Ngày hôm sau, cả hai đều có dấu vết của việc ngủ không ngon, nhất là Tần Vũ Tùng, khóe miệng anh có hai vết rãnh dài khiến khuôn mặt có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều. Chu Kiều vốn định trêu anh vài câu, nhưng lời nói đến miệng lại phát hiện ra mắt mình cũng bị quầng thâm bên dưới, cô cũng tiều tụy không ít, đúng là 49 gặp 50.
Tần Vũ Tùng có biểu hiện khá lạnh nhạt, Chu Kiều cũng
không biết anh đã gặp chuyện gì, cũng không biết anh vì việc gì mà uống say một mình. Nhưng cô cũng biết tính tình của anh đôi chút, với dáng vẻ đó người đàn ông này có lẽ đang có những điều giữ trong lòng, mà điều đó hẳn không hay ho gì. Cô rửa mặt xong thì nói mình phải đi.
Tần Vũ Tùng lấy áo khoác “Để anh đưa em đi”
Chu Kiều lắc đầu “Không cần”. Nhưng anh không chấp nhận lời từ chối của cô.
Thang máy đi xuống, Chu Kiều cảm thấy áp suất không khí trong không gian chật hẹp này dường như rất thấp, nhưng mà do cô tự vác mình đến cửa nên “tự làm tự chịu”, cô than thầm trong bụng.
“Cảm ơn”, anh phá vỡ bầu không khí uể oải, cô lại càng chắc chắn câu chuyện tiếp theo đó sẽ không dễ chịu “Anh muốn nói gì? Nói đi, tôi nghe”. “Tần Vũ Tùng dừng ánh mắt trên mặt cô “Nói ra sợ em không vui”. Chu Kiều gượng cười “Vậy thì đừng nói”. Anh cố chấp “Anh sợ nếu không nói rõ ràng, chúng ta lại hiểu lầm càng không tốt”. Cô đưa mắt nhìn vào mắt anh “Anh muốn nói với em là đừng hy vọng gì ở anh, để sau này đừng thất vọng”, anh quay đầu lại không nhìn vào cô “Anh thích em, nhưng anh chưa sẵn sàng ở bên em”
Thang máy trong tòa nhà nhỏ hẹp, anh và cô đứng hai bên đường chéo, vươn tay ra là có thể chạm đến nhau. Ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, trên gương mặt ai cũng mang vẻ mệt mỏi, ai cũng không muốn lại gần nhau một bước. Thang máy dừng ở tầng 3, có người bước vào đứng giữa, ngăn họ ra hai bên. Mỗi người trầm mặc, tựa như hóa thành tảng đá trong chiếc hộp thép này, chỉ có tiếng quạt gió trên đỉnh đầu đóng vai chính phát ra âm thanh.
Tới tầng trệt, hai người không hẹn mà cùng bước ra sau. Chu Kiều nhìn đồng hồ “Anh không cần đưa tôi, hôm nay tôi quay lại Nam Thông”. Tần Vũ Tùng hỏi “Em ở bên đó bận rộn việc gì?”, cô nói “Tôi mua một mảnh đất, chuẩn bị xây dựng nhà xưởng, ngày hôm qua đóng cọc”. Anh ngạc nhiên “Vậy…chúc em thuận lợi”
Chu Kiều cũng có vài lời muốn nói, nếu anh đã mở đầu, hôm nay nói thẳng ra “Lời đề nghị trước kia của anh, chúng ta đáp ứng nhu cầu của nhau, tôi thấy khá tốt. Cứ yên tâm, tôi sẽ không yêu anh”. Cô nói rất chắc chắn, anh im lặng, quả thật, cô có vốn định yêu ai đâu. Cô nhìn anh “Nếu những lời nói và hành động của tôi làm anh hiểu lầm, tôi khẳng định những điều đó không đúng, chỉ là vì tăng thêm tính thú vị của trò chơi. Tôi là phụ nữ ích kỷ, nhất quyết không làm tài sản lại bị người nào phân thêm một nửa”.
Cũng tốt, cả anh và cô đều có lý do riêng và đều sợ bước vào hôn nhân, vậy thực sự phù hợp nhau.
Anh kiên trì “Anh đưa em đến nhà ga”
Ngay cả những người bạn bình thường cũng sẽ có sự quan tâm đến nhau, chưa kể họ có mối quan hệ xa hơn.
Tần Vũ Tùng đưa café với túi nhỏ cho Chu Kiều “Bữa sáng cho em”. Chu Kiều mở mắt ra, uống một ngụm lớn, cố lấy lại tinh thần “Buồn ngủ quá”. Đang giờ cao điểm, xe kẹt cứng, bằng thời gian để chạy từ Thượng Hải đến các thành phố lân cận bằng cao tốc “Xin lỗi vì chiếm thời gian của anh”.
Tần Vũ Tùng uống ly café của mình “Cát Tiểu Vĩnh khi nào tới?”
Chu Kiều ngáp “Anh ấy nói đến ngay”
Ngô Nhiễm Nhiễm nhìn theo Cát Tiểu Vĩnh đang chạy như điên vào lối vào nhà ga. Anh đến nhà cô vào sáng sớm, đưa một ít hải sản cho cô. Thành thật mà nói, cô thực sự cảm động. Đáng tiếc trên thế giới không có việc đẹp cả đôi đường, có người có tiền lại không có tâm, có người tuổi trẻ chân thành thì lại phải phấn đấu mười năm nữa. Cũng may là cô còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để chậm rãi tìm người thích hợp. Đương nhiên chưa có ứng cử viên nào sáng giá hơn thì Cát Tiểu Vĩnh cũng không tệ.
Taxi rời đi, Ngô Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Tần Vũ Tùng và Chu Kiều. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cử chỉ điệu bộ rất thân thuộc, cô theo bản năng quay mặt đi sợ bị nhìn thấy.
Cô cân nhắc, vào buổi sáng, nếu không có quan hệ đặc biệt sao lại xuất hiện cùng nhau? Tần Vũ Tùng cầm túi xách, nhưng rõ ràng là của Chu Kiều, khi qua đường anh còn kéo cô sang bên phải mình, tự nhiên khoác vai cô, bước đi tốc độ cũng rất phù hợp.
Ngôn ngữ cơ thể đủ giải thích mọi thứ, bọn họ gần nhau như vậy, rõ ràng là quen biết rất thân thuộc.
Ngô Nhiễm Nhiễm bốc đồng muốn lập tức gọi điện thoại cho Thôi Chỉ Phương, mới bấm 2 số lại bỏ xuống. Bọn họ đều độc thân, cũng không có quan hệ gì đặc biệt, nhưng ở trước mặt mọi người lại tỏ vẻ không quen biết, hay là có nguyên nhân gì? Nếu không có, ít nhất bây giờ cô cũng biết việc này trước những người khác, nói không chừng có thể sử dụng khi cần.
Ngô Nhiễm Nhiễm tin tưởng cơ hội để cung cấp cho mọi người khi sẵn sàng.
Ở công ty lúc nhìn thấy Thôi Chỉ Phương, Ngô Nhiễm Nhiễm thiếu chút đã nói hết với cô ấy những gì mà cô thấy, nhưng cuối cùng nhịn lại được. Tới giờ cơm trưa, nói bóng gió “Cát Tiểu Vĩnh nói đang cùng chị họ cô làm lại nhà xưởng, gia đình cô biết gì không?”. Thôi Chỉ Phương “Tôi không biết. Mẹ tôi gả tới đây đã nhiều năm, tết mới về quê, thường ngày mẹ tôi cũng không thường gọi điện với dì. Cô lo cho Cát Tiểu Vĩnh? Đừng lo, chị họ tôi có rất nhiều tiền trong tay đấy”
Ngô Nhiễm Nhiễm làm cử chỉ bí mật “Nói khẽ thôi, cẩn thận đừng làm tôi lòi đuôi trước lão Cố, ông ta không biết tôi quen với Cát Tiểu Vĩnh”
Thôi Chỉ Phương sợ hãi nhìn xung quanh “Cô hù chết tôi rồi, cô chơi với lửa, sớm muộn gì cũng dẫn lửa thiêu thân”
“Sợ cái gì, nếu có gì phát sinh, tôi đổi công việc khác, tôi không tin trời đất bao la không có chỗ dung thân”
Thôi Chỉ Phương không đồng tình, nhưng càng ngày càng cảm thấy cách sống của Ngô Nhiễm Nhiễm rất hấp dẫn. Cô không có cơ hội làm càn, nhìn người khác sống phong phú “hoạt sắc sinh hương” cũng xem như gây nghiện.
Ngô Nhiễm Nhiễm đem đề tài quay lại Chu Kiều “Chị họ còn kết hôn nữa không?”
“Tạm thời thì không. Mẹ tôi muốn giới thiệu cho chị ấy nhưng đều bị từ chối”
“Chị ấy còn trẻ, lại có tiền, không chừng có bạn trai rồi”
Thôi Chỉ Phương không để ý “Cô nghe Cát Tiểu Vĩnh nói hả? Thật ra tôi nghĩ chắc chị ấy còn yêu anh rể, cho nên mới một hai đòi mở lại công ty để tranh hơn thua với anh ấy. Dù mẹ tôi tám chuyện với dì như vậy, nhưng tôi nghĩ chị cùng anh rể tuyệt đối là do trời đất tạo thành, ở giữa đường có chút trắc trở, nhưng sớm muộn gì họ cũng quay về bên nhau”
Ngô Nhiễm Nhiễm trong lòng nói thầm, Thôi Chỉ Phương là cô gái ăn gì mà lớn lên, vậy mà còn tin tưởng vào tình yêu. Cô thương hại nhìn bạn, không có việc gì là không thể, nhất là đàn ông và phụ nữ.