Chương 10
Ngày kế đã đến ngày lại mặt.
Sáng sớm Nguyên Nghi Chi khi tỉnh lại có chút đau đớn, nhưng tinh thần rất tốt, vẫn nở nụ cười, hơn nữa không phải là nụ cười khách sáo, mà là thật tâm, chứng minh tâm tình của nàng rất tốt.
Lây phần nào từ nàng, tâm tình Tạ Ung cũng rất vui vẻ, mọi người trong Thanh Việt viên vì vậy cũng vui vẻ.
Chủ tử tâm tình tốt, người làm mới có thể vui vẻ.
So với chủ nhân cũ của Thanh Việt viên là Đinh Cẩm Tú, Nguyên Nghi Chi hiển nhiên khiến mọi người cảm thấy tốt hơn nhiều khi sống chung.
Đinh Cẩm Tú bởi vì không hợp với Tạ mẫu nên luôn tức giận, lại không thể làm gì Tạ mẫu, liền lấy bọn người hầu ra hả giận, hết đánh rồi chửi, cứ thế mãi, khiến cho không khí trong Tạ phủ luôn có sự khẩn trương, đè nén. Sống một cuộc sống như vậy, dĩ nhiên Đinh Cẩm Tú càng không thể vui vẻ, vì vậy nàng càng tức giận, càng dễ phát giận, kết quả thành một kẻ ác tính, rất khó thay đổi.
Nguyên Nghi Chi thì khác, nàng vốn là thứ nữ nên từ nhỏ đã tương đối cẩn thận, nàng có thói quen để cho mình thích ứng hoàn cảnh, nàng hiểu mình vui vẻ thì người khác mới có thể vui theo, không ai thích nhìn một gương mặt suốt ngày cau có, dù gương mặt này có khuynh quốc khuynh thành đi chăng nữa.
Sáng sớm đã thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyên Nghi Chi, Tạ mẫu dù trong lòng có khó chịu, cũng không thể vô duyên vô cớ lên cơn.
Có câu "Đưa tay không đánh người mặt tươi cười", dù bà có không thoải mái với cô con dâu “sao chổi” kia thì đến bây giờ gạo đã nấu thành cơm, cũng chỉ đành nhịn đi thôi.
Tạ mẫu cảm thấy một điều đáng mừng là từ sau khi lấy vợ Tạ Ung tựa hồ cũng chẳng gặp chuyện gì không may, có lẽ Nguyên Nghi Chi mặc dù có số khắc chồng, nhưng nàng dù sao cũng là cô gái phàm tục, sao có thể khắc nổi vì tinh tú như con trai bà. Vừa nghĩ như thế, Tạ mẫu không khỏi cảm thấy mấy phần kiêu ngạo cùng đắc ý, con trai của bà rõ là hơn người mà.
Nhưng Tạ mẫu sẽ không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, đang lúc mới cưới vui vẻ, bà không muốn chọc giận con trai, lại càng không muốn để hài nhi vạch mặt, vì vậy trước hết cứ thờ ơ lạnh nhạt, nếu như sau này Nguyên Nghi Chi có gây ra chuyện gì, hoặc là thân thể Tạ Ung có một chút khó chịu, bà sẽ ngay lập tức tách bọn họ ra, tuyệt sẽ không nương tay.
Thiên kim tiểu thư của Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ thì sao chứ? Nếu đã gả vào Tạ gia, thành dâu của Tạ gia thì sẽ phải tuân thủ quy củ của Tạ gia, phục vụ chồng và mẹ chồng.
Sáng sớm Nguyên Nghi Chi phục vụ bữa sáng của Tạ mẫu thì thấy bà không còn vẻ lạnh lùng, chỉ là nhàn nhạt, sau khi ăn xong còn nói thêm câu bảo nàng lại mặt thông gia thì gửi hộ lời hỏi thăm của bà, coi như cũng có tình cảm qua lại.
Nguyên Nghi Chi từ Tùng Hạc vườn trở lại Thanh Việt viên, phát hiện Tạ Ung còn chờ nàng để cùng ăn sáng, không khỏi cười thầm, trái tim cũng rung lên.
Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, Tạ Ung đối với nàng không tệ, thậm chí rất tốt, mặc dù ít lời ngon ngọt, nhưng khi hai người gặp mặt thì chàng lại vô cùng săn sóc.
Có lẽ người ta nói đúng, gả cho một nam nhân nhiều tuổi một chút cũng có cái tốt, hắn không phải kiểu kích động của người trẻ, mà là kiểu nước chảy đá mòn để người khác dần cảm nhận thấy sự che chở.
Trở lại nhà mẹ, Nguyên Nghi Chi đi tới chính viện để cảm tạ mẹ cả Trịnh thị.
Nguyên Nghi Chi mặc dù là con thứ, mẹ đẻ lại là nha hoàn được cất nhắc lên làm Chu di nương nương, nhưng bởi vì mẹ cả Trịnh thị chỉ sinh con trai, không có con gái, Nguyên Nghi Chi là thiên kim tiểu thư duy nhất của Nguyên phủ, lại trắng trẻo đáng yêu, cho nên được Trịnh thị yêu mến. Nguyên Nghi Chi vừa có thể đọc sách, vừa có thể đến bên cạnh Trịnh thị để nuôi dạy, cầm kỳ thư họa, may vá nữ công, Trịnh thị thuê thầy tốt nhất về dạy nàng, hao tốn rất nhiều tâm huyết. Có thể nói, rất nhiều nhà học sĩ, cũng chưa chắc có được sự giáo dục tốt như nàng.
Cho nên, Nguyên Nghi Chi vô cùng tôn kính và yêu quý mẹ cả Trịnh thị, mẹ cả đối với nữ thứ mà tâm huyết như vậy, toàn bộ Kim Lăng này khó có thể tìm thấy.
Trịnh thị vốn có dung mạo đoan trang, mặc dù tuổi đã hơn bốn mươi nhưng da dẻ vẫn rất mịn màng, nàng giáo dục Nguyên Nghi Chi, nữ nhân nhất định phải chăm sóc coi trọng nhan sắc, nữ nhân nên vì mình, không bao giờ được lười biếng, nếu không rất dễ dàng thua thiệt.
Trịnh thị kéo tay Nguyên Nghi Chi lại gần rồi tỉ mỉ quan sát nàng, thấy da thịt nàng mềm mại, sóng mắt như nước, vẻ mặt vui vẻ, bộ dáng hài lòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trước lòng cũng cất đi được.
Nàng vỗ nhẹ tay Nguyên Nghi Chi rồi nói: "Xem ra mấy ngày vừa rồi không tệ, hắn đối đãi con tốt chứ?"
Nguyên Nghi Chi mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.
"Nghe nói đêm đầu tiên đã bị mẹ chồng làm khó?" Trịnh thị lại hỏi.
Nguyên Nghi Chi "A" một tiếng, vội nói: "Con hiểu mẹ chồng con vì lo lắng cho phu quân, lấy một đứa con gái tai tiếng như con, nhưng tới sáng nay bà đã không có ý làm khó con nữa, về sau nữ nhi sẽ tận tâm tận hiếu, mọi chuyện như vậy là ổn đúng không ạ?"
Trịnh thị hừ lạnh một tiếng: "Con cũng không nhất thiết phải ngu muội mà hiểu như thế, theo tin tức của ta từ khắp nơi báo về, Tạ mẫu kia không phải là nhân vật đơn giản, về sau con đừng để bà ta khi dễ cũng không dám nói một tiếng, cứ ủy mị như vậy thì đừng nhận là con gái của Nguyên phủ! Cái gì cũng đừng sợ, có ta đây."
Nguyên Nghi Chi trong bụng rất cảm động, từ từ nằm trên đầu gối Trịnh thị, hốc mắt nóng lên: "Con hiểu, mẹ cả, nữ nhi tuyệt sẽ không làm cho người bẽ mặt ."
Mặc dù nàng rất quý trọng phần nhân duyên này, nhưng nàng tuyệt sẽ không vì có người chịu cưới "Sao chổi" như nàng mà phải khuất tất lấy lòng, nhân nhượng mọi chuyện. Hai bên cần tôn trọng lẫn nhau, thông cảm, bao dung, mới có thể tính chuyện lâu dài, nếu không chi bằng chia ly cho xong.
Trịnh thị thở dài, "Nếu như không phải là do tình cảnh của con đặc biệt, tuổi tác hiện tại cũng có phần hơi lớn, lưu lại gia phủ mãi cũng buồn, đối với danh tiếng càng thêm không tốt, mẹ cũng sẽ không để con đi tái giá làm gì, lại lấy con trai độc nhất của một quả phụ, kiểu người này chính ra lại khó sống nhất."
Tái giá mặc dù cũng coi là vợ chính thất, nhưng địa vị quả thật vẫn thấp hơn vợ cũ, đãi ngộ cũng khác, vợ kế dù sao cũng xếp sau vợ trước, ngày lễ ngày tết, vợ kế còn phải dâng hương cho vợ trước. Cho nên bình thường những danh gia vọng tộc thường không để hoàng hoa khuê nữ gả đi làm kế thất, cảm giác có chút mất mặt.
Mà còn liên quan đến chuyện quan trọng là kế thừa nữa, chỉ cần vợ trước có con trai, thì đó cũng chính là người kế thừa của gia tộc, trừ phi con trai của vợ trước chết đi, con trai vợ sau mới có cơ hội thừa kế tài sản quyền lực của gia tộc.