Chương 19: Dẫn sói xuất động

Bây giờ đã tìm ra hướng đi, việc dắt chó đi dạo liền đơn giản.

"Khó trách, phải được đặt trôi nổi trên những chiếc lá khô. Ma sát trên mặt đất quá lớn, thanh sắt sẽ không thể di chuyển khi nó được đặt trên mặt đất." Lâm Thiến Nhân hiểu được.

"Thông minh, không hổ là bạn gái của anh."

Trần Phi cười hắc hắc, tiếp tục chiếm tiện nghi.

Không sớm thì muộn, chuyện này sẽ trở thành sự thật.

"Ai, ai là bạn gái của cậu!"

Hai má của Lâm Thiến Nhân như một ấm trà sôi.

Trước đây, xem Trần Phi thành thành thật thật, không nghĩ tới, lại là đồ hư hỏng !

Nếu đổi lại là người khác, dám nói chuyện như vậy, sớm bị cô đá rồi. Nhưng không hiểu sao, nghe Trần Phi nói lời này, cô không những không tức giận mà còn có chút vui mừng? Lâm Thiến Nhân cảm thấy được mình thật điên rồ, cô thực sự đã phải lòng chàng trai này.

Trần Phi không nhanh không chậm đi ở phía trước, thỉnh thoảng cố ý phát ra vài tiếng động, vì sợ rằng đám người Long Hào Vũ sẽ bị lạc.

Lạc Băng một đường đi sợ hết hồn.

"Chúng ta, chúng ta hãy mặc kệ bọn họ, có phải hơn không?"

Cô không thể lý giải nổi, tâm lý muốn tìm kí©h thí©ɧ của Trần Phi, lại là dẫn chó đi dạo. Trong trường hợp xảy ra biến cố, chẳng phải sẽ là một thảm họa a.

“Ai nha, chị Lạc Băng, chỉ cần tin tưởng Trần Phi.” Lâm Thiến Nhân không còn lo lắng về điều này nữa, cô vô cùng tin tưởng Trần Phi.

Lúc này, Trần Phi đột nhiên dừng lại.

‘Két lạp lạp! "

Ngay phía trước, chỉ thấy một con rắn chuông, đang nhìn thẳng vào Trần Phi, lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, chiếc đuôi rung lên một cách điên cuồng.

Hiển nhiên, đây là con rắn đuôi chuông đang bước vào trạng thái cảnh giác, cực kỳ hung hãn!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiến Nhân tái đi, cô dính chặt vào cơ thể của Trần Phi. Lạc Băng cũng đang nắm chặt quần áo của Trần Phi, chân run lên.

Hơn nữa hôm qua cô bị rắn cắn, hôm nay lại gặp phải, chính là rắn đuôi chuông trứ danh, trăm phần trăm có độc a!

Hai cô gái rất căng thẳng, nhưng Trần Phi lại rất phấn khích.

"Có bữa trưa rồi."

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của hai cô gái, Trần Phi cầm một thanh gỗ lên, trước tiên quét lá khô trước mặt, sau đó tìm cơ hội đánh rắn chuông!

Đánh rắn đánh giập đầu, đây là chân lý muôn thuở không thể thay đổi.

"Tê tê…...! "

Rắn đuôi chuông lưỡi vừa phun ra, thân thể của nó di chuyển theo hình chữ Z. Ngay lúc nó tránh được đòn tấn công của Trần Phi, chuẩn bị cắn vào Trần Phi!

"Cẩn thận!"

Lâm Thiến Nhân lo lắng nhắc nhở, thật sự rắn đuôi chuông có tốc độ quá nhanh!

Thân rắn phóng ra, suýt chút nữa đã cắn được vào cánh tay của Trần Phi!

"Ba!"

Giữa ánh sáng và đá lửa, Trần Phi đập mạnh chiếc xẻng quân dụng vào đầu con rắn đuôi chuông, nháy mắt đem nó nằm im trên mặt đất.

Trần Phi không dám chậm trễ, dùng một chân giẫm lên đầu con rắn, dùng xẻng đâm mạnh xuống rồi chặt đầu con rắn.

Rắn đuôi chuông mất đầu vẫn ngoe nguẩy ngoe nguẩy, thoạt nhìn khiến cho ngươi ta vô cùng kinh hãi.

Nhưng thân rắn đã không còn nguy hiểm, chỉ là các đầu dây thần kinh vẫn chưa chết mà thôi.

Đầu rắn bị Trần Phi giẫm lên, mới là thứ nguy hiểm nhất.

Hầu hết các loài rắn độc đều có nọc độc trong răng. Mà sau khi cắt đầu, rắn vẫn có thể cắn nên phải hết sức cẩn thận.

Trần Phi dùng xẻng quân dụng đào một hố đất nhỏ trên mặt đất, dùng chân đá đầu rắn đi vào, nhanh chóng dùng đất vùi xuống.

Lúc này, thân rắn đuôi chuông cuối cùng cũng ngừng vặn vẹo.

"Hô, nguy hiểm thật..."

Trần Phi lau mồ hôi, nhặt thân con rắn đuôi chuông lên.

Không nghĩ tới nó lại gay cấn đến như vậy, may mắn thay, trước khi hành động, những chiếc lá khô trước mặt đã bị dọn sách khiến cú va chạm cuối cùng của con rắn đuôi chuông thiếu ma sát và chậm hơn.

Bằng không, thật sự có khả năng cái xẻng đập không được, mà còn bị cắn ngược lại, vậy còn thảm hơn.

"Ô ô ..."

Lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng khóc của Lâm Thiến Nhân.

"Chuyện gì vậy?"

Trần Phi nhìn lại, đôi mắt đẹp của Lâm Thiến Nhân đỏ hoe, nước mắt giàn giụa.

"Còn hỏi nữa...."

Nắm đấm nhỏ của Lâm Thiến Nhân đánh vào lưng Trần Phi, mũi của giật giật, thì thào: "Nếu cậu bị rắn cắn thì sao?!"

Trong khoảnh khắc hồi hộp vừa rồi, Lâm Thiến Nhân nhận ra cô quan tâm đến hắn nhiều như thế nào.

"Cậu quan tâm tôi như vậy a?"

Trần Phi đi về phía trước, nói đùa.

Trong lòng cũng có chút cảm động, nhìn biểu hiện của Lâm Thiến Nhân, tất cả cảm xúc đều rất chân thật.

“Tôi, tôi chỉ sợ rằng cậu sẽ chết, sẽ không có ai chăm sóc cho bổn cô nương.” Lâm Thiến Nhân đỏ mặt khi bị nói trúng, mạnh miệng nói.

“Tiểu đội trưởng, vừa rồi cậu đã mạo hiểm quá mức!” Khuôn mặt tái nhợt của Lạc Băng khôi phục lại, vỗ ngực nói.

"Đây thực sự là vùng hoang dã."

Trần Phi thản nhiên nói.

Chỉ có thể nói, dưới sự bảo vệ của hắn, Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng đã không nhìn thấy sự tàn khốc của vùng hoang dã.

Có thức ăn và nước uống, mọi thứ dường như an toàn như vậy, chỉ cần chờ cứu hộ.

Nhưng tất cả đều chỉ là giả dối!

Ở nơi hoang dã, chỉ cần bất cẩn một chút, sẽ dễ dàng mất đi tính mạng!

“Được rồi, Long Hào Vũ và những người khác có vẻ sắp bắt kịp, tiểu đội trưởng.” Lạc Băng tiến lên và nói.

Trần Phi vẫn như cũ, không nhanh không chậm, vừa đi vừa mổ rắn đuôi chuông.

Thừa dịp rắn vừa mới chết, có thể dễ dàng lột hết da rắn trước khi da rắn cứng lại.

Dùng con dao trong xẻng quân dụng , dọc theo chiều dọc con rắn, lấy nội tạng ra, nhét hết vào da rắn.

Phần thịt rắn còn lại có thể ăn được, Trần Phi đóng gói cho vào túi du lịch.

"Này ... Trần Phi, đó không phải là hang động trước mặt nơi chúng ta ngủ đêm qua sao?"

Lâm Thiến Nhân sửng sốt một hồi, đi dạo một hồi lâu, rốt cuộc cô ấy đã trở lại đây?

Trần Phi ném chiếc da rắn bọc nội tạng ngay trước một cái hang sâu.

Chợt, đối với phía sau lập tức hô to: "Long Hào Vũ, Quách Thái Lô cùng một đám ngốc tử đi theo, tao đang ở chỗ này chờ! Cho chúng mày ba mươi giây, nếu không đến, tao sẽ rời đi a! "

Sau khi hét lên, Trần Phi kéo Lâm Thiến Nhân và Lạc Băng chạy về phía trước.

Sau khi chạy được một quãng đường, hắn trốn trong hang động nơi hắn ngủ đêm qua.

"Hổn hển, hổn hển ... Ngươi định làm gì a?"

Lâm Thiến Nhân gần như tắt thở, trước đó cô ấy đang đi chậm, nhưng đột nhiên bị kéo chạy như điên!

"Cứ nhìn sẽ biết rõ."

Trần Phi dẫn hai người đến cái lỗ nhỏ ở sau hang, từ đó họ có thể trực tiếp nhìn ra bên ngoài.

Đúng lúc này, chỉ nhìn thấy Long Hào Vũ, Quách Thái Lô và những người khác hung hăng lao tới.

"Trần Phi, thằng chó, có bản lĩnh đừng có trốn!"

"Đồ rùa đen rụt đầu, để cho tao bắt được mày, nhất định chỉnh mày đến chết!"

"Thằng chó, cút ra đây!"

Long Hào Vũ cùng Quách Thái Lô điên cuồng kêu gào.

"Mấy tên này thật đáng giận!"

Lâm Thiến Nhân nắm chặt tay, biểu hiện nghiến răng của cô ấy có một chút đáng yêu. Nghe họ mắng chửi Trần Phi rất khó chịu, như thể đang giúp Trần Phi trút giận.

"Ngao ô !!"

Đúng lúc này!

Tiếng hú của chó sói đột ngột vang lên!