Phòng của khách sạn năm sao rất thoải mái, nhà tắm ngoài vòi hoa sen còn có bồn tắm massage. Tần Vũ Tùng ngồi phòng ngoài mở rượu, Chu Kiều thoải mái ngâm mình trong nước. Tóc cô xõa ra tản xuống nước, cô chuồi người nằm ngập cả người dưới nước, khi hết hơi mới trồi lên thở.
Tần Vũ Tùng đem bàn nhỏ vào, xếp từng thứ lên nước đá, rượu, hoa hồng.
Chu Kiều lấy một bông hoa lên
ngửi “Tiền không phải vạn năng nhưng không thể không có tiền”. Tần Vũ Tùng ngồi trên thành bồn tắm, lấy cánh hoa trên tóc cô, đó là bông hoa khô trong muối tắm.
Anh đưa ly rượu cho cô “Chúc mừng năm mới!”, cô cười với anh “Chúc mừng năm mới!”
Hương rượu êm trượt qua đầu lưỡi, Chu Kiều uống ngụm thứ hai, thứ ba, thả lại bàn cái ly rỗng “Nếu mỗi ngày đều như vầy thì tốt quá”. Nước ấm, rượu ngon làm mặt cô nhanh chóng ửng hồng, Tần Vũ Tùng cầm lòng không được chồm đến muốn hôn cô. Cô hưởng ứng nhưng khi môi cô sắp chạm môi anh, cô lại trầm mình xuống nước để anh không hôn được. Tần Vũ Tùng bất đắc dĩ cười “Chơi mèo vờn chuột à?”
Cô dựa vào bồn tắm mỉm cười với anh, làm anh có cảm giác bị lột trần, mà cô cũng thành thật không ngại ngùng kéo áo anh “Vào đây”. Lời mời này không thể từ chối, chỉ có nhanh chóng tiến đến, cô cũng có ý muốn làm anh hạnh phúc. Cô đến thùng đá, rót một ly rượu, uống một nửa, để một nửa lại dành cho anh em của anh. Lạnh và sức nóng cơ thể làm thành sự tương phản rất lớn, khiến anh rùng mình, khẽ hừ lên một tiếng.
Nơi nào đó lập tức giương cung bạt kiếm, anh kéo cô lên.
“Làm gì?” phản ứng cơ thể anh cô hoàn toàn hiểu rõ, anh đã sung sướиɠ đến mức nhanh chóng thất thủ. Anh gạt mái tóc ướt đẫm cô ra, ôm cô vào lòng thì thầm “Chúng ta cùng nhau “. Anh không muốn hưởng thụ sự sung sướиɠ một mình ngay cả khi bị kí©h thí©ɧ mạnh mẽ hơn “Anh yêu em”.
Không gian nhỏ nóng ấm, giọng nói của anh cũng khàn khàn, vang vọng trong lòng cô. Mặc dù cô từng yêu cầu anh nói qua, nhưng chưa bao giờ dễ chịu êm tai như bây giờ, đó có phải là do năm mới? Cô nhắm mắt, dựa vào vai anh, mặc cho cảm xúc chi phối cơ thể và trái tim mình.
Khách sạn này tốt hơn khách sạn ở nông thôn gấp nhiều lần, nửa đêm còn đem lên bữa khuya ngon lành. Chu Kiều bưng dĩa mì Ý ngồi bên cửa sổ vừa ăn vừa ngắm cảnh. Cô có phần tiếc nuối vì lúc có pháo hoa cô lại buồn ngủ nên không xem. Tần Vũ Tùng nói “Sang năm lại đến, hôm nay là mùng một, những mong muốn đều sẽ thành hiện thực”
Chu Kiều cười với anh, không phản bác, bây giờ chính xác là 1h sáng, tức là đã ngày mùng hai.
Mùng hai là thời gian thăm gia đình và bạn bè. Thôi Chỉ Phương đã cùng cha mẹ đến thăm một người họ Tần. Trước đây nhiều năm, mẹ Thôi Chỉ Phương dạy ở trường tiểu học ngoại ô với tư cách giáo viên dự bị. Vị đó ở Cục giáo dục đã giúp mẹ cô có cơ hội chuyển thành giáo viên chính thức. Trưởng khoa Tần và mẹ Thôi Chỉ Phương hoàn toàn không thân thích, chỉ là xem thành tích của bà khi ấy mà giúp bà, có thể còn có vài phần thông cảm.
“Giáo sư Tần mới từ Úc về, đã lâu không gặp, nhân năm mới mẹ đi thăm hỏi”. Mẹ Thôi Chỉ Phương theo thói quen gọi Tần Thụy Sinh là giáo sư Tần. Thôi Chỉ Phương mang đông trùng hạ thảo, sâm Mỹ các loại đi bên cạnh mẹ, nghe bà kể chuyện, tuy đã nghe rất nhiều lần “Nếu không nhờ ông ấy, mẹ một người bên ngoài không thân không thế, người đến người đi cũng không tới lượt mẹ chuyển thành giáo viên chính thức. Đừng xem thường biên chế, lúc về hưu chế độ không giống nhau, mẹ cảm ơn ông ấy cả đời, không có ông ấy mẹ sẽ không có tốt đẹp như bây giờ”
Nhà của ông Tần ở vị trí tốt, ngôi nhà theo kiểu cũ những năm 90, hai phòng một sảnh.
Hà Nham mở cửa, thấy Thôi Chỉ Phương đứng sau lưng mẹ cô, mắt bà chợt sáng ngời “Cô giáo Tất, đây là con gái cô? Tôi vẫn nhớ là con bé con, không ngờ lại lớn vầy rồi”. Thôi Chỉ Phương thoải mái chào và nói “Chúc mừng năm mới”. Hà Nham nhìn cô, cô bé xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, càng nhìn càng thích “Cô Tất dạy học sinh tốt, mà dạy con gái còn tốt hơn, cháu làm việc ở đâu?”. Tất Vi Cầm tự hào nhất là con gái mình, “Nó tốt nghiệp được hai năm, gia nhập một công ty nước ngoài, năm nào cũng là nhân viên xuất sắc”.
Mọi người vui vẻ trò chuyện, Tần Thụy Sinh không chen lời được, ông lấy hai tách trà với túi đồ ăn vặt cho Thôi Chỉ Phương. Thôi Chỉ Phương không thể từ chối, lấy một túi hạt dưa đổ ra tay, chậm rãi cắn.
Tầm tuổi này mọi người gặp nhau nói nhiều nhất là chuyện con cái. Tất Vi Cầm biết nhà họ Tần có 2 người con trai, con trai lớn đã ly hôn nên bà không nói đến, chỉ hỏi về mấy đứa cháu. Nói đến cháu nội, Hà Nham càng thao thao bất tuyệt, còn nói muốn tìm đối tượng kết hôn cho con trai cả. “Cô Tất có biết cô gái nào phù hợp không? Con trai lớn của tôi giờ còn độc thân, chúng ta dạy con cái quá thành thật, tuy công việc thuận buồn xuôi gió nhưng nó lại vấp ngã một cú lớn với người vợ cũ, thậm chí vẫn không nhìn ra bộ mặt thật của cô ta”
Tần Vi Cầm nghĩ, hôn nhân thất bại là trách nhiệm của hai bên, sao lại đổ lỗi cho phụ nữ không được. Nhưng đang ở nhà họ Tần, bà cũng không muốn nói, chỉ hỏi về tuổi tác và công việc của con trai lớn bà Tần “Tôi sẽ lưu ý”. Thôi Chỉ Phương nghe thông tin, tim nảy lên, cuối cùng không nhịn được hỏi “Dì ơi, anh ấy có phải tên Tần Vũ Tùng không?”
Hà Nham nói “Đúng rồi, cháu biết nó à?”
Thôi Chỉ Phương đỏ mặt “Anh ấy là quản lý của công ty nên cháu biết”
Tần Vi Cầm ngạc nhiên “Thật vậy à, thường ngày nghe con nhắc Tần tổng, Tần tổng, hóa ra lại là…”, Hà Nham vỗ đùi cười “Trùng hợp quá, nó có ức hϊếp cháu không?”
Thôi Chỉ Phương lắc đầu “Không có ạ, anh ấy đối xử tốt với mọi người”. Nói xong, cô lại cúi đầu xuống.
Hà Nham nhìn thấy vậy, đứng lên gọi điện thoại “Vũ Tùng, con đang ở đâu?”
Tần Vũ Tùng hôm qua sớm chiều điên đảo, buổi chiều ngủ một giấc dài, nửa đêm tỉnh dậy ăn uống nói chuyện phiếm, buổi sáng ngủ bù tiếp. Anh sợ đánh thức Chu Kiều nên ra ngoài nghe điện thoại “Mẹ, con đã nói với mẹ ở cùng với cô ấy 2 ngày”. Mẹ anh nghe không thoải mái nhưng không lộ ra “Mẹ già nên hồ đồ quên mất, con về ăn trưa có được không? Nhà có khách, cô ấy cũng biết con”
Tần Vũ Tùng không biết ai đến nhưng là ai thì anh cũng không muốn để Chu Kiều lại. Họ vốn quá ít thời gian để gặp nhau.
Hà Nham tắt điện thoại, nói với Tất Vi Cầm “Con lớn có thế giới của nó, có bạn bè nơi khác tới nên nó bận tiếp khách”. Tần Thụy Sinh định mở miệng đã bị ánh mắt bà liếc qua, nhớ lại hai người đã bàn bạc quyết định.
Giúp con trai tìm một cô gái trẻ đẹp, không tin anh sẽ không bị cám dỗ.