- 🏠 Home
- Linh Dị
- Tai Âm Dương
- Chương 2
Tai Âm Dương
Chương 2
15.Bước chân của cậu tôi và ông Ba dần đi xa, tôi tưởng mình sẽ ch//ết đuối.
Bỗng nhiên lại có âm thanh vang lên bên tai tôi.
"Gâu gâu gâu!"
Xung quanh vang lên tiếng chó sủa vội vã, rồi có ai đó nhảy xuống sông, bơi về phía tôi.
Ngay lúc sắp gần kề với cái ch//ết, tôi vô thức ôm chặt cổ cô ấy.
Giống như một con bạch tuộc, bám chặt vào cơ thể người đối diện. Tôi còn chưa trả được thù, tôi phải sống.
Cô ấy bơi thoăn thoắt một lát là về tới bờ, sau đó cô ấy ném tôi lên bờ.
Tôi ho vài tiếng, trong miệng trào ra rất nhiều nước, tôi cảm giác như phổi mình sắp nổ tung.
Sau khi được sơ cứu, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại.
Người vừa cứu tôi hóa ra là cô gái ở phòng bên cạnh!
Cô ấy nhẹ nhàng dùng khăn tay lau mặt cho tôi.
"Không phải tôi đã dặn cô đừng ra ngoài rồi sao? Tại sao cô vẫn đi theo ra ngoài?"
"Cô không hề nghe lời khuyên của người khác chút nào."
Tôi nắm chặt tay cô ấy rồi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường trong phòng.
Cô gái đó đang đọc sách, còn con chó nhỏ màu vàng đang cuộn tròn ngủ dưới chân tôi.
Tôi vừa mở mắt ra, cô gái đó đã biết tôi đã tỉnh lại.
Cô ấy đóng cuốn sách lại và hỏi tôi.
"Tỉnh rồi à?"
"Tiểu Hoàng, đi rót nước." Cô ấy lên tiếng.
Tôi quay nhìn xung quanh, nhưng không thấy có người thứ ba, vậy Tiểu Hoàng là ai?
Sau đó, tôi nhìn thấy con chó nhỏ dưới chân tôi đứng dậy, lắc lắc thân mình rồi uể oải đi xuống đất.
Ngậm lấy cái cốc rồi lấy nước mang tới.
16
Cô gái đón lấy cốc nước mà chú chó con đem đến, cầm trên tay.
Tôi ngồi dậy, lại sững sờ một lần nữa.
Tôi hỏi cô ấy: "Cô cũng có thể nghe thấy giọng nói của ma qu//ỷ, cô cũng là người có đôi tai âm dương sao?"
"Chỉ có bà đồng như dì mập mới có thể nghe được giọng nói của ma quỷ."
Cô ấy mỉm cười: "Cô có muốn biết đôi tai âm dương của cô đến từ đâu không?"
"Nếu phải lựa chọn giữa tai âm dương và nguyên nhân cái ch//ết của cả gia đình mình, cô muốn biết cái nào?"
Tôi vùng vẫy từ trên giường bò dậy: "Cô biết tôi có tai âm dương sao! Cô là ai?"
Cô ấy tự mình nhấp một ngụm nước: "Tôi biết mọi thứ về cô, nên tôi mới ở đây."
"Để ngăn chặn cô."
Tôi vô thức nắm lấy tấm ga trải giường: "Cô, có thể làm gì để ngăn chặn tôi?"
Cô ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Tất nhiên là để ngăn cản cô ngu ngốc trả giá bằng chính mạng sống của mình, và tống ông cậu rẻ tiền của cô vào tù."
Tôi cúi đầu im lặng, cô ấy nói đúng.
Tôi cầu xin cô ấy: "Cô có thể nói cho tôi biết sự thật được không?"
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi: "Không thể."
Tôi không còn gì để nói, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Đột nhiên cô ấy nói thêm.
"Nhưng tôi có thể dẫn cô đi tìm sự thật, sự thật về tai âm dương, sự thật về ông ngoại của cô và cả sự thật về mẹ cô năm đó."
"Tôi hứa với cô, ngày mai mọi chuyện sẽ được tiết lộ."
"Cô có thể tự mình quyết định, xem có muốn tin tôi hay không."
17
Sáng sớm hôm sau, cô gái đó dắt con chó ra ngoài, trước khi đi cô ấy nói với tôi một chuyện.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của tôi chợt thay đổi: "Thật sự có thể như vậy sao?"
Cô ấy vỗ vai tôi: "Tin tôi đi."
18.
Tôi quay trở lại phòng của mình.
Thay một bộ quần áo sạch sẽ và thoải mái, chỉnh trang lại khiến bản thân trở nên tự nhiên khoan khoái hơn, sau đó bước ra ngoài.
Cậu tôi đã tập hợp được một đám người ở bên ngoài, chuẩn bị giả vờ huy động đám đông đi tìm tôi.
Khi tôi đẩy cửa bước ra, cậu tôi là người đầu tiên hoảng hốt.
Ông ta tiến lên hai bước, nắm lấy tay tôi: "Cháu đi đâu vậy! Mới vừa nãy cả đám người đã đi tìm cháu rất lâu đấy, con nhỏ này sao lại ngu ngốc thế cơ chứ."
Tôi dụi dụi mí mắt còn ngái ngủ, trước mặt mọi người làm ra vẻ oan ức: "Cậu ơi, cháu vẫn ở trong phòng mà, cháu không nghe thấy tiếng cậu gọi."
Tất nhiên là tôi không nghe thấy, vì cậu tôi chắc chắn rằng tôi đã ch//ết, nên không hề lên tiếng gọi tôi.
Cậu ôm tôi vào lòng, vài giọt nước mắt giả tạo rơi trên vai tôi, giọng run rẩy.
"Cháu dọa cậu sợ ch//ết khϊếp. Nếu cháu có chuyện gì thì cậu phải giải thích thế nào với mẹ cháu đây?"
Đồng thời, cậu cũng thì thầm vào tai tôi và đe dọa: "Nếu mày dám nói ra thì đừng trách tao gi//ết mày thêm một lần nữa."
Dì mập ở bên cạnh đột nhiên vỗ đùi chỉ vào tôi: "Cháu có thể nghe được rồi sao? Lâm Du, cháu có thể nghe thấy âm thanh rồi sao?"
Cậu tôi lùi lại một bước, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, như thể không biết tôi muốn làm gì.
Còn về ông Ba, người tối qua hợp sức với cậu gi//ết tôi, nghe nói sáng nay bị cảm lạnh, không thể xuống giường được.
Dì mập đứng gần đó vẻ mặt khoa trương: "Ôi, Diệp Sấm à, cháu gái của anh nghe được rồi đấy! Đúng là chuyện tốt!"
Những người đang vây quanh cũng chợt bừng tĩnh, ngạc nhiên nói: "Thật sao, Lâm Du, cháu có thể nghe được rồi à?"
Tôi tỏ vẻ ngượng ngùng nói: "Vẫn nên cảm ơn mợ đã chăm sóc cháu rất tốt trong những năm qua, năm đó bác sĩ nói cháu bị áp lực tâm lý quá nặng nề."
"Không ngờ đêm qua, cháu ngủ thϊếp một giấc, sau khi tỉnh dậy thì mọi thứ đều tốt hơn."
Tôi ngước nhìn mợ, nói một cách chân thành:
"Cảm ơn mợ vì đã chăm sóc cho cháu nhiều năm như vậy, người mợ tốt của cháu."
Mợ tôi đứng gần đó gật đầu, sắc mặt tái nhợt như vừa nuốt phải mấy con ruồi.
19.
Dì mập thấy cảnh tượng khá hài hòa, muốn rèn sắt luôn lúc còn nóng, nói với cậu tôi: "Diệp Sấm à, nghe nói anh đã để mắt đến mảnh đất ở phía Tây con sông?"
"Mọi người trong làng đều biết mảnh đất đó là mảnh đất tốt."
"Diệp Sấm, khi nào thì anh sẽ chuyển ông ngoại và bố mẹ của Lâm Du tới đấy?"
"Để họ có một cuộc sống tốt đẹp ở dưới đó."
Vẻ mặt cậu tôi cứng đờ, phải một lúc lâu mới nói được vài chữ: "Chiều nay."
Dì mập xua tay, hô hoán với những người xung quanh: "Vậy thì còn chờ đợi gì nữa, mấy người chúng ta đều sẽ giúp anh một tay!"
Cậu tôi muốn từ chối, nhưng dân làng vừa mới ăn bữa cơm cậu tôi mời hôm qua, họ cho rằng cậu tôi đang giả bộ khách sáo, nói qua nói lại vài câu, thế là quyết định chiều nay sẽ cùng nhau bắt tay vào việc.
Chị họ nhỏ nhìn tôi với vẻ khó tin, thì thầm vào tai tôi: "Lâm Du, em thật sự có thể nghe được rồi sao?"
Tôi mỉm cười và khẽ nói với cô ta.
"Em không chỉ có thể nghe rõ tiếng của chị, mà còn có thể nghe được giọng nói của qu//ỷ."
"Em nhớ trước đây chị đã gi//ết những con chó hoang mà em cho ăn."
"Chúng nó ngày đêm la hét bên giường của chị, bắt chị phải trả giá bằng chính mạng sống của mình."
Chị họ hét toáng lên và chạy ra ngoài.
20.
Đến trưa, cậu tôi gõ cửa phòng, nhưng tôi không mở.
Cậu tôi gửi tin nhắn vào điện thoại di động của tôi: [Lâm Du, mở cửa đi. Nếu mày không muốn bị người khác phát hiện thì mày có thể không mở.]
[Mày biết tao có thể làm ra những chuyện gì mà.]
Tôi cắn chặt môi, cậu tôi chờ đợi một lát, tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, nếu tôi không mở cửa thì ông ta sẽ gõ liên tục.
Cho đến khi nghe thấy tiếng ho của cô gái ở phòng bên cạnh, cậu tôi cũng không chịu dừng lại.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải mở cửa cho ông ta vào, điều chào đón tôi là một cái tát như trời giáng vào mặt.
Tôi bị tát ngã lăn xuống đất, tôi biết cậu tôi lại phát điên rồi.
Cậu tôi có một sở thích, khi xúc động thì thích đánh tôi.
Vừa đánh tôi vừa mắng mẹ tôi.
Quả nhiên lần này cũng không ngoại lệ, nhưng khi ông ta đánh đập thỏa thích rồi.
Ông ta lại bắt đầu xé quần áo của tôi.
Tôi hoảng hốt, đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
Cô gái ở phòng bên cạnh lên tiếng hỏi: "Cô có băng vệ sinh không? Có thể cho tôi mượn không?"
Tiếng nói này đã cứu tôi, cậu tôi cũng tỉnh táo lại, nhìn tôi với vẻ ghê tởm: "Tao không có hứng thú với mày, đừng nhìn tao bằng ánh mắt ghê tởm như vậy."
"Nếu mày dám nói ra ngoài, tao sẽ không ngại gi//ết mày thêm lần nữa, tao muốn xem lần này là ai sẽ cứu mày."
"Nếu không phải vì Linh Linh..." Cậu tôi đột nhiên ý thức được điều gì, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Vì mẹ tôi? Ý của cậu tôi là gì?
21.
Cậu tôi rời đi không lâu, lại có tiếng gõ cửa, lần này là dì mập.
Dường như dì ấy biết điều gì đó, dì ấy bước tới nắm tay tôi, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Khóe miệng tôi bầm tím, tôi nhịn không được hỏi: "Dì mập, dì vẫn không muốn nói gì sao?"
Cuối cùng dì ấy cũng lên tiếng.
"Đứa bé à, khiến cháu ủy khuất nhiều năm rồi."
"Là do ông ngoại của cháu, năm đó đã lừa cháu ăn đất từ phần mộ của mẹ cháu. Đó là lý do tại sao cháu có thể nghe được giọng nói của m//a qu//ỷ."
Đất từ phần mộ?
Thứ đất ông ngoại cho tôi ăn năm đó là đất từ mộ của mẹ tôi sao?
Nghĩ đến thứ đất trắng xám tôi đã ăn khi đó, tôi thật sự rất muốn nôn.
Tôi ôm lấy cơ thể và nôn một lúc lâu, nhưng chẳng nôn ra được gì cả.
Sau khi lấy lạo bình tĩnh.
Tôi lau khóe miệng, sau đó mới chậm rãi tiếp tục hỏi.
"Tại sao suốt ngần ấy năm cháu không hề nghe thấy giọng nói của ông ngoại hay của bố cháu?"
Tôi có thể nghe thấy sự buồn bã trong giọng nói của dì mập.
"Ý định ban đầu của ông ấy là để cháu thoát được một kiếp nạn, ông ấy cho rằng mẹ ruột của cháu sẽ không bao giờ làm hại cháu."
"Ông ấy nghĩ cậu của cháu ít nhất sẽ nể mặt mẹ cháu mà đối xử tử tế với cháu."
"Đến chiều nay, khi anh ta tiến hành dời mộ, cháu hãy đập nát hết hủ tro cốt của ông ngoại và bố mẹ cháu. Đến lúc đó, cháu có thể nghe được giọng nói của họ, cháu sẽ biết tất cả sự thật."
Đập nát hủ tro cốt của mọi người?
Điên rồi sao?
Nhưng dì mập nhấn mạnh: "Lâm Du, hãy làm theo lời dì nói."
"Đây là cách duy nhất dì có thể giúp cháu."
22.
Trước khi cậu tôi lái xe vào làng, cậu tôi đã để một chiếc vali rất lớn vào cốp xe.
Bên trong có năm cái hủ.
Mợ và hai chị họ tôi tưởng đó là đặc sản mà cậu tôi mang về tặng cho mọi người.
Bây giờ nghĩ lại, đó chắc hẳn là tro cốt của những người thân khốn khổ của tôi.
Vốn dĩ cậu tôi muốn cùng với ông Ba bí mật chôn những tro cốt này, và chỉ cần làm một nghi lễ nhỏ là xong.
Nhưng sau khi dì mập kêu gọi như vậy, mọi người đều biết kế hoạch của cậu tôi, nên ông ta không thể bí mật xử lý chuyện này được nữa.
Bây giờ cậu tôi phải tổ chức thật rình rang và long trọng.
Tôi quay đầu lại thì thấy cô gái phòng bên cạnh đang đứng cách đó không xa, cô ta cũng đang nhìn tôi.
Nghĩ đến lời cô ấy và ông ngoại, tôi lén lấy một chiếc kéo giấu vào túi.
Trên đường đến đó, mợ tôi bực bội lẩm bẩm: "Có tiền mà không có nơi để tiêu xài nữa à, anh lại đem tiền tiêu hết cho những người đã ch//ết."
Cậu tôi chỉ trợn mắt với mợ, nhưng không nói gì.
23.
Ngày xưa có những ngôi mộ được chôn cất ở phía Tây sông.
Nhưng kỳ quái là, ngoại trừ những ngôi mộ cũ tứ xa xưa, chỉ cần dân làng chôn cất người thân của họ ở nơi này, gia đình họ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Hầu hết đều là những tai họa ngẫu nhiên, sau khi xảy ra nhiều lần như vậy, không ai còn dám chọn mảnh đất này làm nghĩa trang cho gia đình nữa.
Cậu tôi cầm hủ tro cốt của mẹ tôi trong tay, còn đám người mợ tôi cầm hủ tro cốt của những người khác.
Lúc này, tai tôi ù đi như có hàng chục nghìn con vịt đang mở cuộc họp.
Vì tai nghe của tôi đã rơi xuống sông, nên ở chỗ đông người tôi vẫn ổn và nghe được bình thường.
Nhưng bây giờ khi đến bờ sông, tất cả cô hồn dã quỷ đều tụ tập xung quanh để hóng chuyện, họ trò chuyện vô cùng rôm rả.
[Đây không phải là Diệp Sấm sao? Lúc tôi ch//ết thì nó còn đang chảy nước mũi đấy, bây giờ ăn nhiều uống nhiều tới mức mập mạp trông thấy.] Giọng nói của một ông cụ vang lên.
[Thằng nhóc này không phải là người tốt đẹp gì! Chuyện này thật nhảm nhí.] Nghe như giọng của một bà thím khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.
Nghe vậy, tôi gật đầu giơ ngón tay cái lên với bà thím vừa nói, trong lòng cũng cảm thấy đúng là như vậy.
[Ôi trời, nhìn hủ tro cốt của cậu ta kìa, nó được phong ấn bằng một lá bùa khóa linh hồn!]
[Làm thế chẳng phải người trong hủ tro cốt này phải chịu đau đớn cả ngày lẫn đêm sao?]
[Dùng một lá bùa tàn nhẫn như vậy đối với người thân của mình, thật là nham hiểm! Hắn chẳng phải hạng người tốt đẹp gì! Đồ khốn nạn!]
[Đừng nói nữa, không nhìn thấy chữ của nhân vật lớn ở bên kia sao? Không đến lượt chúng ta bàn tán chuyện này.]
Bùa khóa linh hồn...
Tay chân tôi cảm thấy lạnh toát.
Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của những người thân trong gia đình mình, có phải là vì lá bùa khóa linh hồn ch//ết tiệt này không?
24.
Cậu tôi giơ cao hủ tro cốt, còn tôi đứng cạnh ông ta.
Cách đây không lâu, cậu tôi đã tự tay đẩy tôi xuống sông, định dìm ch//ết tôi.
Cậu tôi bạo hành tôi trong phòng và đánh tôi bầm tím mặt mũi.
Lúc này trước mặt mọi người, cậu tôi lại nhìn tôi đầy trìu mến: "Lâm Du à, cháu cũng đã lớn rồi, nhà chúng ta không có phân biệt nam nữ."
"Tự tay cháu đem tro cốt của bố mẹ cháu đặt xuống phần mộ mới đi, họ cũng chỉ có một đứa con gái là cháu."
"Bây giờ nhìn thấy cháu trưởng thành như vậy, chắc hẳn họ rất vui mừng."
Tôi cầm lấy hủ tro cốt của mẹ, miệng cậu tôi vẫn mấp máy trước mặt, tôi không nghe rõ cậu tôi đang lẩm bẩm điều gì.
Tôi nhớ tới lời dì mập nói: "Đập chiếc hủ tro cốt đi."
Trước sự chứng kiến của mọi người, tôi giật lấy hủ đựng tro của mẹ đập mạnh vào đá.
Chiếc hủ vỡ tan, lá bùa khóa linh hồn bị phá hủy, tro cốt vương vãi khắp mặt đất.
Cậu tôi trợn mắt, không nhịn được mà tát tôi một cái thật mạnh trước mặt mọi người.
"Con nhóc xấu xa này, mày điên rồi."
"Đây là mẹ của mày!"
Sau khi mắng tôi, cậu tôi quỳ xuống đất, dùng tay nhặt tro cốt, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Linh Linh, đừng sợ, có anh trai bảo vệ em rồi."
Mợ tôi tiến lên kéo cậu lại nhưng không kéo được, ngược lại còn bị đẩy ngã.
Hai chị họ cũng chỉ dám đỡ mợ đứng dậy, bỗng chốc ở nơi đây, ngay cả tiếng nuốt nước bọt cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhưng ngoại trừ tro bụi bay khắp nơi thì không có gì xảy ra cả, khung cảnh mà tôi tưởng tượng, hồn ma của mẹ tôi hiện ra và nói chuyện với tôi không hề xuất hiện.
Tôi bối rối nhìn xung quanh và hét lên:
"Mẹ? Mẹ, mẹ có ở đó không?"
"Mẹ! Trả lời con đi." Không có ai đáp lại lời tôi.
Nước mắt tôi lăn xuống, nhỏ giọt vào đống tro tàn.
25.
Trong lúc mợ tôi còn đang ngơ ngác, tôi đã nhặt mấy cái hủ khác đập xuống đất.
Đến lúc này, cho dù dì mập có nói dối thì tôi cũng sẽ chấp nhận.
Sau khi tro cốt trong hủ vương vãi khắp nơi, một vài dân làng mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai ba ông cụ đã giữ tôi lại, không cho tôi làm gì nữa.
Một số người còn chỉ trỏ nói tôi điên rồi.
Tôi dùng kéo trực tiếp cắt tay mình, m//áu bắn tung tóe vào tro cốt.
Tôi hét lên với cô gái đã cứu tôi lúc trước: "Tôi đã làm theo lời cô, đến lượt cô rồi!"
Cô ấy ra tay rồi, không có bất kỳ pháp trận nào, cô ấy chỉ khẽ mím môi, nói một từ: "Phá!"
Lá bùa trên hủ tro cốt vốn tàn tạ, giờ phút này đã bị tiêu hủy thành một làn khói.
Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể nghe thấy giọng một người phụ nữ:
"Lâm Du, mẹ đây."
M//áu trên trán tôi như chảy ngược, giọng nói này chính là giọng nữ qu//ỷ đã ngăn cản tôi đừng vào làng.
[Mọi người trong nhà con đều sẽ ch//ết.]
[Đừng vào làng.]
[Đừng đi! Đừng ra ngoài.]
[Lâm Du, từ từ buông tay, sẽ không có chuyện gì đâu.]
Vậy là bà ấy đã ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy.
Cậu tôi đứng dậy khỏi mặt đất: "Linh Linh, là em sao? Em đã về rồi sao?"
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta, dường như cậu tôi cũng có thể nghe thấy giọng nói của m//a qu//ỷ?
Dân làng nhìn tôi như thể tôi bị điên, một vài người lá gan nhỏ vốn dĩ muốn đến đây để hóng chuyện.
Lúc này không chịu được nữa mà bỏ về.
Nơi này chỉ còn lại ba bốn người, nhưng dì mập cũng đã đuổi họ về.
Trước khi rời đi, dì mập nhìn tôi đầy ẩn ý: "Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là cậu của cháu."
26.
Chỉ còn tôi và cậu tôi ở lại, còn có cả những ông bà hồn ma khác vẫn đang trò chuyện.
[Khi còn sống, tôi đã khuyên ông cụ Diệp đừng nhận nuôi đứa vong ân bội nghĩa này.]
[Bây giờ nhìn xem, còn không phải sao?]
[Chắc chắn cả gia đình này đều đã bị Diệp Sấm gi//ết ch//ết.]
Cậu tôi đứng dậy chỉ tay vào tôi:
"Trừ việc hôm qua đẩy mày xuống sông thì tao đâu có đối xử với mày quá tệ, tao cho mày đi học, ăn ngon mặc đẹp."
"Hai chị họ của mày có cái gì thì mày có cái đó, không ngờ mày lại phản bội tao!"
Vẻ mặt của cậu tôi trông như thể tôi đã ăn cây táo rào cây sung nhà cậu tôi nhiều năm.
Tôi cười khẩy, trong tiết trời mùa đông lạnh giá, tôi cởϊ áσ khoác ra, những vết bầm tím trên vai lộ ra trước mặt cậu tôi.
Tôi nghe thấy một tiếng thở hổn hển khe khẽ.
Tôi nhìn cậu tôi và nói:
"Đây có phải là bằng chứng cho thấy cậu thương xót tôi không?"
"Lấy tiền bán mạng của bố tôi và ông ngoại tôi để ngược đãi tôi?"
"Cậu quên mất mạng của cậu là do chính ông ngoại tôi ban cho cậu sao!"
"Số tiền mà cậu kiếm được cũng là từ mạng sống của ông ngoại tôi và cả gia đình tôi!"
"Cậu chính là đồ súc sinh ăn bánh bao hấp m//áu người!"
Đây là lần đầu tiên tôi chửi bới thoải mái như vậy.
Sắc mặt của cậu tôi cực kỳ khó coi, nhìn vào không trung và hỏi: "Em cũng nghĩ như vậy sao?"
Vừa dứt lời, cậu tôi đột nhiên cúi đầu phun ra một ngụm m//áu.
Là tôi đã đầu độc.
27.
Dưới ánh trăng, tro bụi rải đầy mặt đất.
Tôi chạm vào chiếc kéo trên tay, chuẩn bị gi//ết cậu mình.
Tôi đã chuẩn bị tất cả trước khi đến đây.
Dù sao đi nữa, sau ngày hôm nay, cậu tôi sẽ không thể sống được, tôi cũng không có ý định sống tiếp.
Không biết cô gái cứu tôi từ đâu xuất hiện, cầm một lọ thuốc nhỏ mắt và nhỏ vào mắt tôi.
Sau đó ném lọ thuốc nhỏ mắt xuống chân cậu tôi.
Lần này, tôi không chỉ có thể nghe thấy tiếng của họ, mà còn có thể nhìn thấy họ.
Đầu tiên ông ngoại tôi cúi chào cô gái kia một cách kính cẩn.
Ông nói với tôi: "Du Du à, là ông có lỗi với cậu của cháu, là lỗi của một mình ông."
Tôi không hiểu: "Ông ngoại nuôi dưỡng cậu, nhưng cậu lại gi//ết hại cả gia đình chúng ta, sao ông lại có lỗi với cậu chứ?"
Cậu tôi nhìn ông ngoại, sự căm hận trong mắt khó có thể che giấu.
Ông ngoại bình tĩnh nói với cậu và tôi: "Bởi vì Diệp Sấm quả thực là con ruột của ông."
"Mẹ của cháu mới là con gái nuôi của ông."
Cú lật kèo này khiến cậu tôi và tôi choáng váng.
Ông ngoại chậm rãi nói: "Năm đó, một người bạn có ơn với ông."
"Con gái của ông ấy tình cờ cũng bằng tuổi con trai của ông, cả nhà xảy ra tai nạn giao thông, nên ông đã đưa Linh Linh về nhà."
"Ông sợ con bé bị người ta bắt nạt, cho nên mới nói con bé là con gái ruột của mình."
28.
Cậu tôi tỏ vẻ khó tin: "Làm sao có thể… Vậy tại sao ông không gả Linh Linh cho tôi!"
Ông ngoại liếc nhìn mẹ tôi ở bên cạnh: "Linh Linh, con tự nói đi."
Mẹ tôi lên tiếng gọi cậu tôi: "Anh Sấm."
Giọng mẹ rất nhẹ, đây cũng là lần đầu tiên tôi lắng nghe mẹ nói một cách cẩn thận như vậy.
"Không phải lúc đó bố không muốn gả em cho anh, mà là bởi vì em không muốn."
"Em chỉ có tình cảm gia đình với anh, không có ý nghĩ nào khác."
"Người em yêu duy nhất chính là bố của Du Du."
Cậu tôi không thể tin đây lại là kết cục của nỗi ám ảnh suốt nhiều năm, vùi đầu khóc lớn, toàn thân như sụp đổ: "Tôi thực sự đã tự tay gi//ết ch//ết bố ruột của mình."
Bàn tay cầm kéo của tôi siết chặt lại.
Tôi hỏi ông ngoại và cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu tôi.
"Vậy tai âm dương của cháu là do ông cho cháu ăn đất ở phần mộ?"
Ông ngoại lắc đầu: "Thật ra cũng không phải. Cháu sinh ra đã có thể nghe được âm thanh của thế giới bên kia, lúc đó mẹ cháu vừa qua đời."
"Năm cháu mới hai hay ba tuổi, đêm nào cũng gọi mẹ, nói rằng mẹ cháu đến thăm cháu, bố cháu sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì cháu sẽ bị ám ảnh nên nhờ ông phong ấn đôi tai này của cháu."
"Mãi cho đến năm cháu tám tuổi, cháu lại lần nữa nói rằng cháu có thể nghe được âm thanh của thế giới bên kia."
"Ông biết nhất định là phía mẹ cháu có chuyện gì đó, cho nên mới cắn răng giải phong ấn đôi tai cho cháu."
"Nhưng không ngờ vẫn không thể tránh được."
"Ông ch//ết cũng không sao, chỉ đáng tiếc cho bố cháu."
Tôi khóc cho đến khi giọng khàn đi, quay lại nhìn cậu tôi với ánh mắt căm thù.
Ông ta cười khẩy: "Tao không làm gì bố mày cả, là do bố mày quá xui xẻo, đáng ch//ết. Mày cứ ra tay đi."
Đèn ghi âm của điện thoại di động trong túi tôi liên tục nhấp nháy.
"Vậy là bãi tha ma này luôn có vấn đề, cũng là do ông gây ra, đúng không?"
Cậu tôi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, tao đã đưa tiền cho bọn côn đồ trong làng."
"Nói với bọn họ, chỉ cần có ai đó chôn ở nơi này thì bọn họ phải tìm cách quấy rối."
"Bãi tha ma này chính là nơi nuôi qu//ỷ tốt nhất. Suy cho cùng thì cái vận mệnh thấp hèn này của mày quá tốt."
"Rõ ràng chỉ cần hôm qua mày ch//ết đuối thì tao có thể dùng m//áu thịt của mày làm thuốc dẫn, dùng cơ thể của mày để đổi lấy Linh Linh quay trở về."
Cậu tôi hung tợn trừng mắt nhìn tôi: "Chính mày mới đáng ch//ết! Đồ nghiệt chủng!"
Đến bây giờ cậu tôi vẫn chưa nhận ra mình đã sai.
Tôi dần lấy lại bình tĩnh: "Vậy ông ngoại tôi đã ch//ết như thế nào."
Cậu tôi vẫn im lặng, sau đó nói: "Là tao gi//ết đấy, mày mau báo cảnh sát đến bắt tao đi."
Tôi chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh: "Cô giúp đỡ tôi nhiều như vậy, mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tên của cô."
Cô ấy xua tay, nói:
"Tôi tên Hà Thanh Thanh, tôi là thuật sĩ giang hồ."
"Cô có thể hiểu tôi không giúp cô mà không có lý do."
"Đôi tai của cô là một gánh nặng cho cô. Nhưng chúng rất có ích cho tôi."
"Nếu cô đồng ý, tôi có thể giúp cô một việc."
"Dù sao cậu của cô cũng đã sống đến cuối đời. Theo lý mà nói, hôm nay vận mệnh của ông ta đã tận."
29.
Tôi đã trở thành một người bình thường.
Ông ngoại và mẹ tôi đã đi theo cô gái đó để đầu thai.
Cậu tôi suýt ch//ết đuối ở dưới sông, sau khi được dân làng cứu, tính cách của cậu tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi trở về thì ly hôn với mợ, cậu tôi nói sẽ sống một mình với tôi.
Hơn nữa, tất cả số tiền bồi thường năm đó đều được chuyển vào thẻ của tôi.
Lý do là tôi đã trưởng thành, tai đã khỏi bệnh, nên gia đình họ không có lý do gì để giữ số tiền này nữa.
Mợ tôi khóc lóc, gây rối, đòi treo cổ t//ự t//ử nhưng vẫn không có tác dụng, cuối cùng vì quá đau buồn mà phải nhập viện, sống cùng với hai người chị họ.
Cậu tôi yêu cầu tôi thay đổi cách gọi, nói rằng từ nay tôi sẽ là con gái ruột của ông ấy.
Cậu nắm tay tôi, nói: "Những năm qua bố vắng mặt, khiến con chịu nhiều thiệt thòi rồi."
Tôi mỉm cười, cuối cùng tôi cũng có một mái nhà để quay về rồi.
(HẾT)
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Tai Âm Dương
- Chương 2