Chương 315: Nhị đệ tử Viện trưởng Thanh Hoa học viện

Một vị lão sư nội môn Nguyên Anh Cảnh cường giả bay xuống làm trọng tài.

Quách Kha và Triệu Kính đối mặt nhìn nhau, hai bên dần dần bộc lộ khí thế trên người của bản thân.

Quách Kha cả người bùng phát linh khí màu vàng nhạt, nắm tay siết chặt, trên hai cánh tay bốc lên linh khí màu tím như hai ngọn lửa vô hình.

Triệu Kính trường kiếm nhẹ nâng lên trước mặt, kiếm của hắn toàn thân màu đen, không lưỡi kiếm sắc bén, nếu nhìn qua sẽ không khác gì một cây gậy.

Bên trên lưỡi kiếm, khảm nạm ba viên yêu hạch yêu thú màu sắc khác nhau.

" Chuẩn bị..."

Vị lão sư trọng tài kéo dài nói, cẩn thận liếc nhìn hai bên.

" Đánh."

Vụt...

Ầm...

Quách Kha bàn chân lấy đà dẫm mạnh xuống đất, nát cả nền gạch, hai tay song quyền xoay tròn đấm vào nhau.

Từ trên hai cánh tay hắn lao ra hư ảnh hai con kim sư màu vàng óng, tốc độ còn nhanh gấp đôi Quách Kha, lao nhanh về phía trước.

Nhìn thấy hai con kim sư, Triệu Kính khoé miệng nở nụ cười kinh thường, một kiếm quét qua.

Liệt Không Trảm.

Điều đặc biệt ở chỗ, một trảm này nhìn như một đòn, nhưng lại ra hai động tác. Trảm đầu ngưng tụ kiếm khí tại chỗ, trảm thứ hai nối tiếp trảm đó, kiếm khí điệp gia lên nhau, tạo thành một đòn đánh uy lực mạnh mẽ.

" Gầm..."

Kim Sư Cuồng Hống.

Mắt thấy Triệu Kính một kiếm chém bay hai con kim sư, Quách Kha vang giọng gầm lên một tiếng, hư ảnh hai con kim sư càng thêm dữ tợn, ngay cả cơ thể Quách Kha, màu tóc cũng chuyển sang màu vàng, như thể hắn cũng vì thế mà hoá hình vậy.

Keeeng...

Được cường hoá thân hình, một trảm của Triệu Kính chỉ đủ hất hai con kim sư về sau, căn bản không thể đánh nát nó như ý định.

Vυ"t...

Bước chân Triệu Kính thay đổi, thân hình hắn bỗng chốc quỷ dị, lướt ngang qua bên trái theo hình vòng cung, đi qua hai con kim sư tiếp đến trước mặt Quách Kha, tiếp tục một kiếm trảm.

Liệt Không Trảm.

Nhìn thấy kiếm trước mặt, Quách Kha không những không sợ hãi mà còn thấy hưng phấn. Nắm tay được cường hoá tung ra, một quyền đấm xuống.

Keeeng...

Trực tiếp cứng chọi cứng mà không hề hấn gì, Quách Kha còn dư lực đẩy lùi Triệu Kính về phía sau. Cùng lúc hư ảnh hai con kim sư từ phía sau giáp công hỗ trợ hắn.

" Hòooo..."

Đám đông trở nên ồn ào, bọn hắn không nghĩ đến trận đấu này lại đặc sắc như vậy. Hơn xa hẳn trận đấu chung kết vừa xảy ra.

" Huynh nghĩ ai sẽ thắng? Cả hai đều là Kim thuộc tính, trong đó Quách Kha sức bền mạnh mẽ hơn, lần trước ta chính là linh khí hao hụt không đủ mới bị hắn đánh bại. Dù là hắn sử dụng tay không đánh, thương tích trên người hắn đều chỉ là vết thương ngoài da." Cao An An hỏi.

" Ngay từ lúc ban đầu, Triệu Kính đã ở thế yếu hơn rồi." Cao Lãng nhàm chán nói.

Trong các loại con đường tu luyện, kiếm tu nằm trong nhóm có sức sát thương lớn nhất, cũng chính vì thế sức phòng thủ lại yếu thế hơn.

Kiếm của Triệu Kính ngay cả hai con kim sư bằng hư ảnh còn không đánh vỡ được, vậy sao có thể phá được lớp phòng thủ trên người Quách Kha bằng xương bằng thịt?

Bên trên sàn đấu...

Triệu Kính giao thủ với Quách Kha hơn trăm chiêu, hắn bộ dạng đã dần trở nên gấp rút.

Kiếm chiêu của hắn, đã trở nên yếu đi, thể lực càng lúc càng kém. Trong khi đó đối thủ của hắn là Quách Kha, càng đánh càng hưng phấn, uy lực ra chiêu chỉ có mạnh hơn chứ không kém.

Có vài chiêu không đánh chỗ hiểm, Quách Kha thậm chí còn lấy cơ thể chịu kiếm của Triệu Kính để tiếp cận vào người hắn.

" Ha..."

Triệu Kính giận quát lên một tiếng, kiếm trên tay cùng lúc sáng lên ba viên yêu hạch. Kiếm chiêu của hắn biến đổi, một kiếm quét qua đánh tan hai con kim sư thành tro bụi. Chiêu kiếm biến ảo đâm về phía Quách Kha.

Lăng Không Quy Trần.

" Gầmm..."

Quách Kha biết Triệu Kính đã ra hậu chiêu, hắn hưng phấn gầm lên một tiếng, răng hàm mọc ra răng nanh, râu vàng mọc dài ra, kết hợp mái tóc rối, giống như chiếc bờm của một con sư tử.

Hoàng Tu Cuồng Sư.

Cao Lãng kinh ngạc khẽ liếc nhìn Cao An An.

" Hắn mỗi khi ra chiêu này đều sẽ hoá hình." Cao An An nhún vai nói.

Phanhh...

Quách Kha bộ dạng như sư tử vồ mồi, hai tay của hắn lao vào bám lấy Triệu Kính, một đòn đánh bay Triệu Kính ra khỏi sàn đấu, khảm vào mặt đất bên dưới.

Uy vũ đứng trên sàn đấu, Quách Kha tay phải khẽ vuốt vết lõm trên ngực mình, cúi người sang bên nhổ ngụm máu.

" Phụt..."

" Oaaa..."

Đám đông hò hét như điên cuồng cổ vũ cho người chiến thắng. Xen lẫn bên trong còn có vài lời lăng mạ Triệu Gia.

" Nếu kiếm vừa rồi của Triệu Kính có uy lực hơn chút nữa, thì người bay không phải là hắn." Cao Lãng nhìn thấy lão già hộ vệ lao xuống kiểm tra thương thế cho Triệu Kính, lắc đầu cười.

Quách Kha còn chưa kịp hưởng thụ xong cảm giác chiến thắng, phía sau hắn xuất hiện một bóng người chậm rãi hạ xuống.

Cẩn thận liếc mắt nhìn về sau, con ngươi hắn co rút.

" Tên đó là ai?"

Nhìn thấy Quách Kha hành lễ một tên nam tử cùng trang phục học viên trung tâm, Cao Lãng hỏi.

" Sao hắn lại ở đây?"

Cao An An bất giác nói, lấy lại tinh thần, vội giải thích cho Cao Lãng:

" Hắn là Chúc Ca, nhị đệ tử của Viện trưởng Thanh Hoa học viện. Linh Đan Cảnh mạnh nhất trong học viện."

" Bình thường hắn trong học viện vô cùng điệu thấp, hầu như không bao giờ ra khỏi khuôn viên của mình. Thế nhưng rất nhiều học viên tự tin đi vào khuôn viên của hắn, chỉ đều có thê thảm bay ra ngoài."

Cao Lãng gương mặt trở nên thú vị nhìn người vừa mới xuất hiện, một kẻ luôn điệu thấp như vậy, bây giờ xuất hiện tại đây chắc chắn phải có thứ hấp dẫn hắn.

Bất ngờ Chúc Ca lạnh nhạt xoay đầu lại, hai con mắt vô hồn nhìn vào Cao Lãng. Đó là một gương mặt trắng bệch thiếu huyết sắc do lâu ngày ra bên ngoài, nếu không bị như thế, có thể coi là một khuôn mặt mỹ nam tử.

Chúc Ca chậm rãi nở nụ cười kéo căng ra sau, bên trong con mắt, ẩn chứa sát tính kinh người.

" Ngươi..." Chúc Ca chỉ vào Cao Lãng.

"...xuống đây đánh với ta."

Lời nói tuy bình thản, nhưng mọi người xung quanh như đều nghe thấy hắn nói, lập tức lâm vào im lặng ngắn ngủi.

" Chúc Ca, mau rời khỏi, ngươi còn chưa xin phép các vị lão sư." Tên lão sư làm trọng tài lạnh giọng nói.

" Há..."

Bộp.

Bất ngờ Chúc Ca cúi thấp đầu đến ngang người, đối với các vị lão sư bên trên khán đài nói:

" Xin phép..."

" Ngươi..." Trọng tài nghẹn lời.

Ngồi trên chủ vị đám lão sư thì thầm bàn luận với nhau, dường như không biết nên tiếp tục kéo dài thêm một trận đấu hay không.

Trận đấu ban nãy Thanh Hoa học viện đã lấy được danh dự của Triệu Gia, nếu trận này Chúc Ca thua, bọn hắn thật không dám đánh cược.

Vì Cao Lãng có thể đánh ngang tay với Nguyên Anh Cảnh, đã ở một cấp độ hoàn toàn khác.

" Để hắn đánh đi, các ngươi biết ngăn cản hắn cũng vô dụng mà..."

Viện trưởng Thanh Hoa học viện nói, hắn là sư phụ của Chúc Ca, hắn biết rõ tính cách đệ tử của mình.

Bất cứ thứ gì Chúc Ca cảm thấy hứng thú, hắn đều tìm mọi cách làm cho bằng được.

Vài vị lão sư ngồi trên khẽ gật đầu, như được thông báo, trọng tài chỉ khẽ liếc Chúc Ca, nhẹ giọng:

" Ngươi có thể đánh..."

" Đa tạ."

Chúc Ca đáp lại, mắt chỉ nhìn Cao Lãng, chờ đợi hắn đi xuống.

Không chỉ Chúc Ca, mà toàn bộ ánh mắt bên trong khu thi đấu này, đều nhìn về phía tên nam tử đeo khăn bịt đầu đen ấy.

" Nếu ngươi không xuống đánh, hắn sẽ còn tiếp tục tìm đến ngươi. Lúc ấy không có các vị lão sư trông coi, sẽ không phải là điểm đến mà dừng đâu." Viêm Ấu Lăng cảnh giác nhắc nhở.

" Ta căn bản không quan tâm điều đó, nhưng ta ghét cái kiểu bị đeo bám như vậy." Cao Lãng chống cằm trả lời.

Hắn lạnh nhạt đứng người lên, một nhảy từ trên cao cứ thế rơi tự do xuống dưới sàn đấu.

Soạt.

Bàn chân chạm đất nhưng không vang tiếng động mạnh, khả năng kiểm soát của hắn đã đạt đến một tầng cao mới.

" E hè..."

Chúc Ca gương mặt càng thêm hưng phấn, giống như thợ săn bất giác thấy con mồi tự đưa tới cửa.

"..."

Xung quanh khán đài chỉ còn tiếng thở chậm chạp, như đang chờ đợi một sự bùng nổ.

" Thực lực Cao Lãng so với Chúc Ca như thế nào?" Viện trưởng Thanh Hoa học viện hỏi.

Ngồi ở gần hắn, sư phụ của Cao An An, Hồ lão hai tay dựa vào cây gậy, lạnh nhạt nói:

" Hai năm trước Chúc Ca nhỉnh hơn Cao Lãng một chút, nhưng ba năm qua đi, thực lực hai bên ta không thể nói rõ."

" Hai năm trước Chúc Ca mới chỉ là Linh Đan Cảnh bát trọng." Viện trưởng Thanh Hoa học viện nói.

Chúc Ca khi đó đã có thể vượt cấp đánh bại được lão sư Nguyên Anh Cảnh nhị trọng của học viện. Hai năm qua đi, hắn giờ đã là Linh Đan Cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Lý dó hắn khiêu chiến Cao Lãng, Viện trưởng Thanh Hoa học viện cũng đoán được vài phần.

Dừng ở đỉnh phong gần nửa năm, Chúc Ca không muốn tiếp tục dừng bước. Hắn muốn có một cái dây dẫn để đột phá.

Mà Cao Lãng có thể vượt cấp gϊếŧ địch phù hợp với lựa chọn của hắn.

Viện trưởng Thanh Hoa học viện cũng có tư tâm, hắn muốn tạo chút trải đường cho đệ tử của mình. Lần này, là thật không nghĩ đến việc công của học viện.

...

" Đánh..."

Trọng tài giơ tay quát lớn, cùng lúc giải toả áp lực cho những người xung quanh.

" Àoo... Àoooo..."

Đám đống hò hét, át đi mọi tiếng động nhỏ, chỉ còn lấy tạp âm.

Vụt...

" Tiết mục bắt đầu."

Chúc Ca nghiêng đầu nói nhỏ, hắn động.

Cơ thể như u linh vòng qua sau người Cao Lãng, giữ cho mình khoảng cách an toàn. Hai tay hắn xuất hiện hai thanh lưỡi đao nhỏ kết nối với nhau bằng dây xích, theo chiều xoay cổ tay, lưỡi đao xoay tròn trên bàn tay hắn.

Lạch cạch...

Vụt...

Chỉ trong nháy mắt, lưỡi đao trên tay hắn văng ra, chớp mắt gần chạm vào Cao Lãng.

Cũng gần như lúc ấy, thân hình Cao Lãng biến mất, khi xuất hiện đã là sát trước mặt Chúc Ca, thậm chí kiếm không cần rút, lấy ngón tay làm kiếm chém ra.

Xoẹt...

Kiếm khí hoá hình.

Chúc Ca tốc độ rất nhanh, hắn mỉm cười bước chân chạy ra khỏi kiếm khí, lưỡi đao trên tay còn lại chém ra, đồng thời lưỡi đao bên kia theo chiều hướng bay về. Lấy dây xích trên tay hắn làm trung tâm, tụ lại cùng lúc tấn công Cao Lãng.

" Ha ha..."

Keng... Keng...

Cao Lãng rút kiếm đánh bay hai lưỡi đao ra ngoài.

Lưỡi đao của Chúc Ca rất quỷ dị, khiến Cao Lãng đề phòng không dám chạm vào nó.

(ー_ー゛)

______

Đa tạ đạo hữu Lane Halley tặng quà.

Đa tạ các vị đạo hữu tặng hoa, hỏi chi tiết thì ta tịt ngòi.