Chương 57: Thế cục ngã ngũ

Hai ngày sau cuộc gặp gỡ “nói ít, hiệu quả nhiều” giữa Hoàng Dung cùng Nhã Phi diễn ra, phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ cuối cùng cũng có thông báo chính thức với truyền thông, rằng họ và Tiêu Gia đã trở thành đồng minh.

Một tin tức...

Lớn, trong bối cảnh đến trẻ con ba tuổi cũng biết chống lưng cho phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ thế nhưng mà chính là gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đại danh đỉnh đỉnh khắp Gia Mã Đế Quốc. Hôm nay Tiêu Gia trèo lên được cái cành cao này, ngày sau tại Ô Thản Thành còn ai dám đối nghịch với họ nữa đâu.

Nhưng lại không hề bất ngờ, bởi vì sau rất nhiều động thái “quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ lẫn nhau”, mà hầu hết là cùng lúc nhắm vào Gia Liệt Gia gần đây từ hai thế lực một nhất - một nhì của Ô Thản Thành này, thì việc đoán ra kết quả tất yếu ngày hôm nay trở nên không có gì là quá khó nữa rồi.

Chỉ có điều, tin chắc rằng đến cả những kẻ lạc quan và mơ mộng nhất cũng chẳng thể nào ngờ được một việc, đó là phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ vậy mà lại vung tiền thâu tóm tất cả phường thị của Áo Gia, cũng như là Gia Liệt Gia, sau đó lập tức… sang tên cho Tiêu Gia ngay khi giấy còn chưa kịp ráo, mực còn chưa kịp khô. Quan trọng hơn là bằng vào việc hợp thức hóa chỗ mặt bằng kinh doanh, cũng như tài sản trên đất từ hai đại kình địch trực tiếp, thì tổng số cửa hàng mà Tiêu Gia đang sở hữu tại Ô Thản Thành đã tăng lên tới con số không tưởng là… 90%.

Phải, chính là cứ mười cửa hàng thì đã có tới chín cái hoạt động dưới cờ Tiêu Gia đấy!

Nói không phải ngoa chứ bây giờ mà Hoàng Thất hạ chiếu đổi tên Ô Thản Thành thành Tiêu Thành, có khi mọi người cũng chẳng bất ngờ lắm đâu, nhỉ!?

Mà, phàm là chuyện trên đời, một người vui thì phải có tới mấy người buồn. Và không khó để nhận ra người buồn nhất ngày hôm nay chỉ có thể là Gia Liệt Tất nói riêng, và Gia Liệt Gia nói chung. Nguyên nhân là bởi Áo Ba Mạt - gia chủ Áo Gia đã có một nước đi… nói ra thì hơi nhục, nhưng trong tình cảnh này lại tỏ ra cực kỳ thông minh.

Theo đó, ngay sau khi nghe tin Nhã Phi sang tên toàn bộ phường thị lại cho Tiêu Gia, lão gia hỏa này đã ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Tiêu Chiến, đồng thời ngỏ ý muốn… thay Tiêu Gia quản lý phần phường thị đã từng là của Áo Gia.

Biết rõ mọi đường ngang ngõ dọc; không cần tốn thời gian, sức người và sức của vào việc thay mới, cũng như là đào tạo lại toàn bộ nhân viên; hàng xóm láng giềng nhiều năm, không nói có tình nhưng ít nhiều cũng có nghĩa v.v. một loạt những lý do hợp lý, hợp cả tình không ngừng được Áo Ba Mạt đưa ra cuối cùng cũng đã giúp hắn thuyết phục được Tiêu Chiến và cao tầng Tiêu Gia thuê lại toàn bộ Áo Gia như một “Đại quản gia” thay họ quản lý 30% số cửa hàng dưới quyền.

Còn về phần Gia Liệt Gia, chỉ một chữ… thảm!

Thù cũ không nói, chỉ riêng phần nợ mới trong việc cạnh tranh trực tiếp mảng đan dược trị thương thời gian gần đây, cùng với đỉnh điểm là cuộc xô xát trong Duyệt Lai tửu điếm liên quan tới Huân Nhi mới xảy ra vài ngày trước, thì Gia Liệt Gia đã không còn bất kỳ đường nào để lui trước cơn đại hồng thủy mang tên Tiêu Gia được nữa.

Áo Gia luồn cúi thật đấy, nhưng ít nhất bọn họ còn có tư cách để luồn cúi, chứ Gia Liệt Gia thì… toang thật rồi ông giáo ạ!

Đáng nói là, để đảm bảo Tề Thiên Cung, hay chính xác hơn là Tiêu Thiên hài lòng, Nhã Phi còn cố ý thêm vào hợp đồng mua bán khế đất của nàng với Gia Liệt Tất một điều khoản nhỏ, đó là hắn phải tự mình tiễn Liễu Tịch lên đường, nếu không thì… sẽ không còn bất kỳ chữ “nếu” nào nữa cả.

Tuy rằng hết sức bất đắc dĩ, nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đã đến mức sinh tử tồn vong như thế này thì chỉ có bản thân và gia tộc mới là quan trọng nhất, chứ Luyện Dược Sư hay Luyện Độc Sư gì đều là cứt chó hết. Nên quyết định của Gia Liệt Tất đương nhiên sẽ là… tử đạo hữu bất tử bần đạo rồi.

×

— QUẢNG CÁO —

Đất đai bị người ta mua hết, trong tay lại nhuốm máu của một vị Luyện Dược Sư, nhưng quan trọng nhất vẫn là đứng sai chiến tuyến với Gia Mã đệ nhất kinh thương gia tộc, có thể nói, Gia Liệt Gia bây giờ chỉ còn đường tự khai khẩn đất hoang mà quây quần trồng rau, nuôi cá tự cung tự cấp, hoặc cử tộc ra nước ngoài sinh sống và phát triển thôi, chứ Gia Mã Đế Quốc đã không còn chỗ cho bọn họ nữa rồi.

Đấy là thế cục của Ô Thản Thành, còn Tiêu Thiên - “thủ phạm” gây ra tất cả những cớ sự này, thì lại đang…

“Đúng là thời tới cản không kịp a! Nói Tiêu Gia một bước lên trời cũng không quá đâu.”

...nhàn nhã uống trà với Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc và Huân Nhi những biểu đệ, biểu muội của hắn.

“Ta lại thấy “chơi với vua như đùa với hổ” và “nghịch lửa lắm cũng có ngày phỏng tay” hai câu nói này đúng với tình hình hiện tại hơn.” - Huân Nhi tỏ ra không đồng ý lắm với nhận định của Tiêu Thiên: “Trước mắt Tiêu Gia nhìn như phong quang vô hạn, nhưng thực chất ra vẫn chỉ là con cờ dưới tay gia tộc Mễ Đặc Nhĩ mà thôi.

Đối phương vui, chúng ta có cơm ăn. Đối phương mà buồn một cái thì đến xương cũng chẳng có mà gặm đâu, một bước lên trời ở chỗ nào chứ?”

Tiêu Ngọc và Tiêu Viêm không nói, nhưng ánh mắt hai người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Thiên chờ hắn trả lời đã nói rõ bọn họ cũng đang có chung suy nghĩ với Huân Nhi.

Mà khoan hãy nói những chuyện khác, nhân dịp lâu lâu mới đông đủ thì cũng nên điểm qua đẳng cấp từng người một cái.

Đầu tiên là Tiêu Thiên, ngũ tinh Đấu Giả. Tương quan với đó là Mộc Ánh Tuyết và Hoàng Dung đều đang bị “giam” lại tại thập tinh Đấu Giả.

Tiếp theo, Huân Nhi và Tiêu Ngọc hiện đang có đẳng cấp lần lượt là tam tinh Đấu Giả và bát tinh Đấu Giả, không có bất kỳ thay đổi gì so với thời điểm xảy ra tranh đấu cùng Gia Liệt Áo và Liễu Tịch một tuần trước.

Về phần Tiêu Viêm, người khá lâu rồi mới xuất hiện trở lại.

Thì mặc dù mất đi cơ duyên của bản thân, vẫn là trong bối cảnh bị “ai đó” tính toán dẫn tới tình cảm với Huân Nhi xuất hiện rạn nứt rất lớn sau sự kiện “cưỡиɠ ɧϊếp Tiêu Ngọc” trong rừng lần trước, nhưng bởi vì “một vài lý do” mà tốc độ thăng tiến sức mạnh của vị đại thiên tài này vẫn tỏ ra rất ổn khi đang tạm dừng tại… nhất tinh Đấu Giả.

Và “một vài lý do” ở đây chỉ có thể là… Thái Hư Tán mà thôi!

Đừng hiểu lầm, không phải một trong tám viên đang nằm trong tay gia tộc Mễ Đặc Nhĩ đâu, mà là Tiêu Thiên cố ý nhờ Mộc Ánh Tuyết luyện chế một viên khác rồi âm thầm cho Tiêu Viêm ăn đấy. Tại sao à? - Nhắc lại lần nữa là Tiêu Thiên sẽ vĩnh viễn không bao giờ yêu quý gì Tiêu Viêm đâu, cho người sau đan dược chỉ đơn giản là bởi vì hắn cần phải trở thành Đấu Giả để phục vụ cho các mục đích tiếp theo của Tiêu Thiên mà thôi.

Mục đích gì… hồi sau sẽ rõ!

×

— QUẢNG CÁO —

Trở lại với câu hỏi mà Huân Nhi đặt ra cho Tiêu Thiên về tình hình hiện tại của Tiêu Gia, thì đáp án hắn đưa ra là…

“Con cờ có giá trị của con cờ, chỉ cần ngươi không tự biến mình thành vô dụng thì việc gì chủ nhân ngươi phải tráng sĩ chặt tay mà hi sinh ngươi chứ, đúng không? Đừng hiểu lầm, ta không phủ nhận cờ bí thí tốt cái câu nói này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tiêu Gia… có tư cách để người ta thí sao?”

...vô cùng thô, nhưng mà lại hoàn toàn thật.

Không có con cờ nào là hoàn toàn vô dụng, ngay cả yếu như con Tốt còn biết chỉ tiến không lùi, đến khi vào đúng điều kiện vẫn có thể đe dọa vua địch cơ mà. Chỉ cần Tiêu Gia nắm thật chặt việc mình là ai, ở đâu và làm được gì, rồi cứ thế dựa vào đó giữ vững giá trị bản thân thì ai lại tự chặt cánh tay lành lặn của mình bao giờ.

Đến mức “thí” Tiêu Gia, hỏi ngược lại một câu là… Tiêu Gia xứng sao?

Về tiền, cả gia tộc tân tân khổ khổ kinh doanh nguyên một năm mà tiền lời còn chưa bằng người ta bán đấu giá một món đồ, xứng sao?

Về quyền, một tòa tiểu thành ở biên giới đều không thể làm chủ, thậm chí xém chút bị một tên nhất phẩm Luyện Dược Sư đbrr với vài viên Hồi Xuân Tán chẳng ra gì kéo đổ, xứng sao?

Về thế, ra khỏi Ô Thản Thành hỏi Tiêu Gia là ai, ở đâu, làm gì v.v. không một ai biết, xứng sao?

Về thực lực, người có đẳng cấp cao nhất cả tộc là gia chủ cũng chỉ mới bát tinh Đại Đấu Sư, xứng sao?

Chỉ là hai câu nói ngắn gọn và đơn giản thôi, nhưng ý nghĩa của nó đã đủ để khiến Huân Nhi, Tiêu Viêm, cũng như là Tiêu Ngọc, đồng loạt… ngẩn người rồi.

“Đúng là một đám chiếu mới a!” - Trong lòng thở dài là thế, ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn phong vân khinh đạm hỏi: “Vẫn câu nói cũ, trời sập xuống có người trên cao gánh. Tiêu Gia thế nào đã có gia chủ và mấy vị trưởng lão lo, chưa đến lượt chúng ta phải suy nghĩ đâu. Quan trọng hơn, hình như sắp tới Già Nam học viện lại chiêu sinh nhỉ, các ngươi có ý định gì chưa?”