Buổi tối 8h40, Chu Kiều cố ý lựa chỗ ngồi phía sau. Xe buýt chạy rất nhanh, ra khỏi nội thành là một đường chạy như bay, hai giờ sau đã qua cầu, khoảng nửa giờ nữa là đến nơi. Cô nghĩ nhiều thứ, cô cố gắng bình tâm tĩnh khí để ngủ, nhưng không thể nào ngủ được.
Tương lai sẽ như thế nào? Cô từng nghĩ việc giữ mối quan hệ với anh hơn bạn bè, rồi lại không tiến tới hôn nhân, thuần
túy thỏa mãn nhu cầu mỗi người, khi mệt mỏi thì dựa vào nhau trò chuyện. Rồi thời gian qua đi, cô biết rõ đây là tự lừa mình dối người, đời này không có gì bất biến.
Chu Kiều nhìn ngoài cửa sổ, một số ánh đèn ở xa. Nếu ánh đèn thành thị như những ngôi sao thành phố khiến cô thấy thế giới tốt đẹp, hiện tại tuy có phần hơi cô đơn nhưng yên tĩnh. Cô biết nơi cần đi phía trước, nơi đó có anh, còn có những người đồng nghiệp như Cát Tiểu Vĩnh chờ cô trở về. Cô từng ở trong bóng tối khóc một mình, hoài nghi do không ai đến hay do đêm quá dài, cuối cùng cũng có ngày nhìn được mặt trời mọc ở phía đông, kiên định tìm lại chính mình.
Xe buýt chạy chậm lại khi đi xuống doạn đường dốc. Chu Kiều lắc lư theo đuôi xe xóc nảy, toàn thân mệt mỏi, anh đang đợi ở bên xe. Cô và anh đều cố gắng đem người kia ra khỏi cuộc sống của mình, bởi vì nếu thực sự ở bên nhau sẽ có nhiều xích mích bất đồng, nhưng lần chia tay đó không thành công. Nếu chia tay, hiện tại phải đau khổ, mà tiếp tục đi tới, cho dù có gặp chuyện không vui cũng là việc của sau này.
Tần Vũ Tùng ngồi trong xe chờ chuyến xe buýt cuối cùng đến bến. Cô đã yêu cầu anh nghiêm túc xem xét, anh nghĩ đó không phải là ý hay, do anh nhất thời bốc đồng. Nếu không có mối quan hệ thân mật, nếu không phải là cô, anh không bao giờ nghĩ đến việc rời công ty để đến làm việc cho công ty tư nhân. Anh tự nhận mình có khả năng, nhưng tính chất hai loại công ty hoàn toàn khác nhau. Ở đâu cũng có thể thấy những người quản lý chuyên nghiệp rời khỏi nơi công tác trước đó tỉ lệ thành công không nhiều lắm. Anh nghĩ tới rất nhiều hình ảnh tương lai của anh và cô, chỉ có không bao giờ nghĩ tới việc làm việc cùng nhau. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, với tính cách trước mắt khó tránh khỏi việc cãi nhau. Hơn nữa muốn tốt cho cả hai, anh cũng nên có khoản thu nhập ổn định, dồi dào, nếu cô ấy gây dựng sự nghiệp thất bại, còn có thể có đường lui.
Cho dù là buổi tối, vẫn có xe ra vào bến không ngừng. Biết rõ chiếc xe cô ngồi không thể đến quá nhanh, anh vẫn sợ bỏ qua không thấy cô, chăm chú nhìn từng chiếc xe vào bến.
Khi anh ra khỏi xe, anh nhớ lại cả ngày anh ở công ty Chu Kiều. Các nhân viên trẻ trong văn phòng lén ăn vặt, xem web. Nhưng họ cũng giúp bà chủ của mình giải thích: "Chu tổng không chạy trốn, bất cứ ai cũng có khả năng làm việc đó nhưng dù sao thì Chu tổng sẽ không làm điều đó."
Có thể đuổi những người đến đòi tiền đi cũng nhờ công những lời nói chân thành của những người trẻ tuổi đó, bọn họ sẽ không nói dối.
Khi anh và Cát Tiểu Vĩnh ăn tối, bởi vì cùng trải qua hoạn nạn nên cuộc trò chuyện rất nhiều nội dung, bao gồm cả lý do tại sao họ bỏ công việc tốt đang mơ ước để chạy tới nơi hoang vu này làm việc với Chu Kiều.
“Lúc đầu tôi không nghĩ nhiều, khi đó còn làm trong Viện, làm sơ đồ tổng thể cho chị ấy. Sau đó nói chuyện ngày càng nhiều, cảm thấy chị ấy rất sáng tạo. Tôi dần khao khát điều đó, chị còn khuyên tôi không nên bốc đồng. Lúc đó tôi 26 tuổi, cho dù có lãng phí 10 năm vẫn còn thời gian bắt đầu lại, cho nên mới hạ quyết tâm. Bây giờ nhìn lại, tôi vẫn cho rằng đáng giá” Cát Tiểu Vĩnh nói, “Tần tổng, anh ở lại giúp chị ấy đi, chị thiếu một người có khả năng mà đáng tin cậy giúp đỡ, anh sẽ nhận được phần hồi đáp mà anh muốn”
Yêu cũng rủi ro như đầu tư, trả giá nhưng có thể không được đền đáp; nhưng quá trình cho đi và nhận lại không thể đo đếm được vẫn hấp dẫn hết lượt người này đến lượt người khác.
Chu Kiều mơ mơ màng màng ngủ, xe buýt dừng lại ở trạm, bị tiếng người xuống xe đánh thức. Cô bước xuống đất mới có chút tinh thần. Anh ở đâu? Gần như vừa ngước lên, cô đã thấy anh trước mặt. Không kịp nói chuyện, gần như là đồng thời anh ôm lấy cô, mà cô cũng nhào vào trong lòng anh. Gắt gao rúc vào nhau, tham lam cảm nhận sức nóng cơ thể của người kia, mỗi tấc da thịt đều muốn bên kia, giống như mực rơi vào nước, nhanh chóng hóa thành trong ta có người trong người có ta, không thể tách rời.
Trở lại khách sạn, rốt cuộc có thể không kiêng dè gì mà hôn môi, anh chậm tốc độ lại, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng xoa dịu cô, đốt lửa trên tấm lưng mịn màng của cô. Cô thích bộ ngực rắn chắc, bụng thon của anh. Mềm mại và cứng rắn ở bên nhau, mười ngón tay nắm chặt, không cần ánh mắt hay lời nói, mỗi cử chỉ nhỏ có thể được đáp lại nhanh chóng.
Những khao khát tràn ngập lòng sắp được thỏa mãn, anh đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn cô, rồi không lên tiếng mà hôn cô. Từ nông đến sâu, từ sâu lại nông, không cách gì ngăn cản họ có được lẫn nhau.
Tần Vũ Tùng vội vàng tắm rửa, nhìn mình trong gương, có thể do ngủ ngon nên dù dậy sớm cũng không có dấu hiệu thiếu ngủ. Anh phải về công ty giải quyết công việc, “Cho anh chút thời gian, để công ty sắp xếp lại việc tiếp quản khi anh từ chức”. Cứ coi như là mạo hiểm, anh vẫn có một lần làm việc với doanh nghiệp tư nhân.
Anh thấy trong mắt Chu Kiều có sự do dự, cô sợ liên lụy anh. Nhưng so với việc thấy cô một mình vất vả, anh cam tâm tình nguyện bị liên lụy, ít nhất hai người cùng nhau gánh vác có thể chia nhỏ áp lực ra.
Thực tế luôn tàn khốc hơn tưởng tượng, cùng phía Nhật Bản đàm phán là cuộc đua marathon đường dài. Trải qua vô số lần bàn bạc với hội nghị, giằng co qua lại, Chu Kiều có thể bình tĩnh mỉm cười khi 3 bên ký thỏa thuận thay đổi cổ đông và điều lệ mới của công ty. Ngược lại nhân viên tài vụ nhận được biên lai ngân hàng số tiền đô la Mỹ rất kích động tán chuyện với đồng nghiệp “Như vậy từ 2 chủ thành 3 chủ?”. Theo kế hoạch, Tần Vũ Tùng có 15% cổ phần, bên Nhật là 35%.
Chủ nhiệm văn phòng là người sành đời nói “Ngốc, bà chủ lớn với ông chủ thứ hai là người một nhà, phân chia cái gì”
Nhân viên tài vụ không phục “Còn chưa đăng ký kết hôn, vẫn là tài sản trước hôn nhân”
Quản lý bộ phận tài vụ ho nhẹ một tiếng, bọn họ thấy hai người chủ một trước một sau quay lại, sắc mặt đều không tốt.
Chu Kiều ngồi ở bàn mình mở máy tính. Tần Vũ Tùng đứng phía sau, tiện tay đóng cửa phòng lại “Anh hiểu em muốn đối xử theo tình với anh ta, anh ta là người bảo vệ lâu nhất ở đây, chịu cực khổ nhiều. Nhưng pháp luật là pháp luật, anh ta dám cấu kết với người ngoài trộm tài sản của công ty, cần phải bị pháp luật trừng phạt”
Cô lờ anh đi, anh ung dung thong thả ngồi xuống “Hơn nữa nhân sự là do anh phụ trách, bà chủ lớn tự ý can thiệp rất dễ làm cho trách nhiệm không được phân chia rõ ràng”
Chu Kiều lườm anh, càng ngày càng “trâu” hơn nhỉ.
Tần Vũ Tùng cười cười “Anh biết vợ anh ta sắp sinh, cũng biết em hứa với vợ anh ta không cho anh ta vào tù, nhưng cách này không tốt cho công ty. Yên tâm, việc nhà anh ta để anh lo, em đừng áy náy”. Anh hạ giọng “Anh không phải máu lạnh, chỉ là 2 người chúng ta có một người ở công ty phải thành người xấu, để anh làm đi. Nhưng em càng ngày càng có khuynh hướng nương tay hơn, không có giống như hồi trước, là chịu ảnh hưởng của anh hả?”
Chu Kiều lại trừng mắt liếc anh một cái, cầm lấy tờ báo ngày. Nhà máy lúc trước hủy bỏ việc cung cấp điện nước cho cô không mở rộng được theo kế hoạch do tác động đến môi trường lớn quá, cuối cùng cô vẫn được cung cấp điện nước như cũ. Đúng là khi đối mặt với lợi ích, không có gì là tuyệt đối, có khi bước qua đoạn đường khó khăn chính là con đường tươi sáng rộng lớn.
Tần Vũ Tùng thấy cô không nói lời nào, đứng lên mở cửa đi ra ngoài, dù sao…hừ hừ, đêm nay cô không thể không để ý đến anh, bởi vì người lớn gia đình hai bên gặp mặt ăn cơm. Trước “kẻ thù chung”, cô và anh luôn sát cánh bên nhau.