Tần Vũ Tùng nóng lòng về nhà nhưng đường đi vốn dài. Máy bay hạ cánh, còn chưa ổn định anh đã mở điện thoại, nhưng Chu Kiều tắt máy. Có thể cô đang đi công tác ở đâu đó, anh nghĩ.
Về nhà báo bình an với ba mẹ, lại xử lý mấy cuộc điện thoại công việc, Tần Vũ Tùng gọi thử lại, cô vẫn không mở máy, không biết đi đâu. Anh hơi buồn, sao cô đi đâu cũng không nhắn. Nhưng anh cũng không
nói với cô hôm nay anh về, cho nên cũng như cô thành ra không có cách nào để trách móc.
Chu Kiều vẫn tắt máy, Tần Vũ Tùng gọi đi gọi lại vẫn không được. Gọi đến văn phòng cô thì tiếp tân từ chối cung cấp thông tin cô đi đâu. Anh chuyển hướng tìm Cát Tiểu Vĩnh, cô gái ấy vẫn khăng khăng “Quản lý Cát không có ở văn phòng”
Tần Vũ Tùng hơi lo lắng nhưng anh còn có công việc của mình. Anh đến công ty sắp xếp việc kiểm tra việc chi trả khi đi công tác của bộ phận giám sát bán hàng. Phòng tài chính tăng ca làm việc, xem xét chứng từ của năm trước. Trước đây có một việc tương tự đã xảy ra, trưởng phòng kinh doanh bị sa thải, cựu giám đốc tài chính bị kỷ luật, cho nên giám đốc tài chính hiện tại cẩn thận, hướng dẫn mọi người trong bộ phận làm việc suốt đêm. Tần Vũ Tùng và thư ký làm người kiểm tra, mãi hơn 9h tối mới rời văn phòng.
Chu Kiều cuối cùng cũng gửi mail cho anh, nói đi Nhật bản có việc, trở về lại nói cụ thể hơn. Tần Vũ Tùng không hoàn toàn yên tâm nhưng biết tâm lý cô muốn chính mình giải quyết. Anh không phải như vậy, khi cô xử lý việc của anh cũng có hỏi qua anh tiếng nào đâu. Kiểu đối xử bất bình đẳng này khiến anh bất lực, quyết tâm tìm cơ hội nói rõ với cô vài câu, kiểu một chiều như thế này không có lợi cho mối quan hệ lâu dài giữa hai người.
Anh có rất nhiều suy nghĩ cho tương lai, cuộc sống hai người chắc chắn sẽ khác với hiện tại. Có thể phải đổi căn hộ, hoặc chờ thêm vài năm để cô ấy sinh con; nếu cô không thể bôn ba hai nơi, anh vẫn nên tìm cách gì đó dù bây giờ giao thông thuận tiện, đi lại cũng không thành vấn đề.
Thang máy từ từ đi xuống, bây giờ đã hơn 10h tối, anh cũng có nhiều thời gian suy nghĩ về gia đình, lúc trước có người oán giận “Em thà là khách hàng của anh, anh đối với khách hàng còn tốt hơn đối với em”
Thang máy “đing” một tiếng dừng ở tầng lầu của bộ phận tài chính, gián đoạn suy nghĩ của Tần Vũ Tùng. Giờ này ai còn ở văn phòng? Anh theo bản năng nhìn đồng hồ đeo tay, 10:23. Theo yêu cầu của anh, bộ phận tài chính tăng ca không được quá 9h tối, để tránh tình trạng mệt mỏi quá mức mà công việc không hiệu quả. Cửa mở, Thôi Chỉ Phương đứng trước cửa. Cô cũng không ngờ người trong thang máy là anh, cô đang ngáp dở vội vàng lấy tay che miệng.
Tần Vũ Tùng nhanh tay giữ nút trước khi cửa thang máy đóng lại “Vào đi”
Thôi Chỉ Phương bước vào, thang máy lại đi xuống.
Từ lần điện thoại trước, Thôi Chỉ Phương không biết làm sao đối mặt với Tần Vũ Tùng với Chu Kiều, cố tình tránh mặt hai người. Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định không làm ra việc ngu ngốc đó.
Thôi Chỉ Phương nhìn chằm chằm chân mình, Tần Vũ Tùng hỏi “Còn ai trong văn phòng không?”
Thôi Chỉ Phương lắc đầu, “Không còn, gần như mọi việc đều đã xong, em còn muốn ở lại làm cho xong việc, không cần chấm công thêm giờ”
Trước đó Tần Vũ Tùng đã nói qua với người của bộ phận tài chính, lần này tăng ca là do tình hình đặc thù, trong vòng 3 tháng sau sẽ cho nghỉ bù; cũng đề nghị quản lý cố gắng tránh làm thêm giờ không cần thiết. Lời vừa nói ra, Thôi Chỉ Phương có chút hối hận, có thể anh chỉ quan tâm, mình trả lời lại ngang như vậy. Cô vội bổ sung “Giám đốc nói kết quả lần này ảnh hưởng đến không ít người đi người ở lại, cho nên tụi em phải hết sức cẩn thận”
Tần Vũ Tùng chia kế hoạch thành 2 bước, đầu tiên là làm sạch sẽ một số nhân viên bán hàng cấp trung, cấp thấp; bước thứ hai là nhắc nhở ý thức về giám sát, thuận tiện chỉnh đốn lại quản lý cấp trung và cấp cao. Xem ra ý định của anh quá rõ ràng, đến Thôi Chỉ Phương cũng biết. Tần Vũ Tùng nói “Khuya rồi, tôi đưa cô về”
Thôi Chỉ Phương vội vàng từ chối “Không cần không cần”. Nếu anh đưa cô về, trên đường đi sẽ rất khó xử.
Từ góc độ công việc, Tần Vũ Tùng đánh giá cô rất cao; hơn nữa về mặt quan hệ thân thích, sau này cũng không thể tránh khỏi việc gặp mặt, tốt nhất là giảm bớt sự bối rối không cần thiết của cô. Anh cười nói “Đi thôi, chúng ta còn có thể bàn công việc, cô còn nhớ kết quả của bảng tổng kết không?”
Người đứng đầu hỏi, cấp dưới sao có thể không trả lời? Thôi Chỉ Phương đi đến bên xe anh. Kết quả tổng hợp cho thấy chỉ có ít người không gặp vấn đề gì trong việc chi trả công tác phí; đại đa số đều có gian dối, nếu không đưa các khoản phí tiêu dùng cá nhân vào chi phí công tác thì sẽ là chi phí công tác sai lệch với những khoản mục được quy định. Đó cũng nằm trong dự kiến của Tần Vũ Tùng, cũng may mùa xuân trước có tuyển một nhóm thực tập sinh với các nhà quản lý chuẩn bị cho dây chuyền sản xuất mới, tất cả họ đều do Tần Vũ Tùng trực tiếp phỏng vấn, đều có tính tích cực, có thể phát huy tác dụng trong lúc này, đây cũng chính là nằm trong kế hoạch của anh.
Cảm giác Thôi Chỉ Phương thật khác, cô ngồi trong xe anh, thấy anh bất động thanh sắc nhưng cô lại sinh ra chút khủng hoảng. Gần đây công ty có rất nhiều tin đồn, phần lớn nói Tần Vũ Tùng đang trở mình, một mặt diệt trừ những người cũ, nâng đỡ người của mình lên trên, mặt khác lại sắp xếp luân chuyển nội bộ lớn trong cả nước, ép những người không nghe lời anh không thể không đi. Có thể nói tàn nhẫn độc ác, thay đổi hoàn toàn so với cách làm việc lúc trước của anh.
Đại khái lời đồn luôn có vài phần sự thật, Thôi Chỉ Phương âm thầm nghĩ, thật ra trước nay cô cũng không hiểu gì về anh, vậy mà vì cái gì dám can đảm gửi tin nhắn cho anh? Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe Tần Vũ Tùng hỏi “Thường thì ở nhà cô đều về quê thăm người thân, họ không lên đây thăm người thân à?”. Thôi Chỉ Phương không nghĩ anh sẽ chuyển đến đề tài này, trực giác đoán anh muốn biết việc của gia đình Chu Kiều “Mấy hôm trước dì với dượng mới tới, lúc anh còn đi công tác”. Cô hỏi theo bản năng “Chị họ vẫn tốt chứ?”
“Cô ấy đi công tác rồi” Tần Vũ Tùng đánh lái, Chu Kiều đang gặp rắc rối gì?
“Chị ấy liều quá, tài chính bị thiếu, mấy người công nhân nói rằng họ không lấy được tiền thì sẽ bỏ đi”. Thôi Chỉ Phương nghe nói Chu Kiều đã đem vốn ban đầu dì dượng đưa đem đi giải quyết nên đã bị dượng phạt quỳ cả đêm, ngày hôm sau chân như bị phế luôn, đứng cũng không đứng thẳng nổi. Dượng là người theo chủ nghĩa cũ, cái gì mà ngọc không mài không sáng, không ăn chút khổ không chịu nhớ. Rõ ràng rất thương con gái, chẳng những đem toàn bộ tiền ra mà còn lén đến nhà máy xem qua, trở về còn nhờ bạn bè thân hữu làm thành một đoàn đi cổ vũ, gặp mặt lại cứ làm như hung thần ác sát.
Anh nhớ đến thái độ của cô trong lần điện thoại, Tần Vũ Tùng chợt hiểu, cô tưởng anh là người đến đòi tiền. Anh hỏi “Cô có điện thoại của Cát Tiểu Vĩnh không?”. Có lẽ anh có thể làm gì đó vì cô.