Đáng tiếc Ninh Hinh lại không thể không chấp nhận sự thật này. Nàng không nói chuyện mà quay sang nhìn tú bà.
" Nếu công tử đã muốn mua, vậy Hiên Nguyệt Lâu sẽ bán cho công tử." Tú bà hiểu ý lập tức mở miệng nói ra.
" Thêm cả đứa trẻ này nữa." Cao Lãng chỉ vào đứa trẻ bên cạnh mình.
" Tất nhiên, công tử mời đợi ta cho người đưa nàng đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó sẽ quay lại đây." Khẽ do dự, tú bà nhìn thấy Ninh Hinh gật đầu, lập tức mở miệng nói ra.
" Được, dẫn nàng đi đi." Cao Lãng gật đầu, phẩy phẩy tay, liền đứng ở đó chờ đợi, cũng không vội vã.
Tú bà lập tức sai người đưa đứa trẻ đi, nhưng hình như đứa trẻ vẫn còn sợ hãi, lập tức núp vào người Cao Lãng.
" Để ta đưa nó đi đi." Cao Lãng giọng ôn hoà nói ra, có chút thương tiếc nhẹ vuốt đầu đứa trẻ.
" Vậy… phiền công tử." Tú bà thở phào một hơi, cũng liền vội vàng nói, trong lòng muốn nhanh chóng đuổi vị ôn thần này đi.
Cũng không thèm chờ đợi nữa, Cao Lãng vứt kim tệ cho tú bà, sau đó dắt đứa trẻ rời đi.
Đối với hắn mà nói, gϊếŧ mấy kẻ không phải người, cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Điều quan trọng, vẫn là phát hiện ra thực lực thật sự trong Hiên Nguyệt Lâu. Quả nhiên chủ động gây sự mới là sáng suốt nhất, nếu từ từ mà tìm, không biết phải tìm đến bao giờ.
Ninh Hinh đứng nhìn Cao Lãng dần rời đi, lập tức thu lại nụ cười, nghiêm mặt đi lên trên lầu, đám thuộc hạ của nàng lập tức đi theo.
Còn về phần xử lý đống lộn xộn bên dưới, tú bà sẽ lo liệu mọi việc, phong toả tin tức vừa xảy ra. Tối nay, Hiên Nguyệt Lâu vẫn sẽ hoạt động như bình thường, mặc dù có hai người đã chết qua.
" Tra cho ta xem thế lực sau lưng hắn là ai? Ta muốn biết thế lực nào dám động vào Hiên Nguyệt Lâu?" Trong phòng nhỏ, Ninh Hinh lãnh đạm nói, vẻ mặt hiện tại khác xa so với hình dạng quyến rũ bên ngoài.
" Phải, tiểu thư." Một tên nữ thuộc hạ cúi đầu nói, sau đó lập tức ra khỏi phòng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ ngó dòng người đi lại trên đường, Ninh Hinh có cảm giác, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.
Trước cửa nhà trọ Cao Lãng ở.
Trước cửa hai bên nhà trọ đều có đám đại hán đứng hai bên, chủ nhà trọ thì luống cuống đi lại ngoài cửa không biết giải quyết ra làm sao. Cao Lãng đi về thấy như thế một màn, hai tròng mắt dần dần nheo lại, trên cánh tay còn ôm đứa trẻ, bước chậm đi tới.
" Khách quan."
Cao Lãng vừa bước vào cửa, chủ nhà trọ lập tức nhận ra hắn, cuống quýt đi tới, mà đằng sau có hai tên đại hán khuôn mặt lạnh lùng, yên lặng khoanh tay đứng nhìn kỹ Cao Lãng.
" Ta về rồi, ngươi mau vào trong, mọi chuyện có ta giải quyết." Cao Lãng bình tĩnh nói.
" Khách quan, nhà trọ của chúng tôi…"
Chủ nhà trọ lo lắng lên tiếng, chưa kịp nói xong, Cao Lãng liền cắt đứt lời hắn:" Đi đi, chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm nóng để lên phòng của ta."
" Được… được, khách quan." Theo Cao Lãng thanh âm rơi xuống, vị chủ nhà trọ còn muốn nói thêm cũng đành phải im lặng, liếc qua đứa trẻ trên tay hắn, liền lập tức vào trong chuẩn bị.
" Ngài có phải hay không Cao Lãng công tử?"
Hai tên đại hán bước chậm đến Cao Lãng, trực tiếp đưa ra thiệp mời cho hắn, nói ra:" Bang chủ/ Hội trưởng chúng ta ngưỡng mộ phong thái hành sự của Cao Lãng công tử, mời tối ngày mai đến Hiên Nguyệt Lâu gặp mặt."
Tiếp nhận thiệp mời, Cao Lãng cũng không thèm xem mà tiện tay ném ra ngoài. Hai tên đại hán thấy thế khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm:
" Hi vọng Cao Lãng công tử có thể đến tụ họp, nếu không có lẽ Cao Lãng công tử sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây."
Tên đại hán nói xong, cười lạnh một tiếng, lập tức đi ra đi ra bên ngoài dẫn người rời đi, cũng không thèm nghe câu trả lời của Cao Lãng.
" Cao Lãng công tử nên đi, dù sao nếu đi ita ra sẽ bảo toàn được mạng sống." Tên đại hán còn lại cũng không rời đi, mà đợi tên kia đi trước mới mở miệng với Cao Lãng.
" Ồ." Cao Lãng hơi ngoài ý muốn, nhíu mày trầm tư nhìn về tên đại hán chờ hắn nói tiếp.
" Nếu Cao Lãng công tử chịu trở thành một thành viên của Diệu La Hội, mọi phiền phức sẽ coi như không có. Đây là ý của Hội trưởng chúng ta."
" Các ngươi làm như vậy, Tào gia có biết không.?" Cao Lãng có chút thú vị hỏi.
" Tào gia đã tuyệt hậu." Tên đại hán trầm giọng trả lời, chỉ một câu nói nhưng đã đủ chứng minh. Tào gia đã không còn tác dụng nữa, Diệu La Hội chuẩn bị thoát ly Tào gia, trở thành hoàn toàn độc lập.
Cao Lãng nhìn chằm chằm vào tên đại hán một lúc lâu, đến mức khiến tên đại hán tưởng Cao Lãng sẽ lập tức từ chối, giộng nói của Cao Lãng vang lên:" Về nói với Hội trưởng các ngươi, tối ngày mai ta sẽ đến Hiên Nguyệt Lâu."
" Tốt." Tên đại hán đáp lại, sau đó cũng dẫn người rời đi.
Cao Lãng bế đứa trẻ lên phòng mình, hai mắt híp lại, bắt đầu bố cục con đường tiếp theo mình phải làm.
Hổ Vằn Bang và Diệu La Hội đã dẫn người tới đây, hiển nhiên đều đã điều tra rõ ràng về hắn, thậm chí ngay cả Y Dược quán của Viên lão đó cũng có thể gặp nguy hiểm.
Cao Lãng cũng không quan tâm đến vấn đề này, hắn quan tâm là làm thế nào có thể giải quyết hai thế lực này một cách nhanh gọn nhất.
Chưa kể đến việc hắn sẽ một lần nữa đi tới Hiên Nguyệt Lâu. Vân Hi bảo hắn đi gϊếŧ Ninh Hinh, Cao Lãng đi vào trước điều tra xem nữ nhân đó là người như thế nào, dù sao hắn cũng không thể vô duyên vô cớ gϊếŧ người vô tội, nhưng việc để thuộc hạ của mình đánh đập đứa trẻ như vậy, hắn gϊếŧ nàng cũng sẽ không nương tay.
Dù phải hay không phải, nhưng đã là thuộc hạ của mình tính cách như thế, chủ nhân cũng sẽ không tốt bao nhiêu. Đối với Cao Lãng, nồi này ném cho Ninh Hinh cõng. Nhìn thế lực sau lưng nữ nhân đó cũng không phải bình thường, rắp tâm của Vân Hi cũng không thế nào tốt.
Tối mai, Cao Lãng quyết định giải quyết mọi việc một thể.
Tắm rửa sạch sẽ cho đứa trẻ, lấy thuốc đắp cho nó, nhìn đứa trẻ khuôn mặt non nớt, ngây thơ nhìn mình, Cao Lãng mỉm cười.
" Tiểu muội muội, lát nữa ca ca sẽ dẫn muội muội đi về với gia đình mình được không?"
" Không… không được, ba ba mụ mụ không cần ta nữa, họ bán ta đi rồi, không… không có ai cần ta hết. Ca ca đừng vứt bỏ ta được không?" Đứa trẻ hoảng sợ tóm chặt lấy Cao Lãng, toàn thân run rẩy, khóc lóc đáng thương nói ra.
Nhìn lấy đứa trẻ, Cao Lãng lại nhớ đến chính mình lúc xưa. Hắn lớn lên đã không có cha mẹ bên cạnh, ôn nhu lấy tay nhẹ xoa đầu, nhẹ giọng nói ra:" Được, ca ca sẽ không vứt bỏ ngươi. Có thể cho ta biết tên của muội muội được không?"
" Ta tên là Xuân Hoa." Nữ hài nhẹ giọng yếu ớt nói ra.
" Được, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Xuân, mấy nay ngươi tạm thời ở chỗ này, sau này ta sẽ tìm cho ngươi chỗ tốt hơn."
" Tiểu Xuân không muốn xa ca ca." Nữ hài vội vàng nói, khuôn mặt lộ vẻ khủng hoảng.
" Được, ta sẽ tạm thời không rời xa ngươi." Cao Lãng mỉm cười, dỗ dành đến khi nữ hài mệt mỏi ngủ thϊếp đi, hắn mới bình tĩnh nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
" Chậc chậc, ta thật không nghĩ ngươi lại có sở thích như vậy." Cao Lãng vừa bước ra khỏi phòng, Tử Văn lập tức trêu ghẹo.
" Nói cái gì đấy. Ta cũng không phải biếи ŧɦái, chỉ là thấy nàng đáng thương nên mới giúp đỡ mà thôi." Cao Lãng sầm mặt nói ra.
" Ta có thể nhắc nhở ngươi trước, tốt nhất sắp xếp cho nàng chỗ ở ổn định rồi rời đi. Thể chất nữ hài yếu ớt như vậy đi theo ngươi chỉ là vướng víu thôi."
" Ta biết." Trầm mặc một lúc, Cao Lãng mới nhẹ giọng nói ra.
Hiên Nguyệt Lâu ban đêm có thể so với ban ngày tấp nập hơn rất nhiều, dòng người tấp nập ra ra vào vào, có thể nói ban đêm khu vực xung quanh đây, chính là chỗ chốn vui chơi nhộn nhịp nhất. Các công tử, thế gia giac tộc, thanh niên tài tuấn đều tụ họp nơi đây.
Tiếng người oanh oanh yến yến, tiếng đàn tranh hội tụ cùng với tiếng cười đùa của các thanh niên, nữ tử khiến nơi đây càng thêm nhộn nhịp.
Hiên Nguyệt Lâu, trên tầng 3 phòng thượng hạng.
Trên bàn bày đầy đủ phong phú dạ yến, mùi rượu nồng nực phiêu tán trong không khí, Quân Hổ ngồi vị trí chủ vị, hai bên là hơn mười tên thuộc hạ đang ngồi yên đấy, lẳng lặng chờ đợi Cao Lãng đến.
Cách đó không xa là một bàn khác, do La Thiên ngồi chủ vị, còn đám thuộc hạ ngồi xung quanh hai bên.
Quân Hổ hai tròng mắt híp lại, mặt sắc không có một tia gợn sống, ngón tay khẽ gõ bàn, thanh âm trong phòng không ngừng quanh quẩn.
So với hắn La Thiên yên tĩnh hơn nhiều, hắn khoanh chân ngồi yên lặng, hai mắt nhắm hờ. Giống như lúc hắn đi săn đang chờ đợi con mồi của hắn vậy, không sốt ruột, vô cùng có kiên nhẫn.
Đối với cả hai người mà nói, Cao Lãng chẳng qua chỉ là thuận tay tiêu diệt mà thôi. Qua quá trình điều tra, Cao Lãng quá tuổi trẻ, vì vậy cả hai đều tin chắc chắn, Cao Lãng thực lực cảnh giới đều không thể cao hơn mình.
Gọi Cao Lãng lên đây, chính là để dễ tiện hơn gϊếŧ chết hắn, không Cao Lãng bỏ trốn lại phải mất công truy sát.
Hiên Nguyệt Lâu, chính là tài sản của Quân Hổ, việc này bí mật xây dựng ngoài Tào Sơn và thuộc hạ của Quân Hổ ra, ngay cả La Thiên cũng không biết.
Ninh Hinh là nữ nhân do Quân Hổ bồi dưỡng, mục đích dụ dỗ Vân Lâm, tương lai để Quân Hổ trèo lên Vân Gia gia tộc. Vân gia là gia tộc đỉnh cấp của Minh Châu thành, so với Tào gia chính là cách biệt một trời một vực.
Việc Quân Hổ với La Thiên đòi tiền Tào Sơn cũng chỉ là vắt chút tiền tài cuối cùng của hắn mà thôi, tương lai hai kẻ này đều đã bí mật xác định rời khỏi Tào gia. Đáng tiếc Tào Sơn cũng không biết điều này, hắn vẫn nghĩ rằng hai thế lực này phải có Tào gia làm hậu thuẫn, mới có thể tiếp tục phát triển ở Minh Châu thành.
" Lão đại, hắn tới." Một gã thuộc hạ bước nhanh tiến nhập đại sảnh, vội vã nói ra.
" Mời hắn vào." Quân Hổ hai tròng mắt khẽ dừng lại, trực tiếp đối thuộc hạ phân phó.
Chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra, Cao Lãng sắc mặt bình tĩnh, bước chậm vào bên trong phòng.
La Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, lập tức mở mắt, nhìn thẳng vào Cao Lãng, cũng không mở miệng.