Tầng trên pháo đài.
Người bên trong phần lớn đã rời đi, chỉ còn lại một ít binh lính đứng canh gác ở các tầng hành lang.
Cộc... Cộc...
" Ai?"
Tiếng bước chân âm vọng vang lên, khiến đám binh lính cảnh giác giương vũ khí.
Bóng người còn chưa xuất hiện, từng dòng hắc khí mờ nhạt đi qua người bọn hắn, vì chỉ giống như làn khói đen, đám binh lính chỉ nhìn qua liền mặc kệ, ánh mắt vẫn luôn tập trung hành lang tầng dưới.
Vụt...
Xèo... Xèo...
Bất ngờ những làn hắc khí mỏng manh ấy chuyển động.
Chúng như có linh tính di chuyển nhanh chóng chui vào bên trong từng ngõ ngách của bộ giáp, xâm nhập vào cơ thể đám binh lính, thiêu đốt da thịt bọn hắn.
" Gaaa..."
Mùi thịt nướng bốc lên, đám binh lính hét thảm thiết, đau khổ nằm xuống mặt đất, dù cho là Linh Hải Cảnh hay Linh Đan Cảnh, cũng đều có kết cục giống nhau.
Dị Bạch Vô Thường chậm rãi dẫn Cao Lãng và Cuồng Quỷ tiến lên tầng trên. Mỗi lần bọn hắn đi qua một tầng, Dị Bạch Vô Thường liền ra tay gϊếŧ sạch người trên tầng đó, không bỏ qua một ai.
Từng thi thể nằm ngổn ngang, từng làn khói xanh khét lẹt bốc lên thể hiện sự chết chóc lan dần lên các tầng.
Mục tiêu của bọn hắn, chính là trăm tầng cao nhất của Pháo đài, khu vực của đám người Nạp Lan gia tộc.
Vì được bảo hộ bí mật cao, không ai biết trăm tầng đó có những gì, ngoại trừ người của Nạp Lan gia tộc.
Trước khi mặt trời mọc, người Địa Cung sẽ điều tra rõ ràng chuyện đó.
...
Trên con đường đi tới Pháo đài.
Đám người Đại trưởng lão Nạp Lan gia tộc bị ngăn chặn lại.
Tiếng chém gϊếŧ liên miên, từng tiếng gào khóc rên la thảm thiết.
Hơn năm mươi tộc nhân của Nạp Lan gia tộc bị ngăn chặn, chỉ với ba bóng người của Địa Cung.
Dị Hắc Vô Thường, Dị Đầu Trâu và Dị Mặt Ngựa.
Một vị Nguyên Anh Cảnh cửu trọng, hai vị Nguyên Anh Cảnh bát trọng.
Hắc khí che phủ cả vùng trời, hiện lên hư ảnh một vị Hắc Vô Thường trên tay cầm lấy cây liềm kỳ dị, hai bên cạnh hắn là một trâu, một ngựa với ngọn lửa màu xanh bốc trên cơ thể.
Đám người Nạp Lan gia tộc có năm vị Nguyên Anh Cảnh bát trọng, hơn mười vị Nguyên Anh Cảnh khác, nhưng vẫn chỉ là đau khổ chống đỡ mà thôi.
Sau lưng người Nạp Lan gia tộc hiện lên hư ảnh từng bức tường thành vững chãi, từng lớp kiến trúc kiên cố dường như không thể bị phá hủy.
Những kẻ dưới thực lực Nguyên Anh Cảnh đứng đằng sau bức tường, cật lực đau khổ chống đỡ.
Rầm... Rầm...
Ba hư ảnh Địa Cung điên cuồng công phá, bọn hắn như những kẻ điên loạn tấn công không có chủ đích, hao mòn dần từng lớp một.
" Ha ha ha... Nghe tin Nạp Lan gia tộc là gia tộc phòng thủ cứng rắn nhất trong Ngũ Gia. Để ta coi coi, ngươi có cứng như lời đồn hay không?" Dị Hắc Vô Thường cười lớn.
" Mau tìm cách phá vây..." Đại trưởng lão Nạp Lan gia tộc nói.
" Đại trưởng lão, bọn chúng là muốn kéo dài thời gian, đòn tấn công liên tục ngăn chặn các hướng đi. Căn bản là không thể phá được." Một tên trưởng lão Nạp Lan gia tộc bên cạnh đáp.
...
Trăm tầng cao nhất của Pháo đài.
Cao Lãng ngay khi vừa đặt chân vào nơi đây, hắn liền bị choáng ngợp bởi nó.
Toàn bộ không gian tầng trên giống như một toà đại sảnh rộng lớn, kiến trúc cổ lão.
Cuối đại sảnh là một cánh cổng rộng lớn nối với tầng trên.
Khu vực này giống như một vùng không gian ngăn cách hai thế giới riêng biệt vậy.
Nó thể hiện rõ địa vị người Nạp Lan gia tộc tại nơi đây.
Dị Bạch Vô Thường không tiếp tục lên tầng trên. Mà hắn cẩn thận di chuyển từng ngóc ngách của đại sảnh này, loay hoay sắp đặt trận pháp.
Mất nửa giờ thời gian, hắn mới hoàn thành xong trận pháp của mình. Lúc đấy mới quay sang gọi Cao Lãng và Cuồng Quỷ:
" Sau khi lên tầng trên thì chia ra, ta tiếp tục lên tầng cao nhất, còn các ngươi làm nhiệm vụ của mình đi."
Cao Lãng mở miệng:" Đại nhân, vậy còn nhiệm vụ của ta thì sao?"
Dị Bạch Vô Thường liếc mắt:" Ám Quỷ làm thay nhiệm vụ của ngươi, còn ngươi làm thay nhiệm vụ của hắn. Thu thập toàn bộ tài nguyên ở xung quanh các tầng, cái gì không thu được thì hủy nó đi."
" Việc nhẹ lương cao, cái này ta thích. Đại nhân ngài yên tâm." Cao Lãng nhếch miệng.
Dị Bạch Vô Thường khẽ gật đầu, không quản người bên trong, khí thế điên cuồng bộc phát, hắc khí lan tràn ra các sảnh.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên các tầng, mỗi một tầng đi qua, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Cao Lãng nhìn sang Cuồng Quỷ:" Nhiệm vụ của ngươi là gì vậy, bây giờ có thể cho ta biết rồi sao?"
" Tìm ra khu vực chứa Chiến binh bất tử, phá hủy toàn bộ." Cuồng Quỷ chậm rãi nói.
" Thứ lỗi." Cao Lãng nói.
Cuồng Quỷ nhẹ lắc đầu, nắm tay siết chặt. Con ngươi dần trở nên lăng lệ.
Ngay sau đó cũng liền tiến lên tầng trên, chỉ để lại mình Cao Lãng bên trong.
" Được rồi."
Cao Lãng thoải mái duỗi người, làm nóng cơ thể:
" Tử Văn, có túi trữ vật nào rộng rãi không."
" Địa giai nhẫn trữ vật, 4000 điểm năng lượng một chiếc, diện tích bằng nửa Bạo Nộ Đấu Trường. Thiên giai nhẫn trữ vật, 45000 điểm năng lượng một chiếc, diện tích nhét được cả toà pháo đài này." Tử Văn trong đầu đáp.
" Lấy Thiên giai trữ vật đi, ta giàu mà." Cao Lãng nhếch miệng.
Tinh...
Tiêu hao 45000 điểm năng lượng, nhận lấy Thiên giai nhẫn trữ vật, Nhẫn Phong Linh.
Điểm năng lượng hiện có, 38334 điểm.
" A a a... Lâu lắm rồi mới tiêu sảng khoái như vậy." Nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trên tay, Cao Lãng vui vẻ ngắm nhìn.
" Ta còn nghĩ ngươi sẽ tiết kiệm đến 100000 điểm năng lượng mới tiêu?" Tử Văn hỏi.
" Ngươi đây không hiểu. Ta là đầu tư lấy lời, lát nữa chăm chỉ thu thập kiếm đền lại." Cao Lãng cười nói.
Chuẩn bị tinh thần, Cao Lãng hưng phấn liếʍ môi, xông thẳng lên tầng trên.
Người bên trên đã sớm bị Dị Bạch Vô Thường gϊếŧ sạch. Không còn gì ngoài những thi thể cháy xém cùng với kiến trúc xung quanh không bị hủy hoại.
Cao Lãng một đường điên cuồng thu thập. Không quản là đồ có giá trị hay không giá trị, chỉ cần nhìn thấy vật phẩm đều nhét hết vào bên trong. Ngay cả những thi thể trên đường hắn cũng không có bỏ qua.
Sau khi lấy xong sẽ lọc thi tìm đồ có giá trị sau.
Vài tầng đầu tiên, Cao Lãng còn chạy đôn chạy đáo tìm kiếm từng ngóc ngách nhét vào nhẫn trữ vật. Nhưng sau vì thấy không hiệu quả, lại thêm mất thời gian dài tìm kiếm, hắn liền mặc kệ kiến trúc xung quanh.
Rầm... Rầm...
Từng bức tường trong hành lang bị phá vỡ, Cao Lãng sử dụng sức mạnh phá tan bức tường trong các tầng để đả thông với nhau.
Hắn một đường hát vang tiến mạnh, cứ thế chạy theo một đường thẳng tiến lên trên.
Rào...
" Ha ha ha..."
Hấp thu từng món đồ vào bên trong nhẫn trữ vật, Cao Lãng hưng phấn cười lớn:
" Đây mới là niềm vui a..."
(ー_ー゛)
...
Khu vực lăng mộ.
Nạp Lan Chính cẩn thận dẫn Chuyển Luân Vương tiến sâu vào bên trong, bọn hắn đi vào tới căn phòng sâu nhất trong lăng mộ.
Nơi đó là một căn phòng vô cùng rộng lớn như một thế giới dưới lòng đất. Bên trên nóc hiện lên từng viên bảo thạch lấp lánh chiếu sáng xung quanh.
Nằm ở giữa căn phòng, là một thân cây khô tràn đầy gốc rễ, không có lá cây cắm thẳng lên trần nhà.
Tiến đến nơi này, bước chân Nạp Lan Chính dừng lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn Chuyển Luân Vương.
" Đi tiếp đi." Chuyển Luân Vương lạnh nhạt nói.
" Không... Không còn. Đến đây đã là cuối khu vực lăng mộ này rồi."
Nạp Lan Chính run giọng nói.
" Như vậy... Ngươi là đang trêu đùa ta sao?" Chuyển Luân Vương hỏi lại.
" Đừng nghĩ ta không biết gì về ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi có nhốt vài người Địa Cung của ta ở dưới Địa Lao?"
Bịch...
Nạp Lan Chính nhanh chóng quỳ xuống, cả người run rẩy nhanh chóng nói:
" Ta thật không biết gì hết, ngươi mau thả ta đi a... Đây đã là cuối con đường rồi. Nếu thứ gì ngươi có cần tìm, thì nó cũng chỉ có thể ở trong đây thôi."
Rắc... Rắc...
Bất chợt...
Từng lớp rễ khô ở cái thân cây giữ căn phòng chuyển động.
Thân cây nhanh chóng tách ra, để lộ thân hình một lão già khô gầy bên trong.
Lão già đó khí thế vô cùng kinh khủng, tuy trang phục hơi rách nát, nhưng uy áp bộc lộ ra khiến cả căn phòng cũng phải rung động.
Hoá Thần Cảnh nhị trọng.
" Mau đứng dậy, người tộc nhân Nạp Lan gia tộc chúng ta. Sao có thể quỳ gối trước kẻ thù của mình như vậy?" Lão già giọng trầm khàn nói.
" Lão tổ... Cứu ta..."
Nhìn thấy lão già xuất hiện, Nạp Lan Chính như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hắn lập tức vươn tay hét lên.
Đối với hắn, Chuyển Luân Vương chỉ hơi phẩy cánh tay, một sợi hắc khí xâm nhập vào cơ thể hắn.
Nạp Lan Chính chỉ cảm thấy bản thân lạnh lẽo đến chạm xương tủy, sau đó thì mất đi ý thức.
Ở bên ngoài nhìn vào, thấy hắn động tác như đang chuẩn bị đứng dậy chạy, sau đó chậm dần rồi hoá thành tượng băng.
" Hỗn xược..."
" Ở trước mặt ta mà dám gϊếŧ tộc nhân của ta sao?"
Lão tổ Nạp Lan gia tộc tức giận hét lớn. Trên người hắn linh khí phun trào ra, hình thành từng lớp đất đá, cuộn trào như sóng thần lao về phía Chuyển Luân Vương.
Ầm... Ầm...
Chuyển Luân Vương hắc khí phun trào, hoá thành từng mảng băng tuyết dày to lớn chặn trước mặt hắn, ngăn trở thế tiến công của đất đá.
Hai bên va chạm vào nhau, xung động to lớn. Động đất rung chuyển.
Bức tượng băng Nạp Lan Chính bị dư âm của cả hai va chạm mà tan thành từng mảnh, huyết đông phun trào, nhiễm lên mặt đất vương vãi xung quanh.
Lộp bộp...
Bất ngờ từ bên ngoài căn phòng Nạp Lan gia chủ cùng tám tên cao tầng Nạp Lan gia tộc tiến vào, nhìn thấy lão tổ của mình bên trong, liền hưng phấn hét lớn:
" Lão tổ... Lão tổ a..."
" Chết rồi... Chết hết rồi... Ta đi qua khu vực của ba vị lão tổ, ngoại trừ một người còn hấp hối được chúng ta đưa ra bên ngoài. Hai người còn lại đều chết hết rồi a..."
" Ngay cả tộc nhân chúng ta, cũng bị gϊếŧ gần nửa. Ngài phải cứu lấy gia tộc a..."
Nhìn lấy tộc nhân của mình khóc lóc, lão tổ Nạp Lan gia tộc tức giận đến run người. Căm hận nhìn lấy Chuyển Luân Vương.
Bị xung quanh nhìn lấy với ánh mắt đầy thù hận, Chuyển Luân Vương thần sắc chỉ lạnh nhạt hỏi:
" Thi thể hai vị Hoá Thần Cảnh Địa Cung của chúng ta ở đâu?"
(ー_ー゛)
______
Hôm qua bận thức đêm ôn thi cho hôm nay, thi xong nghỉ ngơi viết nốt đăng lên muộn 1 hôm. Hì...