- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tái Chiến
- Chương 1: Lúc ban đầu
Tái Chiến
Chương 1: Lúc ban đầu
3 giờ sáng, Tần Vũ Tùng bắt đầu rời giường, anh đến vòi nước súc miệng rửa mặt. Nước lạnh làm cho nhiệt độ toàn thân hạ thêm một chút, trong lòng chỉ còn có vài ý nghĩ ấm áp.
Trước cổng khách sạn treo bảng: cho thuê áo khoác. Tần Vũ Tùng liếc mắt nhưng vẫn không ngừng bước chân, ai mà không biết áo đó bao lâu rồi không được giặt tẩy. Anh không cần.
Đi theo đường núi với ánh
đèn mỏng manh, đa số mọi người đều đi theo hướng đỉnh Quang Minh, Tần Vũ Tùng lại đi theo con đường khác, anh muốn đến đỉnh Thiên Đô Phong. Khu vực này nổi tiếng hiểm trở, có mấy chỗ anh không thể không sử dụng cả tay lẫn chân, cũng may đường núi này không có người, không sợ bộ dáng chật vật của anh bị ai nhìn thấy.
Mồ hôi dần dần thấm trên lưng, thấy cũng sắp đến đỉnh núi, anh lười cởϊ áσ, mặc kệ cho mồ hôi chảy dọc theo người. Xung quanh cực kì yên tĩnh, tựa như chỉ có tiếng anh hít thở, giống như trong trời đất không còn có người nào khác, cho dù là vui mừng hay mệt mỏi, cũng chỉ có một mình mình biết.
Còn hơn trăm mét nữa là tới đỉnh, Tần Vũ Tùng dừng lại, nhìn thấy trong bóng tối có vật gì đó đang cử động, không rõ là cái gì?
Là người, “Bây giờ là mấy giờ?”
Là một người phụ nữ, Tần Vũ Tùng nhìn đồng hồ “5 giờ kém 10”
Người kia lên tiếng “Mặt trời sắp lên rồi”
Trên bầu trời, các tầng mây nặng nề tựa như đè lên toàn bộ đỉnh núi, bóng tối cuối cùng trước khi trời sáng. Tần Vũ Tùng yên lặng đi trước, người phụ nữ kia cũng bước theo sau. Cô mặc một cái áo khoác thuê đâu đó, bước đi nghiêng ngả lảo đảo. Tần Vũ Tùng có lòng định đưa tay ra đỡ, nhưng từ trên người cô thoảng đến một mùi lạ khiến anh bỏ qua ý định đó. Làm sao mà có người phụ nữ lôi thôi, đêm hôm khuya khoắt lại ngồi trên đỉnh núi, chỉ sợ… có chút vấn đề.
Đỉnh Thiên Đô Phong không trống trải như đỉnh Quang Minh, Tần Vũ Tùng tìm một tảng đá lớn, đứng dựa vào tảng đá chờ mặt trời mọc. Khóe mắt anh liếc thấy người phụ nữ kia ngồi trên mặt đất, có vẻ rất lạnh nên hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn người tròn lại.
Cô nói “Có thể cho tôi mượn một ít tiền không? Tối hôm qua tôi leo núi bị rớt mất ví tiền”
Tần Vũ Tùng lấy trong túi ra 200 tệ, đi qua đưa cho cô.
Người phụ nữ cảm ơn rồi không chút khách khí mà nhét tiền vào túi “Cho tôi xin số điện thoại, để tôi trả tiền lại cho anh”
Tần Vũ Tùng do dự một lát rồi lắc đầu bảo không cần. Ai biết cô ta là dạng người nào, 200 tệ đối với anh cũng chẳng lớn.
Cô ta lại nói tiếp “Tôi lạnh quá, anh có thể ôm tôi một chút được không?”
Tần Vũ Tùng từ chối, nhưng cô ta vẫn tiếp tục “Tôi thật sự không phải là người xấu. Tôi không định đến khách sạn vì nghĩ chỉ ở đến khi mặt trời mọc là đi, cho nên buổi tối mới lên đây, không ngờ lại lạnh đến thế này”
Bầu trời bắt đầu chuyển sáng, Tần Vũ Tùng đã có thể thấy rõ mặt người phụ nữ kia. Anh nhanh chóng nhận xét, khoảng trên 25 tuổi, chân mang giày thể thao chuyên dụng leo núi, mặt mũi tái nhợt, môi trắng bệch, xem ra đúng là bị lạnh đến đông cứng người lại rồi. Tần Vũ Tùng đến bên cạnh cô, cô liền cởϊ áσ khoác ra, anh ôm cô từ phía sau, rồi đem áo khoác trùm lên cả hai người.
Tần Vũ Tùng nhịn một lúc, vẫn không chịu được mà đem cái áo khoác có mùi lạ kia ném ra xa. Anh cởϊ áσ ngoài, ôm chặt lấy cô, dùng thân thể của mình sưởi ấm người. Cô nói “Cảm ơn”.
Ánh sáng từ sau đám mây đen phía chân trời hiện ra, trong chớp mắt, ánh sáng mặt trời hồng hào xuất hiện, đem bóng tối cuối cùng của đêm xua tan mất. Xa xa bên phía đỉnh Quang Minh vọng đến tiếng reo hò “Mặt trời mọc”. Tần Vũ Tùng nhìn không chớp mắt về phía mặt trời lên, một lát lâu sau anh mới rũ mi mắt xuống, người phụ nữ kia dường như cảm giác được anh đã dời tầm mắt, liền ngẩng đầu lên, ánh nhìn chạm nhau. Không còn mùi hôi ẩm mốc lâu ngày của cái áo khoác kia, hình như thoảng có mùi hương hoa hồng quanh quẩn trên tóc, trên cổ cô.
Tần Vũ Tùng nhìn chằm chằm vào môi cô. Màu môi nhợt nhạt, khóe môi rõ ràng. Anh cúi đầu, là có ý muốn hôn môi nhưng động tác chậm chạp, nếu cô không đồng ý, hoàn toàn có thể đẩy anh ra. Nhưng ngược lại, cô không đẩy ra mà có ý chậm rãi chờ đón.
Cái hôn thứ nhất rất đơn giản, chỉ là dùng đầu lưỡi thử thăm dò hương vị lẫn nhau, đúng kiểu kỳ phùng địch thủ.
Mặt cô từ lạnh như băng từ từ nóng lên, hô hấp cũng nặng nề dần. Tần Vũ Tùng lưu luyến dừng lại nhưng vẫn duy trì nguyên tư thế, ý dò hỏi nhìn cô. Cô ngồi thẳng dậy, vươn tay ôm cổ anh bắt đầu hôn. Anh hưởng ứng nhiệt tình, một bàn tay ôm cô, tay kia vừa vuốt ve trên mặt, cổ cô, vừa thăm dò tìm được móc khóa áσ ɭóŧ, từ từ muốn mở ra.
Hành động của anh như lời hỏi, có thể tiến thêm một bước nữa hay là dừng lại? Anh và cô cùng ngừng lại, nhìn nhau. Có vẻ như cô đang suy nghĩ, kết quả là “Đi thôi”
Tần Vũ Tùng có hơi thất vọng, nhưng vẫn giữ phong độ bình thường. Anh đứng dậy, vươn tay về phía cô, cô nắm lấy “Tôi tên Mary”. Tần Vũ Tùng vừa nâng cô dậy vừa như đùa mà tiếp lời “Tôi là Adam”.
Khi hai người đến Phong đế, Mary hỏi “Tôi có thể đi đến phòng anh tắm rửa không?”. Tần Vũ Tùng đáp “Phòng tôi là phòng 6 người, cô có ngại không?”
Mary cười nói “Không có ai đi cùng anh sao?”. Anh lắc đầu, “Không, khách sạn đem tầng hầm làm phòng ngủ cho khách thuê”. Anh cảm giác được ánh nhìn cô xuống bàn tay mình xem ở đó có nhẫn hay dấu vết đã đeo nhẫn hay không, anh chủ động nói “Tôi còn độc thân”
Mary chưa nói thêm gì, chỉ hỏi tiếp “Hôm nay anh xuống núi?”
Tần Vũ Tùng đoán cô thật sự đã làm mất ví tiền “Muốn đi cùng tôi à?”
Cô gật đầu “Đúng thật phải cảm ơn anh, tiền và điện thoại di động của tôi đều nằm trong ví rớt ở trên núi”.
Tần Vũ Tùng sờ tóc cô “Buổi tối mà một mình bò lên Thiên Đô Phong, cũng gan dạ lắm”
Mary cúi đầu, qua một lúc mới khẽ cười “Tôi còn dám đi theo anh là một người xa lạ mà”
Tần Vũ Tùng vốn định chỉ ở lại xem mặt trời mọc, xem xong sẽ rời đi, Mary cũng nói xuống núi sẽ nghỉ ngơi, tắm giặt chỉnh đốn lại một chút, nên hai người cùng xuống núi. Đến khách sạn thanh niên nằm dưới chân núi, đăng ký một phòng, cô tắm xong liền ngã lên giường, lấy chăn cuốn mình lại như một con sâu, vùi đầu ngủ.
Tần Vũ Tùng tối hôm qua mới đến, cũng ngủ không nhiều. sau khi tắm rửa, anh đem giấy tờ tùy thân cùng ví để dưới gối, nếu có người động chạm đến, anh có thể giật mình, lúc này mới yên tâm ngủ.
Khách sạn mở máy sưởi tối đa, anh bị nóng mà tỉnh lại. Trong chớp mắt, anh cũng không xác định được mình đang ở đâu, quay lại mới nhớ tới mình đang ở chân núi Hoàng Sơn, trên giường còn một người phụ nữ xa lạ mới nhặt được.
Tần Vũ Tùng không nhịn được mà vào giường Mary nhìn cô. Cô mở mắt, nhìn anh, cũng không phản đối mà còn đem mặt vùi trước ngực anh, tay ôm eo anh. Hành động của cô làm du͙© vọиɠ anh nổi lên, Tần Vũ Tùng mυ"ŧ nhè nhẹ cổ cô, tay cũng không an phận lần mò dần lên.
Mary ậm ừ như phản đối, cả người cuộn lại như cái kén, nhưng cũng không đẩy anh ra, mà lại còn bắt đầu hôn trả lại anh. Tần Vũ Tùng cảm thấy cả người càng ngày càng nóng lên, dứt khoát phủ cả người lên, dùng chân tách hai chân cô ra mà tiến vào. Cô hét lên một tiếng không rõ nghĩa. Anh dừng lại, chờ khi cô tự đem chân quấn quanh eo anh, như sự cổ vũ không lời làm anh thêm hưng phấn.
Đáng tiếc là anh đã lâu không làm, thời gian duy trì cũng ngắn.
Tần Vũ Tùng có chút uể oải, anh không phải là bọn thanh niên nười tám đôi mươi, anh tự biết thời gian không đủ làm người bên dưới mình thỏa mãn. Nhưng anh không từ bỏ, nặng nề đè lên người cô. Cô dường như chưa tỉnh ngủ, hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn nắm chặt tay anh. Sự kí©h thí©ɧ đó làm Tần Vũ Tùng căng chặt, lần này anh không cho Mary lười biếng, hai người quấn lấy nhau, kịch liệt triền miên, tiếng thở dốc cùng mồ hôi trộn lẫn vào nhau.
Mary bị hai tay anh ôm chặt, cô cũng dùng sức ôm lại anh, dù chết cũng không muốn buông tay. Thế giới có hủy diệt ngay lúc này, ít nhất cũng như được trời ban ân huệ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tái Chiến
- Chương 1: Lúc ban đầu