Quán cà phê buổi sáng, cửa sổ sáng loáng, nhiệt độ cao không xuyên qua được lớp cửa thủy tinh, chỉ còn ánh sáng rực rỡ.
Ngôn Chân Chân cầm lên caramel macchiato, nhấp một ngụm, bọt sữa dính trên môi có mùi thơm của bơ. Cô vừa ý cảm thán một câu: "Có liên quan tới quái vật không?"
Đây là một chủ đề mẫn cảm, Lăng Hằng lập tức đáp: "Tôi hi vọng cậu.." Lời còn chưa dứt thì đột nhiên ngừng lại.
Cùng lúc này, tiếp cười nói và bước chân quen thuộc tới gần: "Để tôi xem xem, mới sáng sớm Lăng Hằng sẽ cùng ai hẹn hò.. Ơ?"
Phương Quân nhìn rõ mặt Ngôn Chân Chân lập tức nhận ra cô: "Cậu là nữ sinh nội trú ở nhà Lăng Hằng đúng không? Đợi chút, lẽ nào bói toán linh nghiệm rồi?"
"Cái gì nội trú?" Lý Trinh Lâm chậm hơn một bước, nghe thấy thế vô cùng tò mò.
Phương Quân nói: "Giống như là tài trợ học sinh đi học lập nghiệp."
Lý Trinh Lâm hiểu rồi, lịch sự quan sát Ngôn Chân Chân, cười thân thiện: "Hóa ra là như vậy, cậu là du học sinh à?"
"Tôi tên là Ngôn Chân Chân." Ở trước mặt người lạ, Ngôn Chân Chân vừa vô hại vừa ngoan ngoãn: "Xin chào."
"Lý Trinh Lâm." Thiếu nữ xinh đẹp không chịu thua kém, cũng tỏ ra thân thiện: "Đây là Phương Quân, chúng tôi đều là bạn của Lăng Hằng, có vấn đề gì có thể tới tìm chúng tôi."
Lời này không ai coi là thật, chỉ có kẻ mặt dày không biết xấu hổ mới coi là thật.
Ngôn Chân Chân không thích thái độ từ trên cao nhìn xuống của cô ta, nhưng thấy cô ta không có ác ý, bù trừ cho nhau nên cũng cười cười cho qua.
Không khí đột nhiên trở nên yên lặng.
Lý Trinh Lâm đợi nửa phút mới ý thức được Ngôn Chân Chân không có ý chủ động rời đi, không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái.
Phương Quân cũng không ngờ tới, họ và Lăng Hằng quan hệ thân thiết, bạn bè bình thường thấy họ tới đều thức thời chủ động rời đi, không muốn tham dự vào câu chuyện của họ.
Cô gái này không hiểu quy củ trong giới của họ rồi.
Cậu ta hắng giọng, nói lời thừa thãi: "Đang ăn sáng à."
"Đúng vậy." Ngôn Chân Chân cong khóe miệng, dường như không chú ý tới đối phương ám thị. Rời khỏi là không thể nào, cô ngồi xuống trước, có bản lĩnh thì gọi Lăng Hằng đi, tại sao bắt cô đi?
Bữa sáng của cô còn chưa ăn xong.
Phương Quân có chút lúng túng.
Lăng Hằng chọn chỗ ngồi là bàn hai người, ghế sô pha đơn cũng không ngồi được, bọn họ đứng một bên có vẻ ngốc nghếch bèn hỏi Lý Trinh Lâm: "Tôi có chút mệt mỏi, muốn uống chút cà phê, cậu uống không?"
"Được." Lý Trinh Lâm hết sức thân thiệt: "Không làm phiền mấy người nữa, chúng tôi ngồi bên kia."
Nói xong cô ta chủ động đi xa một chút, chọn chỗ ngồi không bị làm phiền, yên tĩnh mở sách ra, tư thế nhã nhặn lịch sự xinh đẹp như con thiên nga.
Ngôn Chân Chân không quan tâm người khác, lại quay về chủ đề lúc nãy: "Câu hỏi lúc nãy cậu còn chưa trả lời tôi."
Lăng Hằng nhàn nhạt nói: "Tôi quên rồi."
"Tôi có thể nhắc cậu."
"Chớ được voi đòi tiên."
"Lăng Hằng, tôi là người tốt." Ngôn Chân Chân ung dung: "Cậu cảm thấy tôi rất quá đáng sao?"
Cậu im lặng một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, học sinh đang ồn ào náo nhiệt: "Liên quan tới người thân thì dù thế nào cũng không quá đáng."
"Không chỉ liên quan tới mẹ tôi, còn liên quan tới tôi." Cô bẻ ngón tay: "Cái chết của mẹ tôi. Camera giám sát trong phòng tôi, nguy hiểm mà tôi gặp phải.. Không biết chỉ làm tôi rơi vào bị động."
Thái độ của Lăng Hằng mềm mại hẳn: "Không phải tôi không muốn giúp cậu."
"Chỉ là cậu cảm thấy nếu như tôi tiếp tục sẽ gặp nguy hiểm." Ngôn Chân Chân bẻ bánh quy thành vụn, rắc vào trong cà phê: "Nhưng sự thật là cho dù tôi không làm gì thì rắc rối cũng đã tới tìm tôi."
Lăng Hằng không phản bác nổi.
"Tôi cũng không hi vọng cậu cái gì cũng nói cho tôi." Cô híp mắt lại, đột nhiên đổi chủ đề: "Bạn cậu nói tới bói toán, là bói toán gì?"
Lăng Hằng nhướn mày.
"Cậu không phải muốn biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì sao?" Lăng Hằng đồng tình thương hại cô, nhưng không có tin tưởng hay điều gì khác, Ngôn Chân Chân nghĩ một lúc quyết định ném ra tiền đặt cược khác.
Lăng Hằng quả thật hết sức để ý chuyện này, đáp: "Chính là bói toán bài xì tố."
"Rất linh nghiệm sao?"
Mặt cậu không thay đổi: "Tôi không cho rằng như vậy."
Ngôn Chân Chân cười, lấy ra bút và quyển vở trong cặp ra, tùy ý lật tới một trang giấy trắng: "Tôi cũng biết bói toán, hơn nữa rất linh, nếu như không tin thì cậu cứ xem đi."
Lăng Hằng đột nhiên có cảm giác vô cùng kỳ quái.
Giả dụ, bói toán bài xì tố tối hôm qua chỉ là trò chơi gϊếŧ thời gian thì ngay lúc này dường như có một lực lượng huyền bí đang ở đây.
Trong quán cà phê truyền ra âm nhạc nhẹ nhàng, tiếng Lý Trinh Lâm lật sách, giọng nói thì thầm của người qua đường, tiếng bước chân trên tầng.. Toàn bộ đều bị ngăn cách ở thế giới khác.
Tim cậu đột nhiên đập dồn dập, chuẩn bị cho dự cảm kỳ diệu.
"Được." Lăng Hằng hít sâu, cầm bút lên, tùy ý viết một đường trên tờ giấy: "Cậu có thể nhìn ra điều gì?"
Đường nét rất loạn, hoàn toàn là hình dạng tùy ý viết, tam giác, hình nón, hình xoắn ốc, lộn xộn.
Đương nhiên Ngôn Chân Chân không biết bói toán, cô vốn muốn bịa ra một đáp án làm ngôn linh, trên ý nghĩa nào đó thì nó cũng được tính là tiên tri. Nhưng lúc cô nhìn vào hình này đột nhiên có cảm giác kỳ lạ xuất hiện, trong đầu xuất hiện những hình ảnh hỗn loạn.
"Con mắt.." Cô vô ý thức lẩm bẩm.
Cả người Lăng Hằng cứng đờ, không thể tin nổi: "Cậu nói cái gì?"
Ngôn Chân Chân lập tức tỉnh táo lại, như không có gì đáp: "Tôi nhìn thấy ký hiệu của đô la Mỹ, hôm nay cậu sẽ được tiền ngoài ý muốn."
Lăng Hằng xác định cô đã nói ra những từ đáng sợ nhưng bây giờ không phải lúc truy hỏi, giọng điệu trầm ổn: "Nếu như không phải thì sao?"
"Tôi không thích nói thất bại." Ngôn Chân Chân nói: "Nếu như tôi nói đúng thì cậu phải nói nhiều chuyện hơn cho tôi, thế nào?"
Lăng Hằng chậm chạp gật đầu.
Tiên tri là nhìn được tương lai, ngôn linh là sắp xếp tương lai.
Mặc dù "Hôm nay cậu sẽ được tiền ngoài ý muốn" không có logic gì, nhưng bản chất của nó giống với "may mắn", thuộc về việc không có logic nhưng có khả năng xảy ra.
Không nghi ngờ chút nào, câu nói này ngôn linh chắc chắn sẽ hình thành, chỉ là vấn đề về thời gian.
Lăng Hằng vẫn luôn đoán "tiền ngoài ý muốn" có bao nhiêu ngoài ý muốn, khả năng cao nhất là trúng thưởng, nhưng cậu chưa bao giờ tham gia những hoạt động như này cả, hôm nay càng cố gắng tránh khỏi.
Trên đường đi mắt cũng không thèm liếc xuống đất để tránh nhặt được tiền.
Phương Quân cảm thấy vô cùng thú vị: "Trương Khinh Tự bói toán cho cậu, cậu cũng đâu có để ý như vậy, Ngôn Chân Chân nói là cậu lại tin? Không đúng, cậu là muốn tin hay không muốn tin?"
"Tất nhiên là không muốn." Lăng Hằng phủ nhận.
Phương Quân sờ cằm: "Nhưng cậu rất để ý, rất ít khi thấy cậu để ý một nữ sinh như vậy."
"Có sao?"
"Nói thừa." Phương Quân khoác vai cậu, nói nhỏ: "Vốn dĩ Lý Trinh Lâm muốn tìm cậu nói chuyện của hội học sinh, cậu thì tốt, hoàn toàn không để ý mặt mũi cô ấy, nói chuyện với em gái vui như vậy."
Lăng Hằng trợn mắt: "Cậu ở đâu nhìn ra tôi 'rất vui'?"
"Hai con mắt đều nhìn thấy." Phương Quân giơ ra hai ngón tay, chỉ vào mắt mình: "Lúc cậu nói chuyện với bọn tôi, lúc nào cũng thất thần --- Không phải nói cậu không tập trung mà là cảm giác cứ cách một tầng, rõ ràng cậu và bọn tôi mới là người cùng một thế giới --- Nhưng hôm nay cậu cùng cô ấy nói chuyện, chỉ có bốn chữ, hết sức chuyên chú."
Lăng Hằng không hề phát giác, buồn bực nói: "Có sao?"
Phương quân gật đầu khẳng định, thuận tiện vạch trần: "Lúc trước có không ít người nói cậu không coi ai ra gì đều là do cái này."
"Ờ." Lăng Hằng không muốn biết đây là ý của ai.
Phương Quân không định nói tiếp, chỉ nói: "Nói thật, tôi vẫn đang nghĩ lúc nào thì cậu mới chủ động nói tâm sự với tôi."
Bọn họ chơi với nhau, ban đầu chắc chắn là do bố mẹ. Nhưng mà, nhiều năm như vậy rồi, người không chơi được đã sớm mỗi người một ngả, có thể cả ngày đi cùng nhau, cậu cho rằng đây đã là bạn thực sự rồi.
Nhưng Lăng Hằng cách bọn họ một lớp màng.
Vốn dĩ cho rằng là do tính cách cũng không để ý, nhưng hôm nay thấy cậu ấy tiếp xúc người khác, đừng nói là Lý Trinh Lâm, đến cả Phương Quân tự nhận là đàn ông con trai cũng không tránh khỏi có chút ghen.
"Lăng Hằng, cậu biết tôi có làm bạn với cậu không đều không ảnh hưởng tới sự nghiệp nằm dài của tôi." Phương Quân nghiêm túc nói: "Tôi chỉ cảm thấy cậu đáng để kết bạn nên kết bạn với cậu."
"Cảm ơn." Lăng Hằng dừng một chút, vỗ vai cậu ta: "Cậu là bạn tốt nhất của tôi."
"Có câu nói này của cậu là được." Tâm tư của con trai rất đơn giản, tính cách lơ đễnh, Phương Quân nhận được sự khẳng định cũng không truy hỏi tiếp mà cười nói: "Tôi thấy bói toán tin thì sẽ linh, không tin thì không linh, tiền ngoài ý muốn làm gì dễ lất như vậy."
Lăng Hằng không nói gì, đột nhiên lấy điện thoại ra.
Có một tin nhắn mới: [ Lăng Hằng (lang hang) bạn học, xếp hạng của bạn trong kỳ thi cuối kỳ của lớp 11 là 1, vinh hạnh đạt được học bổng hạng 1 của trường. Tiền học bổng sẽ được chuyển vào tài khoản học sinh của bạn, mong bạn chú ý kiểm tra. Trường trung học phổ thông quốc tế Xuân Hòa.]
Sau đó là lời nhắc nhở chuyển tiền, trường chuyển tới tài khoản cậu 1000 $.
"Tôi biết rồi." Phương Quân búng tay, cho rằng mình hiểu được điểm mấu chốt, chắc chắn nói: "Cô ấy nhất định biết cậu năm ngoái kết quả thi đứng đầu, chuyện được phát học bổng cũng trong vào ngày gần đây, haizz, chỉ để cho cô ấy đoán bừa đúng rồi."
Lăng Hằng không đáp, trực giác cảm thấy không phải cô ấy đoán. Nhưng điều này vẫn không giải thích được tại sao cô ấy an toàn thoát ra, thoát ra là kết quả, không phải nguyên nhân.
Buổi sáng thư shia, Dương Hiểu Chi phải đi học, Ngôn Chân Chân một mình lượn trong thư viện.
Thư viện của Xuân Hòa tổng cộng có 8 tầng, không chỉ thu thập các loại sách trên thế giới còn có cả viện bảo tàng của trường, thu thập rất nhiều thứ thú vị.
Cô tình cờ phát hiện chỗ này, nhất thời hứng thú liền đi vào tham quan.
Viện bảo tàng của trường không mở cho người ngoài, lại là thời gian đi học, cả phòng triển lãm to lớn không thấy ai. Máy điều hòa ở giữa "vù vù" thổi ra gió lạnh, sàn nhà đá cẩm thạch sáng đến nỗi có thể soi gương.
Cô tò mò quan sát vật phẩm trong các tủ kính thủy tinh. Ngoài cùng là đồ rất hay gặp, đều là thư họa, đồ cổ, thiên thạch.. nhưng tới bên trong là những bản thảo kỳ lạ, giấy cắt từ báo hay những mảnh vụn gỗ. Lúc trước kỹ thuật có hạn nên cho dù là ảnh cũng thể hiện cảm giác quỷ quái.
Ngôn Chân Chân càng nhìn càng nhập tâm, cứ đi cứ đi rồi đi tới phòng triển lãm trong cùng.
Phòng triển lãm này có cửa, bên cạnh có treo bảng ghi "Cất giữ đồ quý báo, không mời đừng vào", cô rất may mắn, bên trong có người đang tham quan, cửa không đóng kín.
Có tiếng nói từ trong truyền ra.
"Đây là tác phẩm của mẹ cháu?" Cư nhiên là Nhiễm Nhiễm: "Cháu lần đầu tiên nhìn thấy."
Người đi cùng cô ta là ông hiệu trưởng, ông ấy nói: "Tác phẩm của Ngải Lâm rất ít, cũng rất khó hiểu, người thích cô ấy thì rất thích, người không thích cô ấy thì cảm thấy cô ấy có vấn đề tâm thần.
" Nhà nghệ thuật luôn như vậy. "Nhiễm Nhiễm cười nhẹ, không nói sâu về chủ đề này mà đổi chủ đề:" Không ngờ trường còn sưu tầm tác phẩm của bà ấy. "
Cô ta đang lôi kéo làm quen, nhưng làm ông hiệu trưởng không thuận theo trả lời mà hỏi ngược lại:" Lúc cháu nhìn những bức tranh này có cảm giác gì không?"