ngươi nghĩ kĩ chưa? "
Bóng đêm im lặng phút chốt rồi không cam tâm rút lui.
Trước mắt nhất thời sáng lên.
Lăng Hằng đứng một lúc lâu, sau khi xác định đối phương rời đi mới thả lỏng vai:" Không sao, đi thôi. "
" Cậu còn cổn không? "Ngôn Chân Chân quan tâm hỏi.
Lăng Hằng không nói gì, lê bước đi về.
Xe vẫn ở chỗ cũ, chỉ là bánh xe bị dánh chất dịch buồn nôn, nhưng đã có thể khởi động. Cậu ngồi lên xe, mấy lần muốn cắm chìa khóa vào nhưng đều thất bại.
Ngôn Chân Chân vội nói:" Nghỉ ngơi một chút, uống chút nước, tôi có bánh doughnut, cậu ăn không? "
Lăng Hằng lắc đầu, nhắm mắt không nói gì.
Cậu mệt rồi. Cô nghĩ, sờ sờ trong xe, tìm thấy tủ lạnh mini, mở một chai nước ra đưa cho cậu:" Mau uống nước, cậu toát mồ hôi nhiều. "
Lăng Hằng nhận lấy uống mấy ngụm.
Ngôn Chân Chân lại đưa cho cậu một tờ giấy.
Bây giờ Lăng Hằng mới ý thức được áo phông của bị ướt hết, dính nhơn nhớt trên người. Cậu do dự một chút, cầm giấy lau đi mồ hôi trên trán.
Ngôn Chân Chân khống chế mình không nhìn cậu, bắt đầu ăn bánh doughnut.
" Khẩu vị của cậu thật tốt. "Trong tĩnh mịch, cậu nhỏ giọng nói:" Không sợ sao? "
" Sợ với ăn có liên quan tới nhau sao? Tôi đói rồi. "Cô cắn mạnh, bánh mì mềm và lớp vỏ sô cô la kết hợp với nhau, vô cùng ngọt.
Vốn dĩ Lăng Hằng không có chút khẩu vị nào, nhưng thấy cô dùng sức nhai nhất thời trở nên đói bụng.
Ngôn Chân Chân cho cậu một cái:" Ăn một cái đi, đều là cậu mời tôi, hôm nay tôi mời cậu. "
Đèn trên đỉnh xe vẫn còn sáng, ánh sáng ấm áp của đèn chiếu lên mặt cô, có cảm giác đặc biệt an ủi người khác. Lăng Hằng nghe ra trong lời nói bình thường của cô sự quan tâm và thân thiết, cũng không từ chối nữa.
Đây là bánh doughnut vị vani ngon nhất cậu từng ăn.
Ngôn Chân Chân uống ngụm nước, đột nhiên nói:" Ngày nào cậu cũng vừa tan học là về nhà là sợ chúng xuất hiện. Ngày đó ở bãi biển cậu cũng chỉ muốn cứu tôi đúng không? "
" Không biết cậu đang nói gì. "Cậu cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng.
Ngôn Chân Chân cong mắt, cố ý nói:" Cậu thật giỏi, người bảo vệ trong bóng đêm, thà bị người khác hiểu lầm cũng muốn giải cứu người vô tội.. "
" Được rồi. "Lăng Hằng xấu hổ không chịu nổi.
Cậu được người khác khen và sùng bái là chuyện thường tình, nhưng chưa có lần nào kỳ quái như lần này, cảm giác như là ngón tay dính bơ quệt vào mũi vậy.
Xấu hộ lại tê dại, ngồi trên ghế da cũng trở nên không được thoải mái.
Cậu điều chỉnh lại tư thế người, khóe mắt liếc thấy nụ cười bên khóe miệng của cô, càng trở nên mất tự nhiên, vô ý thức đổi chủ đề:" Hôm nay có phải cậu gặp phải rắc rối gì không? "
Ngôn Chân Chân chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác:" Rắc rối gì? "
" Ở trong trường. "Cậu gợi ý.
Ngôn Chân Chân bừng tỉnh:" Cậu nói cái kia à, kệ thôi. Nhưng tôi không muốn nói cho cậu. "
" Tại sao? "
" Bởi vì nói cho cậu cũng không có tác dụng. "Giọng điệu của cô uyển chuyển, tự nhiên có một trận du dương:" Cậu có thể làm cho người khác không thích cậu không? Có thể làm cho người khác không ghét tôi không? "
Lăng Hằng im lặng, một lúc sau mới nói:" Sau này tôi ở trong trường sẽ cố gắng tránh cậu ra. "
Đương nhiên đây là cậu xuất phát từ lòng tốt, nhưng Ngôn Chân Chân không chút suy nghĩ đã từ chối:" Không cần, họ chỉ là vấn đề nhỏ, cậu không để ý tới tôi thì là vấn đề lớn rồi. "
Lăng Hằng:"... "
Lời này cứ cảm thấy kỳ quái.
Cậu giải thích:" Tôi không nói là không quan tâm cậu. "
" Cậu chính là có ý này. "Ngôn Chân Chân liếc cậu:" Nếu không tại sao phải cách xa tôi ra, khoảng cách của chúng ta rất gần sao? "
Cô giơ tay miêu tả khoảng cách giữa hai chỗ ngồi, khoát khoát tay.
Lăng Hằng nghẹn lời.
" Hay là nói, cậu chỉ muốn tìm lý do để làm như vậy thôi? "Cô hỏi.
Cậu lập tức nói:" Tôi không có. "
Ngôn Chân Chân nhìn cậu:" Thật không? "
" Là giả. "Cậu tức giận.
Cô" hì hì "cười thành tiếng, tiếng cười sáng sủa của cô làm tan bớt bóng đen lúc trước.
Lăng Hằng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tỏ vẻ không muốn quan tâm tới cô, nhưng trong lòng dần dần thả lỏng, cơ thể căng thẳng cũng từ từ thả lỏng.
Qua một lúc cậu hơi khôi phục sức lực, khởi động xe, đi từ con đường mòn sau núi về trang viên. Phía sau biệt thự của cậu cũng có hầm xe, xe trực tiếp dừng ở đó.
Lúc hai người tạm biệt thì đã một giờ sáng rồi.
Ngôn Chân Chân vừa về phòng suýt chút nữa đã ngả đầu xuống ngủ rồi, nhưng mùi vị trên người không cho phép cô tùy tiện như vậy, chỉ đành híp mắt đi tắm.
Tắm thì cũng phải gội cả đầu. Gội xong rồi thì cũng phải hong khô.
Vì vậy, sau khi cô loay hoay xong nằm trên giường thì phát hiện đã hết cơn buồn ngủ.
Rõ ràng cơ thể vô cùng mệt nhưng tinh thần vô cùng hưng phấn, không ngừng nhớ lại chuyện lúc trước, dù thế nào cũng không chịu đi ngủ.
Cô lăn đi lăn lại, từ nằm ngửa tới nằm nghiêng rồi tới nằm úp, tư thế nào cũng thử qua nhưng đều không ngủ được. Trong đầu xuất hiện nhiều ý nghĩ kỳ quái, đến việc dùng ngôn linh để ru ngủ cũng không nhớ tới.
Không biết lúc nào thì chuông đã reo lên rồi.
Mỗi động tác bò lên từ giường đều mất sức hơn so với mọi hôm.
Đi qua đi lại, suýt chút nữa thì đi muộn.
Lăng Hằng cũng một đêm không ngủ, nhưng có tinh thần hơn cô nhiều, gần như nhìn không ra, thấy cô mơ mơ màng màng không khỏi đẩy đẩy cô:" Ốm rồi thì xin nghỉ, đừng cố chống đỡ. "
" Tôi không sao."Cô nói mơ hồ, đầu lại bắt đầu gủ gật.
Lăng Hằng cau chặt mày.