Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Chiến

Chương 3: Bạn bè

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không đợi anh nhớ đến cô lâu, cũng không cần anh tìm cô trong biển người, không lâu sau đó, anh gặp lại cô.

Tháng mười hai, thời tiết ở Bắc Kinh trở lạnh. Tần Vũ Tùng thường xuyên ra ngoài xã giao, tuy anh không gầy, nhưng gặp ngày gió to như hôm nay, anh cảm thấy như mình cũng không đủ trọng lượng, mỗi lần từ bên ngoài vội vã trở về khách sạn cũng sợ cứ nóng nóng lạnh lạnh sẽ bị

dễ bị cảm. vừa từ ngoài đường bước vào, một đoàn người từ tầng 2 nhà hàng kéo xuống, trong có có dáng người anh quen.

Mary.

Cô đang mỉm cười lắng nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.

Tần Vũ Tùng đi thẳng về phía cô “Chào”. Nếu cô giả như không quen biết anh, anh cũng không ngại gì mà vạch trần cô tại đó. Nhưng cô rất vui vẻ đáp lại “Là anh à” - cô đưa tiễn đám người đi cùng.

Cách khỏi tầm mắt mọi người, Mary đem toàn bộ sức nặng cơ thể mình dựa lên người anh, ngửa đầu nhìn anh “Tìm một chỗ ngồi đi, tôi uống nhiều quá, đi không nổi nữa”. Tần Vũ Tùng nhìn xung quanh, thang máy cách đó không xa, gần đó cũng chỉ có mấy người khách của khách sạn. Anh dứt khoát ôm ngang cô lên, cúi đầu đi vào thang máy. Mary đột ngột bị ôm lên, hét lên một tiếng nhỏ rồi vươn tay ôm cổ anh, vùi đầu vào ngực anh.

Mùi thuốc lá và đồ ăn trộn lẫn vào nhau, mfui hương hoa hồng gì đó chẳng còn nghe thấy nữa. Vào đến phòng, Tần Vũ Tùng ném Mary lên ghế sofa, xoay người lại đóng cửa, anh bước vào phòng tắm mở nước, rồi quay ra lột váy trên người cô xuống. Mary nhắm nghiền hai mắt, túm chặt váy lại “Lạnh”. Cô co tròn người lại, hai tay ôm trước ngực, Tần Vũ Tùng tức giận “Tắm sạch sẽ rồi ngủ”. Anh bế cô lên đi vào phòng tắm. Mới đi được hai bước, Mary đã vội vàng che miệng lại “Tôi muốn nôn”. Cô giãy người xuống đất, chạy vội vào toilet, ôm bồn vừa nôn vừa khạc nhổ. Tần Vũ Tùng nhìn thấy cô nôn ra chỉ toàn là rượu, không thấy chút thức ăn nào, giận đến mức muốn lôi cô dậy đánh cho vài phát vào mông, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết thương bản thân mình như cô.

Mary nôn xong, nhìn lại đống chất bẩn mình vừa nôn ra, cầm lấy cuộn khăn giấy, lau sạch những vệt nước bắn lem nhem, đờ đẫn nói “Xin lỗi”. Tần Vũ Tùng giật lấy khăn giấy trong tay cô “Đi tắm đi”. Anh ở bên này dọn rửa, không nghe phía sau có động tĩnh gì. Quay đầu nhìn lại, thấy cô vùi mình chìm dưới nước, mái tóc dài xõa ra trên mặt nước tựa như quỷ nước, nhìn có chút dọa người. Anh bèn ném khăn giấy, nâng cô dậy. Vừa ra khỏi bồn tắm, cô đã ho rũ rượi, anh vỗ lưng cô liên tục, cuối cùng cô cũng có thể yên ổn lại.

Tần Vũ Tùng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, chỉ thấy cô giờ đây như con sứa, tay chân mềm oặt. Nhưng hơi ấm trong phòng tắm cũng làm anh dần nổi lên chút du͙© vọиɠ, vất vả đem cô tắm rửa sạch sẽ mang ra ngoài. Anh để cô dựa vào lòng mình, tay trái sấy tóc cho cô, tay phải lại không chút ngại ngần mà sờ đến nơi mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa nắn. Là cô trêu chọc anh trước, bây giờ gặp lại, cũng không thể trách anh làm cho cô cũng phải nếm chút hương vị bất đắc dĩ.

Mary ậm ừ một tiếng, đột nhiên ngồi thẳng dậy, mở mắt ra nhìn thẳng vào anh. Hai má cô hồng rực, cổ cũng hồng hồng, khép hai chân lại “Không cần”. Tần Vũ Tùng giở trò xấu, tay xoa nắn nhanh hơn “Rốt cuộc là cần hay không?”. Cô cố gắng khống chế mình, chưa đầy ba giây sau đã suy sụp ngã người xuống, đưa mặt nóng hầm hập dán vào cổ anh, toàn thân run rẩy, hai chân dùng sức vòng qua eo anh. Tần Vũ Tùng miệng lưỡi khô khốc, quần dài của anh khi nãy lúc tắm cho cô đã cởi ra, vì thế chỉ cần hai ba động tác đã nhanh chóng tiến vào cô. Mary say ngả tới ngả lui, hoàn toàn mặc anh khống chế. Mỗi lần thấy cô rung động gần lên đến đỉnh, anh lại cố ý chậm lại, khiến cô như bạch tuộc bám chặt lấy mình. Đến khi cả hai người cùng đồng điệu, cùng một thời gian, anh mới cho cô thỏa mãn.

Tần Vũ Tùng giúp cô lau rửa lại, rồi mới nhét cô vào chăn. Di động cô kêu liên tục, bên kia hình như không chịu thôi, cứ gọi đi gọi lại suốt. Anh nhìn qua ví cô, có danh thϊếp khách sạn, có tiền, nhưng không có giấy tờ gì. Anh đang nghĩ không cách gì biết được cô là ai thì điện thoại cô có tin nhắn đến “ Chu Kiều, chúng tôi đang ở KTV, cô ra đây đi, không gặp không về”.

Tần Vũ Tùng nhìn người đang ngủ say sưa trên giường, thì ra cô là Chu Kiều. Anh lấy di động cô, bấm số điện thoại của mình, trên màn hình hiện ra “Anh’. Anh không cho rằng cô còn lưu giữ số điện thoại của mình. Vậy là có ý gì? Tâm tư của phụ nữ đúng là sâu hơn biển. anh dém chăn lại cho cô cẩn thận, nằm xuống bên cạnh. Chu Kiều được bao bọc lại cái kén, lại bắt đầu ho sù sụ. Tần Vũ Tùng dở khóc dở cười, không biết cô đã bệnh nặng thế kia mà còn uống rượu đến như vậy.

Nửa đêm Chu Kiều tỉnh rượu, lại ho không ngừng, đành ngồi dậy dựa vào đầu giường. Tần Vũ Tùng bị hành hạ cả đêm, sáng hôm sau giận dữ đưa cô đến bệnh viện. Chu Kiều mặc áo somi của anh, quần của anh, lại khoác thêm áo khoác, cả người như tròng trong bao, lại không ngừng ho liên tục.

Bác sĩ khám xong, cho đi chụp phim, xác định viêm phổi yêu cầu nhập viện. Chu Kiều sốt đến 39 độ, tinh thần vẫn phấn chấn nhờ anh mua giúp đồ ăn vặt, cô muốn ăn chocolate với khoai tây chiên.

Tần Vũ Tùng liếc cô “Cũng được, nhưng nếu cô bỏ trốn thì đừng trách tôi đem ảnh cô lên mạng tìm người”

Chu Kiều ngẩn ra một lúc rồi phá lên cười “Anh đưa đi, tôi không công việc, cũng không đàn ông, tôi đâu có gì phải sợ. Nhưng anh là người đại điện của tập đoàn nước ngoài nổi tiếng, không biết họ có chú trọng việc người đại diện có thanh danh không tốt hay không”

Lần này tới phiên Tần Vũ Tùng nói không nên lời. Đúng là lần trước anh có chụp trộm cô lúc ngủ. Anh có người bạn làm ở bên Công an, vì vậy anh cứ do dự không biết có nên nhờ bạn anh tìm người hay không. Trong lòng anh có mấy phần vui vẻ, cô cũng chỉ một mình, Tần Vũ Tùng đã từng chịu nỗi khổ bị nɠɵạı ŧìиɧ, anh cũng không muốn làm người thứ ba.

Tần Vũ Tùng đưa di dộng cho Chu Kiều xem, lúc cô ngủ nhìn như trẻ con, mặt mày giãn ra “Chỉ có một tấm thôi, không phải tôi sợ cô đến công ty tôi làm ầm ĩ, tôi chỉ muốn làm bạn bè với cô”

Chu Kiều hạ mắt nhìn “Loại bạn bè thế nào?”

Tình cờ gặp gỡ giữa hai người xa lạ, còn có chút phòng bị lẫn nhau, vậy có thể làm thành loại bạn bè gì?

Không biết gì về cô, hơn nữa mấy năm tới cũng không có ý định sẽ kết hôn, Tần Vũ Tùng cũng không biết trả lời cô như thế nào, không lẽ nói để giải quyết nhu cầu của nhau là được. Anh thì có thể, nhưng một cô gái thì có bao nhiêu năm thanh xuân để lãng phí?

Trong lúc anh còn do dự, Chu Kiều đã nói tiếp “Chuyện sau này thì sau này hãy nói, anh cứ yên tâm, tôi không bỏ chạy đâu. Bây giờ anh đưa tôi về khách sạn lấy đồ đạc được không?”

Tới khách sạn, Tần Vũ Tùng mới hiểu vì sao tối qua cô lại chịu đi cùng anh. Một người túm lấy cô “Chu Kiều, tối qua mọi người chờ cô đến nửa đêm, Tôn tổng rất giận, nói mãi ông ta mới đồng ý nếu hôm nay cô đến xin lỗi thì sẽ bỏ qua, còn không mọi việc sẽ thất bại. Làm người thì phải có lương tâm, lúc trước khi Từ Thao nɠɵạı ŧìиɧ, ai đã ở bên cô, sợ cô làm những việc ngu ngốc. Bây giờ cô chỉ cần ở lại một thời gian, giúp tôi một chút…”

Tần Vũ Tùng đi trước một bước, Chu Kiều giữ anh lại “Cùng đi đi”

Trong xe taxi, Tần Vũ Tùng trừng mắt nhìn Chu Kiều, cô cũng không giải thích, chỉ đem mặt dán lên tay anh, nhỏ giọng yếu ớt nói “Hình như tôi càng sốt hơn, đầu đau choáng váng”. Tần Vũ Tùng sờ lên trán cô, đúng là nóng rực. Anh hừ lạnh “Cô yên tâm mà nằm viện đi”
« Chương TrướcChương Tiếp »