Chương 11
Còn nữa con gái tốt nhất không nên lấy con trai độc nhất của quả phụ, những gia đình như thế này thường có vấn đề, không có đàn ông dựa dẫm, người mẹ thường có tham vọng độc chiếm con trai, nàng dâu muốn thân mật cùng con trai cũng khiến bà ác cảm.
Mặc dù chưa chắc quả phụ nào cũng vậy, nhưng Tạ mẫu đã chứng tỏ có loại triệu chứng này, loại mẹ chồng này không thể đơn thuần vâng dạ, hiếu thuận là có thể lấy lòng, họ luôn muốn kiếm chuyện, không để con dâu thoải mái.
Nguyên Nghi Chi nói: "Mẹ, người không cần tự trách, nữ nhi mặc dù kiến thức có kém cỏi, nhưng vẫn biết mỗi nhà có một hoàn cảnh riêng, không có nhà nào thập toàn thập mỹ, danh tiếng của con vốn đã chẳng tốt đẹp gì, cuối cùng có thể gả cho Tam nguyên, hơn nữa hắn còn đối đãi với con rất tốt, nữ nhi còn cầu mong điều gì hơn nữa? Người con sống cùng cả đời là phu quân, không phải là mẹ chồng, cho nên, con hiểu rõ nơi nào nặng nhẹ, mẹ không cần quá lo lắng."
Trịnh thị gật đầu một cái: "Ta biết con luôn là đứa hiểu chuyện, sống tốt cùng phu quân mới là chuyện quan trọng nhất, nếu Tạ mẫu kia gây phiên toái cho con, con chỉ cần cư xử cho đúng, sau đó để cho mẹ con bọn họ tự xử với nhau. Nếu như Tạ Ung dám làm gì ảnh hưởng đến con, đến lúc đó mẹ sẽ ra mặt, dù sao người đời cũng không cho phép nàng dâu trực tiếp gây loạn với mẹ chồng. Mẹ chồng nàng dâu một khi có chuyện, bất kể con để ý hay không để ý, người ta cũng có thể chụp mũ con là đồ bất hiếu, chỉ cần thế là đủ đè chết con đó."
"Nữ nhi hiểu."
Trịnh thị chợt nhớ ra mình cũng là một bà mẹ chồng, đứa con của mình vì nàng dâu mà dám làm nhiều chuyện trái ý bà, sau đó bà tỉnh ngộ lại, bà thật là dở khóc dở cười, nhưng cũng nhờ vậy mà bà không còn khổ tâm đấu trí cùng con dâu nữa.
Từ xưa quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó khăn nhất là khi sống chung, hi vọng Tạ Ung không giống như dạng đàn ông không có tiền đồ, không bản lĩnh, không bảo vệ được vợ mình.
Trịnh thị suy nghĩ một chút lại nói: "Em vợ Đinh gia vẫn còn ở Tạ phủ sao?"
Vừa nghĩ tới bộ dáng thỏ non đáng yêu của Đinh Cẩm Tú, Nguyên Nghi Chi cũng có chút không vui, nàng chu mỏ một cái, bày ra vẻ mặt trẻ con hiếm khi trước mặt mẹ cả, có chút uất ức:
"Buổi chiều hôm qua Phu quân đã đem nàng về Đinh gia rồi."
Trịnh thị gật đầu một cái: "Chuyện này không có gì là lạ, Đinh gia tất muốn cầu cạnh Tạ phủ, bình thường lui tới con nên khách khí một chút, mặt mày đừng tỏ ra khó chịu, lúc mấu chốt chớ mềm lòng là được."
Nguyên Nghi Chi suy nghĩ một chút : "Việc đã đến nước này, Đinh gia cũng không định đưa nữ nhi khác đến làm thϊếp đấy chứ?" Trịnh thị hừ lạnh một tiếng: "Ai biết được? Đinh Sĩ Chương lòng dạ đen tối, vì nịnh bợ muôn làm thân thích với Tạ phủ, lão ta dám làm gì cũng rất khó nói. Không làm thϊếp, ngụy trang lấy tiếng đến chăm sóc anh rể Tạ Ung rồi làm tiểu thϊếp, cũng có khác gì đâu."
Nguyên Nghi Chi thở dài, nàng vừa mới được gả đi đã phải cảnh giác với bao nhiêu chuyện như vậy, thật khó mà vui vẻ được.
Trịnh thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ra chiều khổ tâm, không khỏi cười mà nói: "Thế nào, mới thế này đã sợ sao? Về sau làm bà lớn, việc phiền lòng sẽ còn rất nhiều, nam nhân không phải lúc nào cũng đàng hoàng, con nhất định phải liệu được mọi sự chớ để quá so đo, nếu không người chịu khổ chịu tội chính là con. Con cứ nhìn vị Đinh tiểu thư kia, nàng ta chính là quá so đo, lòng dạ không rộng lượng nên tự mình gϊếŧ chết mình, về sau ngàn vạn lần con không được dẫm vào vết xe đổ đó".
Nguyên Nghi Chi gật đầu, "Nữ nhi xin vâng."
"Còn nữa, nữ nhân luôn muốn mình vừa có tài vừa có đức, nhưng tài đức cũng phải tùy vào tình huống, chớ để chữ tài chữ đức biến thành chữ ngu. Hiếu thuận trưởng bối, chăm sóc con cái, thăm hỏi mọi người, những cái này nhất định có, để cho đẹp mặt, nhưng chuyện trong nhà thì nhớ, con chớ dại mà yêu quý phu quân ở trong lòng không khéo lại đẩy cho nữ nhân khác, đó không phải là có tài có đức, đó là ngu. Những nữ nhân kia cũng sẽ không cảm kích con, ngược lại còn cảm thấy con mềm yếu có thể lấn tới."
Nguyên Nghi Chi gật đầu cười, nàng thấy mẹ cả thật đáng yêu, là một con người mâu thuẫn, bà tuy lạnh lùng nhưng rất thiện lương.
Mẹ cả thật ra cũng có mấy phần oán hận phụ thân?
Trịnh thị luôn luôn ghét chuyện tiểu thϊếp này nọ của phu quân, mặc dù không giống người ta mạnh tay bẻ hoa, sát hại nhũng người đàn bà của chồng, hoặc làm hại họ không thể sinh con, Trịnh thị chỉ tận lực bỏ qua sự hiện hữu của các nàng .
Nhưng Trịnh thị đối với con cái của thϊếp lại tương đối tận tâm, ăn, mặc, ở, đi lại cũng không khác gì con trai trưởng nữ, bà cho tất cả hưởng sự giáo dục tốt nhất, cố gắng nuôi dạy bọn họ thành tài, không để cho bất cứ ai thành loại hư hỏng phế vật.
Nói cho cùng, Trịnh thị cũng là một người phụ nữ thiện lương, nhịn thói trăng hoa của chồng, còn đối xử tử tế với mọi người, rõ ràng trong mọi việc.
Trong xã hội này, Trịnh thị là đại diện tiêu biểu cho hầu hết bà cả, cố gắng điều chỉnh tâm tính của mình, tận lực an ổn sống tốt, đối với tiểu thϊếp tuy có phần ghen tỵ, nhưng không quá ác độc; đối với con cái của họ lại vô cùng độ lượng, nhưng trên mặt cảm tình thực ra cũng không thể sánh bằng con ruột. Những người khác mà dù họ hưởng thụ thân phận bà lớn cùng mẹ lớn trong gia đình, đồng thời họ cũng phải nhẫn nhịn chịu thương tổn từ chồng, ngày qua ngày họ cứ nửa vui nửa buồn mà sống qua ngày.
Nguyên Nghi Chi thật không biết mình có thể có khí độ như mẹ cả không, hơn nữa thành thật mà nói, nàng hâm mộ cuộc sống vợ chồng của đại ca Nguyên Tu Chi cùng đại tẩu Vân Thanh La—— người trong lòng chỉ có một, bạc đầu chẳng xa nhau.
Nhưng. . . . . . nói như thế nào đây, dù đại ca đại tẩu mặn nồng như vậy, họ đành lòng bỏ mặc Diệp di nương cùng thứ trưởng Tử Nguyên Lang sao?
Ai. . . . . . trở về nhà mẹ một chuyến, Nguyên Nghi Chi lại càng u buồn.
Làm một người con gái không ai thèm lấy đã rất phiền lòng, thì ra làm vợ người ta lại còn đủ loại chuyện buồn hơn, khó trách mọi người luôn nói "Cuộc sống không thể mười phân vẹn mười" .
Nguyên Nghi Chi một mình tới chỗ mẹ đẻ Chu di nương nương, Chu di nương nương xuất thân là tỳ nữ, không thể nói nhiều về đạo lý lớn lao này nọ, chỉ căn dặn nàng hiếu thuận mẹ chồng, kính cẩn nghe theo phu quân của nàng và đối xử tử tế với Tạ Chiêu.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất, Nguyên Nghi Chi phải nhanh chóng có thai đi, không có con trai ruột thì cũng rất khổ sở.
Cũng như Nguyên Nghi Chi lúc này, Tạ Ung cũng không hề dễ dàng xoay xở.
Sau khi chính thức bái kiến nhạc phụ đại nhân cùng anh vợ Nguyên Tu Chi, Tạ Ung bị em vợ Nguyên Bình Chi kéo đến sảnh lớn, sau đó đóng cửa bắt đầu hỏi han.
Hôm nay Nguyên Bình Chi mặc một cái trường sam màu hồng, cổ áo, vạt áo có viền bằng vàng hình mây, eo buộc một dải tơ lụa, treo ngọc bội cùng túi thơm, mặc cho khí trời chuyển lạnh, trong tay hắn vẫn cầm quạt xếp Phong nhã, thỉnh thoảng làm bộ rung một cái.