1.Tôi theo cả gia đình cậu trở về quê.
Chiếc xe vừa dừng lại, một người dì mập mạp với làn da ngăm đen tiến lại gần chào đón.
Sau khi cúi đầu chào, dì ấy ngước mắt lên nhìn qua nhìn lại mấy người chúng tôi.
Cho tới khi mợ tôi bước xuống xe, ánh mắt của dì mập mới dừng lại và nhìn chằm chằm vào mợ tôi đánh giá từ trên xuống dưới.
Trên mặt dì ấy nở một nụ cười: "Là vợ của Diệp Sấm có phải không? Đưa hành lý cho tôi, để tôi cầm hộ, đừng để bản thân mệt thêm."
Dì mập chào đón họ rất nhiệt tình, giúp họ lấy hành lý xuống trước.
Chỉ mình tôi khoác cặp sách đứng bên đường, chẳng ai quan tâm.
Một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai tôi: "Lâm Du, phải cẩn thận."
Tôi không trả lời, vẫn im lặng.
Cho đến khi dì mập đi đến trước mặt tôi, khẽ cau mày và khua tay trước mặt tôi.
Sau đó còn gọi tôi thêm vài lần nữa, tôi vờ như không nghe thấy tiếng của dì ấy.
Chị họ lớn của tôi đưa tay kéo dì mập lại, nháy mắt nói: "Dì ơi, đây là Lâm Du, con gái của cô cháu, nó là một đứa khiếm thính!"
Dì mập sửng sốt, rồi cẩn thận quan sát tôi một lúc: "Con bé không nghe thấy sao?"
Dì ấy nhìn tôi với vẻ thông cảm, lẩm bẩm: "Số mệnh đứa trẻ này cũng khổ quá, đã không có bố mẹ rồi, mà tai lại còn không nghe được."
Sau đó dì ấy chỉ vào tôi, ý muốn giúp tôi mang hành lý.
Tôi nhìn về phía mợ mình, rồi khoát tay từ chối.
Dì ấy cũng quay lại liếc nhìn mợ tôi đứng cách đó không xa, sau đó không để ý đến tôi nữa.
Bước nhanh về phía mợ tôi ra vẻ nịnh bợ.
2.
Họ hàng trong họ kinh doanh nhà nghỉ, cho nên ở đây có rất nhiều phòng.
Cậu mợ và chị họ của tôi sẽ ở hai gian phòng rộng rãi nhất phía ngoài.
Còn tôi thì ở gian phòng trong cùng, chị họ liếc nhìn gian phòng của tôi, che miệng cười khúc khích.
Tôi đứng trước cửa phòng nhìn rêu mọc trên cánh cửa tối tăm ẩm ướt, lúc này mới hiểu được nụ cười của chị.
Nhưng tôi vẫn bước vào phòng, vì sợ rằng chỉ cần tôi tỏ ra có một chút miễn cưỡng nào, đêm nay tôi nhất định sẽ phải ngủ trên đường đất.
Người sống cạnh phòng tôi là một cô gái tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Buộc tóc đuôi ngựa cao, dắt theo một chú chó cỏ nhỏ.
Vừa nãy tôi có nghe dì mập nhắc tới, cô gái này đến thôn giúp người ta xem phong thủy.
Gần đó không có khách sạn nào, nên buộc phải thuê nhà nghỉ ở đây.
Nhìn cô ấy có vẻ khá giàu có, nên dì mập dặn chúng tôi đừng làm phiền cô ấy.
Trên đường đến đây, tôi đã ngồi xe suốt ba tiếng đồng hồ, bây giờ xương cốt của tôi đều sắp rã ra rồi.
Khi nằm trên giường, tôi tháo chiếc tai nghe chống ồn được ngụy trang thành máy trợ thính ra, âm thanh của thế giới ngay lập tức tràn vào tai tôi.
Làm tôi nhớ đến những gì tôi đã nghe khi mới đến làng, giọng nói m//a qu//ỷ đó luôn mang đến cái ch//ết.
Liệu lần này, giọng nói đó có thật sự mang đến cái ch//ết hay không?
3.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng giọng nói ma quỷ đó là khi tôi tám tuổi.
Kể từ sinh nhật lần thứ tám của tôi, có ai đó đã thì thầm vào tai tôi trong suốt mấy ngày liên tiếp.
Tôi chăm chú lắng nghe, nhưng không hiểu họ đang nói gì.
Tôi đến hỏi ông ngoại, ông nhìn tôi hồi lâu rồi nói: "Bé con à, những gì cháu nghe thấy chính là giọng nói m//a qu//ỷ."
Lúc đó tôi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu lời ông nói, nên lên tiếng hỏi: "Ông ngoại ơi, cháu muốn hiểu họ đang nói gì."
Ông ngoại nghe vậy thì sửng sốt, vẻ mặt có chút buồn bã:
"Thôi bỏ đi, tất cả đều là số phận."
Đôi bàn tay gầy guộc của ông lấy ra một chiếc lọ đen bóng từ dưới gầm bàn Bát Tiên, khoét ra một thìa đất màu trắng xám:
"Quyết định rồi thì hãy ăn đi..."
Tôi mở miệng ăn nó không chút do dự, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Chờ tới khi hiểu được giọng nói của m//a qu//ỷ, chẳng phải tôi sẽ mạnh hơn bà đồng được kính trọng nhất trong làng sao?
4
Giày vò cả ngày trời, cuối cùng tôi cũng đợi được đến tối.
Tôi nằm trên giường, nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi giọng nói m//a qu//ỷ xuất hiện.
Quả nhiên, tôi cảm thấy bên tai có chút ớn lạnh, như có một cơn gió thổi qua.
Lần này tôi nghe rất rõ, bà ấy nói rằng: "Ngày mai mọi người trong nhà cháu đều sẽ ch//ết…"
Khi trời vừa sáng, tôi đi thẳng vào phòng ông ngoại với đôi mắt đỏ hoe, nhưng căn phòng lại trống rỗng.
Thím hàng xóm kể rằng, bố tôi đã đưa ông ngoại đến bệnh viện từ sáng sớm trước khi mặt trời mọc.
Tôi lấy một chiếc ghế nhỏ đặt ở cửa và ngồi đợi cho đến khi trời tối, vẫn chẳng có ai về, mà chỉ nghe được tin bố tôi bị tai nạn khi đang lái xe.
Đối phương đã bồi thường hai triệu nhân dân tệ nhưng không có bất kỳ lời giải thích nào. Vào thời điểm đó, đây là một số tiền rất lớn.
Tôi bắt đầu mong chờ sự xuất hiện của giọng nói m//a qu//ỷ, có thể giọng nói của người thân tôi cũng nằm trong số đó.
Nhưng không có gì cả.
Sau khi bàn bạc, cậu tôi đã tiếp nhận quyền nuôi tôi cùng với hai triệu nhân dân tệ.
Trong nhà tang lễ, mợ tôi nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong túi ngay trước mặt tôi. Sau đó đặt tay lên vai tôi, nói:
"Ông ngoại của cháu không giấu diếm cho cháu thứ gì khác sao?"
"Từ giờ trở đi cháu phải sống nhờ vào gia đình mợ, tốt nhất cháu nên biết điều."
Cậu tôi nghe thấy, cũng chẳng thèm nhìn tôi một cái.
Vào lúc đó, tôi biết, tôi không có nhà nữa rồi.
Tôi không thể để họ biết tôi có thể hiểu được giọng nói của m//a qu//ỷ.
Tôi khóc nhiều đến mức ngất xỉu trong nhà tang lễ.
Sau khi tỉnh dậy, tôi trở thành một người xui xẻo, không còn có thể nghe thấy gì nữa.
5.
Tôi nằm xuống giường, nghỉ ngơi chưa được bao lâu, thì chị họ đã gửi tin nhắn cho tôi:
[Lâm Du, ăn cơm.]
Lúc tôi trả lời một chữ [vâng], tôi phát hiện ra tai nghe chống ồn của mình đã hết pin, tệ hơn nữa là tôi lại quên mang theo tai nghe dự phòng.
Sau khi cắm sạc, tôi cắn răng đi sang sân bên cạnh tìm bọn họ.
Trong lúc ăn, chị họ ngồi cạnh dùng tay chọc vào tôi, tôi nhìn cô ta.
Chị họ nhỏ ra hiệu bảo tôi nhìn ra cửa.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, thấy một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi, toàn thân bẩn thỉu, đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt cừu trên tay tôi.
Chị họ nhỏ nở nụ cười nham hiểm với tôi và nói: "Nghe nói đứa con hoang này vừa mới sinh ra thì đã bị ném ở nơi này, không cha không mẹ, giống như em đấy, ha ha!"
Tôi nghiêng đầu: "Chị họ, chị vừa nói gì vậy? Hình như em nghe được từ gì đó, từ mẹ hả?"
"Hay là chị nói lại lần nữa được không? Có phải tai của em sắp lành rồi phải không?"
Sắc mặt của người chị họ nhỏ cứng ngắc, ấn điện thoại nhắn tin cho tôi:
[Chị nói là, Lâm Du, cô bé này thật đáng thương, giống như một đứa ăn xin vậy.]
[Nghe nói cũng không có mẹ, hay là chúng ta gọi nó đến đây ăn cùng đi.]
Tôi siết chặt nắm tay, rồi lại thả lỏng, mỉm cười với cô ta, khiến cô ta không hiểu tôi có ý gì.
Bọn họ đã tiêu xài tiền bán mạng của gia đình tôi.
Lúc không có ai thì coi tôi như kẻ ăn mày chỉ biết ăn nhờ ở đậu, thật quá buồn cười.
6.
Tôi gọi cô bé kia đến và đặt miếng thịt cừu vào tay cô bé.
Cô bé nhìn tôi, đôi mắt to rơm rớm nước mắt.
Tôi nói: "Ăn đi."
Cô bé khẽ đáp: "Cảm ơn." Rồi cầm miếng thịt cừu chạy đi.
Bỗng nhiên lúc này, bên tai tôi vang lên tiếng thở dài: "Lòng tốt của con thật sự không cần thiết."
Trái tim tôi như thắt lại, cố gắng hết sức không thể hiện ra ngoài, tôi nói với chị họ đang ngồi ở bên cạnh rằng, tôi muốn ra ngoài một lát.
Chị họ nhỏ gõ chữ trên điện thoại rồi đưa cho tôi.
[Sao nhất định muốn ra ngoài vào lúc này!]
[Cơm cũng sắp xong rồi, em có biết phép tắc không đấy?"]
So với việc xem trò vui thì tôi lo lắng cho cô bé kia hơn, tôi khẽ nói: "Hình như cái kia của em tới rồi."
Cô ta không kiên nhẫn đáp một tiếng "xí", tỏ vẻ chê bai tôi bẩn, sợ tôi làm chảy kinh nguyệt ra ghế sofa.
Cho nên cô ta vội vàng đá tôi ra khỏi chỗ ngồi, để tôi đi ra ngoài.
Vì không đeo tai nghe, nên dựa vào đôi tai của mình, tôi mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc của cô bé ở nhà bên cạnh.
Tôi chạy nhanh đến đó.
7
Ở sân nhà bên cạnh, dì mập tươi cười chào đón mọi người lúc sáng, bây giờ đang dùng đôi bàn tay mũm mĩm, nhặt xương cá trên bàn đâm vào miệng cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bị xương cá đâm chảy m//áu.
"Ăn à? Mày xem lời tao nói như cái rắm hả? Tao đã bảo mày đừng ăn, nhưng mày lại không chịu nghe lời."
Cô bé khóc đến mức khàn cả giọng, trong rất đáng thương.
Tôi vừa muốn hét lên: "Dừng tay lại!"
Nhưng mà dì ấy đã lên tiếng trước để chặn họng tôi: "Lâm Du."
"Cháu đừng chỉ nghĩ rằng dì đánh Tiểu Xuân, con nhóc này dị ứng thịt cừu, nhưng nó lại rất tham ăn, dì đã nói không biết bao nhiêu lần rồi."
"Con bé không có bố mẹ, nếu nó xảy ra chuyện không may ở chỗ của dì thì dì sẽ bị người khác nguyền rủa cho đến ch//ết mất."
"Dì chỉ giả bộ đánh một chút, để dạy dỗ đứa trẻ này thôi."
Tôi cau mày nhìn cô bé, dì mập cũng chăm chú nhìn tôi: "Có thể dì biết, sự thật mà cháu đang muốn biết."
Thấy tôi sửng sốt, dì ấy thì thầm vào tai tôi rồi nói thêm: "Dì là bà đồng, nếu cháu tin thì có thể theo dì vào nhà."
"Còn nữa, gọi dì là dì mập được rồi."
"Trước đây dì và gia đình cháu có quan hệ rất tốt, thậm chí khi cháu còn nhỏ, dì đã từng ẵm cháu."
"Dì biết mợ cháu và cháu không hòa thuận, lúc nãy cũng chỉ là diễn trò cho cô ta xem thôi, cháu đừng để trong lòng."
Tôi thầm nghĩ, nếu dì mập này có bản lĩnh, liệu dì ấy có thể giúp tôi tìm ra con qu//ỷ kia là ai và tìm hiểu sự thật đằng sau cái ch//ết của những người trong gia đình tôi không?
Tôi theo dì mập vào nhà, đồ đạc bên trong rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn Bát Tiên hình vuông, trên đó không có gì khác ngoài một cái lư hương.
So với bên ngoài thì bên trong nhà rất sạch sẽ.
Dì mập ra hiệu cho tôi ngồi xuống thắp ba nén nhang.
Một lúc sau, dì ấy quay đầu lại nhìn tôi: "Dì biết cháu muốn hỏi gì."
"Đúng là có một linh hồn đã ch//ết đi theo cháu, hơn nữa đã ở bên cháu nhiều năm."
Tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà: "Dì mập, dì có biết người này là ai không?"
Dì ấy đang định nói thì bất chợt im bặt, giống như bị ai đó ngăn lại.
Một lúc sau, nén nhang gần như sắp cháy hết, dì ấy mới ngước mắt lên.
Tôi cũng nhìn theo nhưng lại không thấy có gì lạ.
Bỗng nhiên sắc mặt của dì mập thay đổi, dì ấy véo vào đầu ngón tay và nói với tôi.
"Bên trái có hai cây dài, bên phải có một cây ngắn, là Thôi mệnh hương*!"
(* Thôi mệnh hương là một trong những điềm xấu, báo hiệu sự đoản mệnh, nguy hiểm đến tính mạng.)
Lời vừa dứt, khói đen dày đặc từ đầu cây nhang bay lên, tuy nhìn không ra manh mối gì nhưng tôi biết chắc chắn sắp xảy ra chuyện gì đó.
Tôi chưa kịp hỏi gì thì dì mập đã nói tiếp.
"Nhìn đầu nén nhang có thể thấy, gia đình sắp có đại hung, e rằng trong nhà của cháu sắp tới sẽ có người ch//ết."
"Lâm Du, cháu hãy rời khỏi làng đi."
8.
Có vẻ như dì mập muốn nói rằng trong gia đình nhà cậu tôi sẽ có người ch//ết.
Dì mập thở dài: "Dì và mẹ cháu là bạn cũ, vốn dĩ dì muốn giúp đỡ cháu."
"Nhưng hiện tại xem ra dì không thể giúp được gì cho cháu rồi."
Dì ấy lại ngước mắt lên, liếc nhìn phía bên cạnh tôi lần nữa, như thể có ai đó đang ngồi cạnh tôi.
"Ít nhất bây giờ cháu vẫn còn một nơi để ở."
"Cháu còn trẻ, qua vài năm nữa sẽ kết hôn, cũng coi như hoàn toàn thoát khỏi bể khổ."
Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa và nhìn dì ấy: "Dì mập, cháu chỉ muốn biết chuyện gia đình cháu năm đó, rốt cuộc là tai nạn ngoài ý muốn, hay là có m//a qu//ỷ quấy phá?"
Dì mập: "Quả thật chuyện xảy ra với gia đình cháu không phải là ngoài ý muốn. Dì biết cháu có thể nghe được giọng nói của m//a qu//ỷ, bất đắc dĩ mới phải giả vợ bị điếc."
"Ý định ban đầu của ông ngoại cháu là giúp đỡ gia đình cháu tránh khỏi tai họa, nhưng dì chỉ có thể nói rằng người tính không bằng trời tính."
"Cháu đừng trách ông ấy. Ông ấy muốn cháu trở thành một người bình thường hơn bất kỳ ai khác."
Không có được đáp án như ý muốn, tôi hơi thất vọng, ánh mắt lạnh lùng: "Cháu biết rồi."
Tôi đặt hai trăm tệ lên bàn rồi bước ra khỏi phòng.
Tôi không nói lời nào, quay trở về sân nhà bên cạnh. Tôi không thể chắc chắn mọi chuyện dì ấy nói có đúng hay không.
Bên đống lửa, thịt cừu nướng nguyên con ở quanh sân đã vàng giòn.
Những cành cây khô được đốt cháy, phát ra âm thanh tanh tách.
9.
Cậu thấy tôi bước tới lập tức túm lấy tôi, lớn giọng nói với những người đang ăn ở đó: "Đây là đứa cháu gái số khổ của tôi."
"Cả gia đình con bé đều đã ch//ết, tôi thương tiếc cho con bé tuổi còn nhỏ, lại bị khiếm thính."
"Những năm này cũng may vợ tôi không ghét bỏ, giúp đỡ tôi nuôi dạy hai cô con gái và đứa cháu này."
"Có một người vợ như vậy, đời này của tôi không gì phải hối tiếc nữa!"
Tôi nhìn cậu tôi, tuy mặt mũi cậu tôi đỏ bừng nhưng trong ánh mắt không hề có chút yêu thương khi nhìn mợ.
Tôi nhìn thấy có người kéo mợ tôi thì thầm: "Trời ơi, số mệnh của Lâm Du nặng quá, chẳng lẽ là số khắc ch//ết cả gia đình?"
"Bản thân con bé lại không thể nghe được, những năm qua thật sự đã khiến cô cực khổ rồi."
Đây không phải là lần đầu tiên mợ tôi được coi là người tốt bụng, gương mặt của mợ vẫn đỏ bừng vì phấn khích.
"Chuyện nên làm, chuyện nên làm mà."
"Chúng tôi nói với nhau, dù nhặt được một con chó hoang ở trên đường thì cũng phải cho nó ăn uống, không phải sao?"
"Dù gì thì đó cũng là một mạng người."
Không ai nghĩ điều mợ tôi nói có gì sai, ngoại trừ tôi, tôi là con chó trong lời nói của bà ta.
Cuối cùng tôi không thể chịu nổi nữa, lẩm bẩm vài câu, hứa hẹn sẽ dâng nhang đèn để cúng bái.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một cô hồn dã quỷ đi ngang qua vội vàng đồng ý.
Sau đó, một cơn gió lốc từ dưới đất thổi lên, lật đổ bàn tiệc nơi mợ tôi đang ngồi, nước canh bắn tung tóe khắp người bà ta và chị họ.
Hai người hét toáng lên rồi trở về thay quần áo.
Tôi nhếch khóe miệng mỉm cười, quay đầu trở lại thì bắt gặp ánh mắt như xem kịch vui của cô gái sống ở phòng bên cạnh.
Tôi mím môi và ngồi xuống bên cạnh cậu tôi.
10.
Có một ông lão, dựa theo vai vế thì tôi nên gọi ông ta là ông Ba, ông ta vỗ vai cậu tôi.
"Những cái khác không nói, con người Diệp Sấm nhà chúng ta rất hiểu phép tắc."
"Lần này trở về có cần giúp đỡ gì thì nhất định phải nói với cậu Ba, cậu Ba nhất định sẽ giúp cháu."
Ánh mắt của cậu tôi chợt sáng lên: "Cậu Ba, nói thật với cậu, cháu đúng là có một chút vấn đề."
"Phần mộ ở trong thành phố đã bị phá bỏ rồi, cháu muốn chuyển phần mộ của bố cháu và cả gia đình Lâm Du về làng mình, cậu xem có được không?"
Ông Ba cầm cây tăm trên bàn xỉa răng, nói: "Cũng không có gì to tát, chỉ cần mọi người không có ý kiến thì cháu có thể chọn đất trong làng."
Rèn sắt ngay khi còn nóng, cậu tôi lập tức nói: "Cháu chỉ muốn miếng đất ở phía Tây con sông."
Trong khi những người khác vẫn đang uống rượu, thì sắc mặt ông Ba đột nhiên thay đổi, ông ta nhìn cậu tôi với vẻ dò hỏi.
"Cháu muốn dùng mảnh đất đó để chôn cất bố cháu và cả gia đình em gái cháu?"
11.
Cậu tôi gật đầu chắc nịch, bảo người khác cứ ăn trước rồi đưa tay kéo ông Ba ra ngoài.
Tôi bước đến khung cửa và nấp vào chỗ mà họ không thể nhìn thấy.
Ông Ba thấp giọng nói với cậu tôi: "Cậu nói cho cháu biết, miếng đất này không chỉ chiêu tài, mà còn thu hút tà ma, đồng thời còn có thể trấn áp ma quỷ, đó là một mảnh đất hung."
Cậu tôi nhét bao thuốc lá vào tay ông Ba, nói:
"Cháu biết, nói thật với cậu, cháu nhất định phải có được mảnh đất này."
"Cháu phải chôn bố cháu và cả gia đình em gái cháu ở đây."
"Khi nào xong, cháu biếu cậu từng này tiền." Cậu tôi giơ một ngón tay ra.
Ông Ba vỗ vai cậu tôi, nói: "Tối nay cậu sẽ dẫn cháu đi xem miếng đất đó."
Một hòn đá thả xuống khuấy động hàng ngàn đợt sóng trong trái tim tôi.
Tôi nhanh chóng quay về phòng trước khi họ bước ra.
Chị họ nhướng mi, liếc nhìn tôi.
Cô ta lẩm bẩm: "Thật bất lịch sự." Sau đó không thèm để ý đến tôi nữa, tiếp tục trò chuyện với những người thân xung quanh.
12.
Sau khi trở về phòng, mất một lúc lâu tôi vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Nơi thu hút tà m//a, trấn áp m//a qu//ỷ, nhưng lại sinh ra phú quý?
Chẳng lẽ mục đích cậu tôi trở về làng là muốn dùng mảnh đất phong thủy này để trấn áp gia đình tôi?
Thu hút tà ma?
Nhưng... đó là bố ruột và em gái ruột của cậu, tại sao cậu có thể làm chuyện này chứ?
Chờ đến nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa ở gian nhà của cậu.
Tôi mở cửa ra thì thấy ông Ba đang đứng trước cửa phòng cậu.
Tôi vừa định đi theo họ.
Bỗng bên tai tôi vang lên giọng nói của một nữ qu//ỷ: "Đừng đi! Đừng ra ngoài."
Tôi phớt lờ và trực tiếp lẻn ra ngoài.
Ánh đèn ở căn phòng bên cạnh vẫn sáng, có vẻ như cô gái xem phong thủy kia cũng chưa ngủ, trong phòng thỉnh thoảng lại có vài tiếng chó sủa.
Tôi sợ quấy rầy đến mợ, nên đi dọc theo bức tường đuổi theo cậu.
Cho đến khi tới bờ sông, ánh trăng chiếu sáng trên mặt nước, nhợt nhạt đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Đột nhiên cậu tôi và ông Ba biến mất, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, toàn thân tôi cứng đờ.
Lúc này, có một bàn tay từ phía sau đặt lên vai tôi.
Lông mày tôi nhướng lên, tôi quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt của cậu tôi.
Ông ta cười lạnh: "Tới rồi à? Rốt cuộc thì cả gia đình mày cũng được đoàn tụ đầy đủ rồi."
Giọng nói của nữ qu//ỷ lại truyền đến tai tôi, lần đầu tiên giọng nói của bà ấy gấp gáp đến như vậy.
"Mau chạy đi!"
Nhưng chân tôi như bị đổ đầy xi măng, tôi không thể di chuyển được một bước nào.
13
Cậu tôi quay đầu nhìn ông Ba, nói: "Nếu mọi người đều đã đến đầy đủ rồi, vậy thì hãy làm theo những gì cháu đã nói trước đó với cậu."
Ông Ba nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi lại cậu tôi: "Cháu chắc chắn muốn làm như vậy sao?"
"Dù sao thì con nhóc này cũng là người nhà của cháu."
Cậu tôi nói: "Muốn làm việc lớn thì nên bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt."
"Là mẹ và ông ngoại của nó nợ cháu, cậu yên tâm, có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến cậu, cháu đã nói là mười vạn thì sẽ là mười vạn, không thiếu một xu."
Cậu tôi thấy ông Ba do dự, sợ ông Ba sẽ phản bội mình, lại lần nữa nhấn mạnh về lời hứa chi trả một khoản tiền lớn kia cho ông Ba.
Cậu tôi nói: "Hai chúng ta không nói, đứa cháu gái này của cháu cũng đã ch//ết, sẽ chẳng ai biết được chuyện này."
Hóa ra cậu tôi đã sớm biết tôi bám theo họ, cậu tôi làm tất cả những điều này chỉ muốn tôi tự chui vào bẫy.
Tôi giả vờ đáng thương hỏi ông ta: "Cậu ơi, dù gì chúng ta cũng là người cùng chung huyết thống."
"Cậu làm như vậy, thật sự không cảm thấy có lỗi với ông ngoại và mẹ cháu sao?"
Cậu tôi cười to như phát điên, một lát sau ông ta đột nhiên ngừng cười, căm phẫn nói với tôi: "Đừng nhắc đến ông ngoại mày với tao!"
"Đáng lẽ mẹ mày phải gả cho tao! Tất cả là lỗi của ông ngoại mày!"
"Thật ra tao không phải con đẻ của ông ngoại mày, tao được ông ta nhận nuôi."
"Cho nên ông ngoại của mày chả có chút ơn nghĩa nào đối với tao, ông ta chỉ muốn tao nối dõi tông đường cho nhà ông ta mà thôi."
"Năm đó tao quỳ gối trong tuyết, cầu xin ông ta gả mẹ mày cho tao, nhưng ông ta chẳng thèm nhìn tao lấy một lần."
"Ông ta xem thường tao, là bởi vì tao không phải con đẻ của ông ta!"
"Cả gia đình nhà mày đều đáng ch//ết. Không phải mày giả điếc nhiều năm như vậy cũng chỉ muốn tao nới lỏng cảnh giác với mày sao?"
Lòng tôi lạnh như tro tàn, cậu tôi còn biết tôi không nghe được chỉ là giả vờ: "Thì ra chính cậu là người gi//ết mẹ cháu! Cái ch//ết của cả nhà cháu có liên quan đến cậu phải không?"
14.
Cậu tôi cười khẩy và chỉ vào tai tôi:
"Đừng tưởng tao không biết, cái tai nghe này của mày còn có chế độ cuộc họp, có thể ghi âm."
"Để tao nói cho mày biết một chuyện, tao đã xem tất cả lịch sử mua hàng online và cả phần mềm liên lạc của mày, không chỉ một mà đã xem rất nhiều lần."
"Cho nên những trò vặt vãnh đó của mày chẳng có tác dụng gì với tao cả."
Trong lòng tôi thầm kêu "không hay rồi", tôi quay người lại muốn bỏ chạy.
Nhưng cậu tôi đã tóm được cánh tay tôi, sau đó quay sang ông Ba, nói: "Làm nhanh lên, nếu không cả hai chúng ta đều bị nó tố cáo đấy."
Cậu tôi nắm chặt vai tôi, đẩy tôi xuống dòng nước lạnh lẽo, nước lập tức dâng cao. Cảm giác ngột ngạt nhanh chóng xâm chiếm não bộ của tôi.
Tôi bám chặt vào bùn lắng ở ven bờ sông, trong lòng lo lắng hôm nay có lẽ phải bỏ mạng tại nơi này..
Đột nhiên giọng nói của nữ quỷ lại vang lên bên tai tôi.
"Lâm Du, từ từ buông tay, sẽ không có chuyện gì đâu."
Buông tay? Sao có thể chứ?
Nếu bây giờ tôi buông tay thì tôi chỉ có thể xuống dưới đoàn tụ với bố mẹ và ông ngoại mà thôi
Cậu nhìn thấy tôi vẫn sống ch//ết bám vào bờ, cười khẩy, không một chút thương tiếc mà giẫm chân lên ngón tay tôi, còn nghiến đi nghiến lại nhiều lần.
Cuối cùng tôi đau đớn buông tay, rơi hẳn xuống sông.
Dì mập nói có người sắp ch//ết, có phải người mà dì ấy nói chính là tôi không?
Cho nên bà ấy mới giữ im lặng và cố gắng thuyết phục tôi rời khỏi làng, ngay cả nữ quỷ cũng ra sức thuyết phục tôi rời đi.