Chương 2: Lật mặt như lật sách

Trần Phi ổn định dáng người ở trên ngọn cây, dùng hai tay chống đỡ mặt dưới của quả dừa, hái một quả dừa có chút vặn vẹo, sau đó ném xuống. Không lâu sau, sáu trái dừa trên cây đã được Trần Phi hái xuống.

Trần Phi nóng lòng trượt xuống cây, nhặt một quả dừa gõ vào tảng đá, nước dừa ngọt mát tràn ra.

"Cậu chỉ biết lo cho chính mình uống a!"

Lâm Thiến Nhân sức yếu, dù cố gắng thế nào cũng không bẻ được quả dừa, khiến cô rất lo lắng.

Trần Phi giúp cô mở một trái dừa, đôi mắt đẹp của Lâm Thiến Nhân sáng lên, cô vén tóc ra sau tai và nhấp một ngụm nước dừa. Cho dù ở nơi hoang dã vẫn muốn bảo trì hình tượng.

"Cậu, cậu còn có bản lĩnh này a, Trần Phi?"

Sau khi uống nước cốt dừa, Lâm Thiến Nhấn đã lấy lại được chút năng lượng, nhưng cô không thể thừa nhận rằng mình đã hiểu lầm Trần Phi, vì vậy cô phải nói sang chuyện khác.

"Tất nhiên, ông nội tôi từng là thủy thủ và biết rất nhiều kỹ năng sinh tồn trên các hòn đảo trên biển. Vì vậy tôi cũng học được rất nhiều kỹ năng từ ông."

Lâm Thiến Nhấn lơ đãng lắng nghe, chợt thấy Trần Phi đang đập trái dừa, khuấy lấy phần thịt dừa bên trong rồi bôi lên tay chân.

"Ngu xuẩn, tại sao cậu lại lãng phí thịt dừa?"

Lâm Thiến NHân tức giận, hiện tại cô vẫn còn rất đói, thịt dừa vừa thơm vừa ngọt, ăn vào sẽ không ngon sao? Kết quả là tất cả đều lãng phí!

“Đây không phải là lãng phí.” Trần Phi đính chính: “Thịt dừa sau khi được nghiền nát, có thể ép ra dầu dừa, có tác dụng chống nắng rất tốt. Trời nắng gắt, cháy nắng sẽ khiến da bị nhiễm trùng và mưng mủ. cũng là những gì tôi học được từ ông nội của mình. "

Người xưa thường nói những bệnh vặt, tai họa trong xã hội văn minh sẽ biến thành hiểm họa chết người trên hoang đảo nếu không có thuốc kháng sinh! Một chút cũng không được qua loa.

"Có thể chống nắng? Mau đưa dầu dừa cho tôi!"

Là một mỹ nữ, đặc biệt là siêu cấp mỹ nữ, Lâm Thiến Nhân rất chú trọng đến việc dưỡng da, sắc đẹp còn quan trọng hơn cả tính mạng. Hơn nữa, quần áo phía sau của cô ấy đã bị rách, và làn da trắng như tuyết trên lưng cô ấy bị phơi nóng vì ánh nắng mặt trời.

"Vừa rồi cậu nói ai ngu?"

Trần Phi đã đưa tay lên để ngăn không cho Lâm Thiến Nhân dễ dàng lấy được dầu dừa.

"Cậu……!"

Không ngờ Trần Phi lại dám gây khó dễ cho mình, Lâm Thiến Nhân vội vàng, mặt trời trên đầu càng lúc càng nóng, da lưng có chút bỏng rát.

Lâm Thiến NHân nghiến răng nghiến lợi, nụ cười bỗng nhiên trở nên ngọt ngào béo ngậy, đôi mắt hoa đào nháy mắt như tơ: "Cậu không phải đồ ngu, cậu là người thông minh nhất trên đời, Trần Phi. Cậu cái gì cũng biết, cậu thật là tuyệt a!" "

Vì tình huống cấp bách, đây là lần đầu tiên cô làm nũng với một nam nhân, với bộ dạng xinh đẹp, ngay cả khi không quen biết, cũng đủ khiến người ta mê mẩn.

"Ách, cũng không cần như vậy, tôi sẽ giúp cậu..."

Trẻ người non dạ Trần Phi, làm sao chúng có thể chịu được điều này? Hắn đỏ mặt ngay lập tức và đưa dầu dừa cho Lâm Thiến Nhân.

"Thối tha, ai cho cậu giúp tôi? Phi!"

Cũng không ngờ đến, khuôn mặt của Lâm Thiến Nhân đã thay đổi ngay sau khi cô lấy được dầu dừa.

Trần Phi không thể tin được, Lâm Thiến Nhân với nụ cười ngọt ngào vừa rồi giống như trong mộng vậy. Nữ nhân thay đổi nhanh vậy sao? Lật mặt nhanh như lật một cuốn sách!

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trần Phi, Lâm Thiến Nhân cảm thấy rất thoải mái.

Bị bắt phải làm nũng với một nam nhân không thích thật khiến người ta nổi da gà!

Nhưng cô vui mừng chưa được bao lâu thì đột nhiên phát hiện tay mình không chạm tới được phía sau lưng!

Ông trời a! Vì cái gì phải đối xử với tôi như vậy? Vừa nói xong những lời khó nghe với tên kia vừa muốn cầu hắn làm việc. Nhưng cơn đau rát ở lưng khiến cô không còn lựa chọn nào khác.

Lâm Thiến Nhân hai má giật giật, cô hít sâu một hơi, lại nở một nụ cười ngọt ngào: "Trần Phi, người thông minh nhất thế giới, đến giúp tôi bôi kem chống nắng dầu dừa, có được không ...?"

Trần Phi nhìn thấy Lâm Thiến Nhân đôi mắt quyến rũ như tơ, một luồng điện từ lòng bàn chân phóng lên tới đỉnh đầu, cả người có chút choáng váng.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi bị lật mặt như đọc sách, hắn cảm thấy rất khó chịu, bĩu môi nói: "Lâm đồng học, cậu vừa nói không cần tôi giúp."

Lâm Thiến Nhân đã rất buồn bực.

Ở trường học, nếu tôi hét lên "Ai đi bôi kem chống nắng cho tôi, sợ tất cả các nam sinh trong trường sẽ xếp hàng. Nhưng cậu này vẫn còn tức giận!"

Nắng nóng như thiêu đốt khiến Lâm Thiến Nhân cúi đầu kiêu ngạo.

"Trần Phi, xin lỗi, cậu có thể xoa dầu dừa cho tôi được không. Lưng của tôi đau quá, thật sự quá đau a..."

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lâm Thiến Nhân đầy sương mù, cô thương tâm nhìn hắn.

Nhìn tấm lưng tuyết của cô gái đỏ lên, Trần Phi mềm lòng, dù sao cũng là đồng học nên hắn không thể cứ nhìn cô bị bỏng nắng và nhiễm trùng, như vậy thật muốn chết người.

"Nằm xuống."

Lâm Thiến Nhân ngoan ngoãn nằm trên bãi biển, quay lưng lại với Trần Phi….