Tái Giá

6.75/10 trên tổng số 28 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Uyên Thể loại: bá đạo, ôn nhu, hào hiệp hoàng đế công x nghiêm cẩn đoan chính thế gia công tử thụ, ngụy phụ tử, thụ thầm mến công, cao H CP: Tề Dã x Tạ Lan Nhân Tình trạng: 13 chương Văn án: Đ …
Xem Thêm

Chương 3
“Đau đầu…” Tạ Lan Nhân nhỏ giọng nghẹn ngào.

“Em lại có thể uống nhiều như thế! Thật có tiền đồ!” Tề Dã gầm thét nói, chấn động đến mức trong tai Tạ Lan Nhân tai ông ông, , này là phật môn tuyệt kỹ Sư Tử Hống…Trước mắt Tạ Lan Nhân là một màu đen, hoa mắt chóng mặt nghĩ, trong sách đều ghi chỉ cần một tiếng nói có thể khiến người ta tỉnh ngộ rằng tình yêu đều là hư ảo*, từ đây ngươi đã vô tình ta liền thôi. Khi còn bé trong lúc dạo chơi gặp hòa thượng nói rằng mình có tuệ căn, cứng rắn muốn mình xuất gia…Nhưng cuộc đời mình chính là như thế không thay đổi, rõ ràng,…

*nguyên văn 话本里都说一声棒和便能顿悟人间情爱皆为虚妄

Ư ư ư…Y vịn mép giường một bên khóc một bên nôn.

“Thái y, y tại sao lại nôn!”

Tạ Lan Nhân cảm thấy mình thật thê thảm, lúc đầu muốn mượn say rượu nửa thật nửa giả câu dẫn bệ hạ.

Không nghĩ tới nôn đến rối tinh rối mù.

Nước mắt nước mũi giàn giụa bộ dáng không có chút nào đẹp, Hoàng đế thích xinh đẹp.

Chính là tính toán chu toàn, vậy mà mình lại thế này a.

Ọe…

“Y đều nôn thành như vậy ngươi làm sao cho y ăn ?”

“Lại nôn ?! Cần ngươi làm gì! Cút!”

Tề Dã lúc này trung khí mười phần bộ dáng ngang ngược quơ tay múa chân, so với hắn vừa rồi cố làm ra vẻ ôn nhu nhỏ nhẹ khác nhau.

Đuổi người hầu đi, Tề Dã đem y từ mép giường nắm chặt, ôm vào trong l*иg ngực của mình, vỗ vỗ lưng: “Còn nôn sao ?”

“Không nôn.” Tạ Lan Nhân mơ màng xin lỗi: “Làm phiền bệ hạ…”

“Tiểu hài tử muốn khoe khoang, có thể uống liền uống, không thể coi như xong, ta lúc nào cưỡng ép em…”

Câu nói này nhưng chạm đến nghịch lân, Tạ Lan Nhân thở hồng hộc ngắt lời nói: “Ta không phải tiểu hài tử!” Hận nhất Tề Dã coi là con nít, y đã sớm trưởng thành, có thể làm chuyện người lớn… Xưa nay Tạ công tử thận trọng lại trong lòng than khóc không biết bao nhiêu lần, lần này rốt cục lấy hết can đảm, yếu ớt gào thét lên tiếng.

“Ôi, còn có thể tức giận ? Lại meo vài tiếng cho ta nghe.”

“…Bệ hạ thứ tội.”

Tề Dã cười nói: “Còn tốt, chưa có say đến hồ đồ.”

Tề Dã ngược lại thật sự chưa thấy qua Tạ Lan Nhân sinh khí, Tạ gia tiểu công tử là không dễ lay động, như trích tiên, hỉ nộ đều không biểu hiện ra ngoài. Không giống nhi tử ngốc nhà mình, hơi một tí cãi lộn, một chút khôn ngoan cũng không có.

Tạ Lan Nhân vốn là thư đồng bên Thái tử Tề Lăng, Tề Dã xem ý tứ Tạ gia, ban đầu là muốn đem y gả cho Tề Lăng làm hầu quân, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, lại là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, có thể xem như ông trời tác hợp, chỉ đợi tuổi lớn thêm một chút là có thể tác thành. Nhưng không ngờ Tề Lăng từ nhỏ đã cùng Tạ Lan Nhân không hợp nhau — Tề Dã không biết, chuyện này chủ yếu tự trách mình.

Tề Dã luôn luôn ngay trước mặt Tề Lăng nhắc tới Tạ Lan Nhân như thế nào chăm chỉ hiếu học, để hắn noi theo tiểu ca ca học tập. Nhưng Tề Lăng không hổ là con ruột của Tề Dã, giống nhau học hành không tốt, cả ngày trốn học đi đến võ trường đùa nghịch kiếm thương, mỗi lần đều bị phụ hoàng mắng đến máu chảy đầy đầu, ngược lại hướng cha ruột gào thét: “Người cũng không xem lại mình có khác gì nhau.” Thế là đem đầy mình buồn bực phát tiết lên người khác.

Tề Lăng đối Tạ Lan Nhân vừa lại đố kị vừa hận, càng cảm thấy y giả nhân giả nghĩa nịnh nọt giả vờ giả vịt, là thiên hạ đệ nhất tiểu nhân nịnh thần, hết lần này tới lần khác phụ hoàng bị y qua mặt, còn tưởng rằng y cỡ nào thuần lương yếu đuối. Tề Lăng thường ngày đối Tạ Lan Nhân liên tục mắng chửi, Tạ Lan Nhân giống con chuột con núp ở góc tường, ôm đầu im lặng. Chỉ có lúc Tề Lăng ra tay không chính xác, mới đứt quãng chỉ điểm: “Điện hạ không nên…Không nên đánh vào mặt, bị người khác nhìn thấy không hay…”

Đợi đến khi sự tình bại lộ, Tề Lăng bị Tề Dã đánh một trận tơi bời, đánh cho răng rơi đầy đất, phun đầy máu cũng không cầu xin tha thứ, hung ác nói: “Ngàn sai vạn sai đều là con, không biết ai mới là con ruột của người nữa!”

Tề Dã một cước đem hắn đạp té: “Ức hϊếp người yếu để trả thù cá nhân, con cũng xứng làm nhi tử ta ?”

Sau đó Tề Dã đem Tạ Lan Nhân ôm ở trên gối, đau lòng hỏi: “Nó đánh em, em cũng không biết tìm ta cáo trạng sao ?”

Tạ Lan Nhân co lại trong ngực hắn, con mắt cong cong cười, nghiêm túc nói: “Em là người Tạ gia, bị đánh không phải chỉ có em. Thái tử điện hạ…qua qua lại lại, chỉ là đối với em thêm chút trừng trị, nhưng truyền đi lại là đối Tạ gia bất mãn. Tạ gia coi trọng nhất là thể diện, em sợ bọn họ hiểu lầm…”

Tề Dã kinh ngạc tán thán y lại vì chính mình suy nghĩ chu toàn đến thế, càng thương tiếc nói: “Về sau ai còn dám khi dễ em, em cần phải nói cho ta biết, ta giúp em giải quyết.”

Tạ Lan Nhân yên lặng, khi đó y mười bốn tuổi, y phục màu vàng, giống như chú chim nhỏ trong lòng bàn tay Tề Dã, lông xù vô cùng mềm mại. Tạ Lan Nhân dường như đột nhiên có mấy phần khẩn trương, khoác tay lên vạt áo Tề Dã cuộn cuộn, run rẩy nói: “Em sợ nói cho bệ hạ, bệ hạ sẽ không để em tiếp tục hầu hạ bên cạnh Thái tử, bị đưa ra ngoài cung.”

Như vậy sẽ không được thấy bệ hạ nữa…

Tề Dã vừa nghe thấy như thế có chút ngẩn ngơ nói: “Em thật sự con trai ngoan, ta cũng không nỡ bỏ em.”

Tạ Lan Nhân nghe vậy, chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, y lúc bị đánh cũng chưa từng khóc, cắn răng âm thầm tính toán, bây giờ lại cảm thấy một trận tuyệt vọng, khổ sở. Cho dù bệ hạ đối với mình tốt, ngàn tốt vạn tốt cũng không phải loại tốt kia… Nhưng mình lại không thấy đủ, chẳng phải quá tham lam sao ?

Hiện tại Tạ Lan Nhân giống như hôm đó tựa đầu rúc vào l*иg ngực Tề Dã, y nghĩ tới hôm nay mình và ý trung nhân thành hôn, nên là vui mừng mãn nguyện, nhưng mình lại nôn đến lợi hại, , ý trung nhân còn không ngừng xem bản thân là phụ thân của mình.

Y thực đúng là như thành trò cười.

Ư ư ư…Y lại nhịn không được ủy khuất khóc lên.

Thêm Bình Luận