Chương 5

Anh liền lắc đầu, lần này là mang ý cự tuyệt, không để Alpha kia kịp trở mặt, anh vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ là vô tình bị dính phải thôi, chứ không có quen biết gì vị Omega đó đâu."

Alpha kia thoáng chốc biểu hiện cực kỳ thất vọng.

"Ra vậy" hắn không tình nguyện nói "Nếu lần sau có gặp lại, nhớ xin người ta phương thức liên lạc cho tôi nhé."

Ngữ khí của như đây là điều đương nhiên, đây chính là xã hội hạ đẳng Beta, chỉ cần là Alpha bất kể Beta nào cũng có thể sai khiến, cứ cho là không chịu nghe lời, vậy thì sao chứ, đánh cho một trận không phải là được à.

Tận đáy lòng Doãn Kỳ tràn ngập chán ghét, ánh mắt nghiêm túc, nhưng vẫn thủy chung cúi đầu, dùng giọng mũi đồng ý.

Alpha nhận được câu trả lời, hài lòng quay đi.

Lúc này, có chiếc xe màu đen đột nhiên dừng trước mặt hai người, chặn lại đường đi của bọn họ.

Alpha vốn định rời đi lại nhìn thấy dãy biển số xe, sắc mặt đột nhiên biến đổi, có chút kinh hoảng, có chút thấp thỏm, sợ sệt còn kèm theo chút mừng thầm, thần sắc rất là phức tạp.

Doãn Kỳ thấy đường bị chặn, muốn đi qua hướng khác, còn chưa đi được mấy bước, cửa xe trước mặt đột ngột mở ra.

Bên trong xe dày đặc mùi tin tức tố Alpha ập tới, Doãn Kỳ không biết chiếc xe này, nhưng đối với mùi này lại cực kỳ quen thuộc, bởi vì mấy ngày trước anh bị tin tức tố này ép tới không nhúc nhích nổi, núp trong góc tường, thiếu chút nữa bị chủ nhân nó đánh dấu.

Anh dừng lại, cứng ngắc đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Tại Hưởng sau khi xuống xe hai chân mày nhíu chặt lại, giữa chân mày có chút tức giận gào lên: "Tin tức tố của anh vốn là..."

Doãn Kỳ nhớ tới bạn học Alpha vẫn còn đứng ở đây, lập tức quay đầu chặn họng: "Không phải!"

Tại Hưởng ý thức được điều gì, thuận theo tầm mắt của anh nhìn về Alpha đang đứng ngốc ở đó, tên Alpha kia hiển nhiên bị hắn dọa, tin tức tố trên người bị hắn áp chế thu lại, toàn thân chỉ có cặp mắt là có thể di chuyển.

Hắn lùi về sau hai bước, thu lại tin tức tố, trong lỗ mũi hừ nhẹ: "Thật vô dụng."

Alpha rốt cuộc có thể chuyển động, tầm mắt của hắn hết nhìn Tại Hưởng lại nhìn Doãn Kỳ, trong não không ngừng lặp lại tên của họ, như bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn nhận ra cường hãn Alpha này căn bản không phải tới tìm hắn, nhớ tới thái độ của mình lúc nãy với Doãn Kỳ, sau lưng thoáng cái toàn mồ hôi lạnh.

Hắn thật sự muốn khóc, đối diện với Doãn Kỳ, người kia hứng hắn gật đầu: "Ngại quá, cậu đi trước đi."

Hắn nhất thời như được đặc xá, nhanh chóng xoay người chạy đi, cùng với thời điểm vênh váo dọa người ban nãy chả liên quan chút nào.

Người vừa đi, Tại Hưởng nhịn không nổi nữa đưa tay khéo Doãn Kỳ, hỏi: "Tin tức tố của anh như vậy là xảy ra chuyện gì, không muốn sống nữa sao?"

"Anh cũng không biết" Doãn Kỳ chậm rì rì trả lời "Có thể là liên quan đến thời kỳ động dục, cho nên thuốc ức bị giảm tác dụng."

Ngoại trừ thời kỳ động dục, Doãn Kỳ cũng không nghĩ ra nguyên nhân khác, anh có chút buồn, trước đây không nghĩ tới tình huống này, cho nên căn bản không tích trữ nhiều thuốc ức chế. Với năng lực kinh tế của anh, muốn mua được một ống cũng không dễ dàng gì, trước đây một ống có tác dụng ít nhất một tháng, gần đây tác dụng ngày càng giảm xuống, khiến anh cảm thấy thật sự thất vọng.

Tại Hưởng cũng nghĩ đến điểm ấy, ánh mắt nhìn anh thoáng âm trầm, chóp mũi như có như không mùi thơm của Omega, vẫn chưa đến nỗi khiến thần trí hắn mơ hồ.

Doãn Kỳ đẩy tay hắn ra, hỏi: "Em tới tìm anh hả?"

"Còn hỏi à? Ở đây còn ai khác à?" Tại Hưởng có chút không vui, hơi hơi tức giận, nói "Cha bảo tôi đến đón anh về nhà ăn cơm."

Doãn Kỳ cảm thấy khó mà tin nổi, thậm chí muốn cười: "Anh?"

Tại Hưởng nói: "Anh chắc chưa đến nỗi không hiểu tiếng người chứ."

Doãn Kỳ suy nghĩ một chút: "Vậy em để anh về phòng tiêm thuốc ức chế đã."

"Không cần" không biết có phải thật lòng hay không, Tại Hưởng lập tức cự tuyệt, hắn theo bản năng thốt lên lời từ chối, liền không tìm được lý do thoái thác, nghiêm mặt nghĩ một lúc lại nói: "Họp mặt gia đình không nên đến muộn."

Doãn Kỳ: "..."

Nếu như để anh trở về phòng, anh cũng không có thuốc ức chế để tiêm, ngày sinh nhật hôm đó đã là ống cuối cùng. Anh chỉ đang tìm lý do để tránh né Tại Hưởng.

Mắt Tại Hưởng nhìn anh cực kỳ phức tạp, cũng không hề có ý định che dấu du͙© vọиɠ trong đáy mắt.

Ánh mắt này giống như Alpha đang nhìn một Omega mê người, điều này không nên xuất hiện giữa bọn họ.

Nhưng lại cố tình xuất hiện.

Doãn Kỳ cảm thấy cũng ổn, vẫn có thể tránh né được. Anh vẫn có thể hạn chế nhất khả năng một ngày nào đó trên đầu các trang báo có tiêu đề bê bối của Kim gia: "Con riêng của Kim gia bị con trưởng của Kim gia cường bạo", "Con riêng Beta của Kim gia thực chất là Omega", "Bạn cảm thấy thế nào về việc con riêng của Kim gia bị con trưởng cường bạo?".

Nếu thực sự xảy ra chuyện đó, anh sẽ tự tử mà chết mất.

Dọc theo đường đi anh bồn chồn không yên, ngón tay vì hồi hộp mà xoắn hết cả vào với nhau.

Tinh tức tố trên người anh càng ngày càng nồng, không cần phải thân cận mới có thể ngửi thấy, Tại Hưởng ngồi cạnh đã ngửi thấy rõ ràng không khỏi nhăn mày.

Cuối cùng cũng coi như đến nhà lớn Kim gia, hai người xuống xe, tài xế lái xe đi.

Doãn Kỳ hai chân như nhũn ra, hồi hộp không thôi, trên trán anh dính đầy mồ hôi, dinh dính nhớp nháp, không thoải mái chút nào.

Tại Hưởng tiến lại gần anh, nắm chặt lấy tay anh, khứu giác mẫn cảm của hắn lúc này hơi khó chịu, nhưng hắn là một Alpha ưu tú, biết cách làm sao để khống chế mình, đè thấp âm thanh hỏi: "Anh hôm nay là xảy ra chuyện gì?"

Xảy ra chuyện gì? Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Doãn Kỳ cảm thấy thật nực cười, anh hít một hơi thật sâu, mềm mỏng mà kiên định đẩy Tại Hưởng ra, mạnh mẽ chống đỡ nói: "Anh không sao."

Người hầu trong nhà đa phần là Beta, Kim Tư Hào là Alpha là người đã có đối tượng kết hợp, đối với tin tức tốc của Omega khác không quá mẫn cảm, mà Bạch Phóng Vi là Omega, ngày hôm nay chỉ cần anh đừng phát tình hoặc ít nhất không phát ra nhiều tin tức tố. Chắc là có thể giấu diếm được.

Chỉ vài phút sau anh liền cảm thấy chán ghét Tại Hưởng, từ bao giờ mà họp mặt gia đình lại cần cả anh? Tại sao cố tình chọn ngày hôm nay kéo anh về nhà cơ chứ.

Alpha mãi mãi là động vật kiêu ngạo, độc đoán, ích kỷ, bọn họ chỉ quan tâm việc cưỡng chế Omega mà chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, nếu chỉ có một Omega thôi thì không nói, đằng này còn ra ngoài kiếm thêm vài tiểu O khác.

Kim gia đại trạch gần trong gang tấc, anh xiết chặt ngón tay, nơm nớp lo sợ theo sát Tại Hưởng hướng vào bên trong.

Quả nhiên chỉ đơn giản là họp mặt gia đình, Kim Tư Hào cùng Bạch Phóng Vi đang ngồi đợi ở phòng ăn, lúc này ngoài trời đã tối dần, trong phòng mở đèn, trên bàn ăn đốt vài cây nến, ánh vàng tỏa ra cũng khiến căn phòng lạnh lẽo này ấm áp hơn không ít.

Kim Tư Hào mắt đọc báo, không ngẩng đầu: "Về rồi à?"

Tại Hưởng lạnh nhạt gật đầu, Bạch Phóng Vi thì lại cười lạnh một tiếng "Con sao lại đưa nó cùng về thế?"

Doãn Kỳ có chút luống cuống cúi đầu.

"Tốt xấu gì cũng là thành viên gia đình mình." Điều cất giấu tận sâu trong đáy lòng Tại Hưởng chợt thốt ra, nói xong chính mình cũng bị dọa cho sững sờ, Bạch Phóng Vi nhíu mày, hắn dừng một chút, liền bổ sung: "Nhiều hơn một cái bát đôi đũa mà thôi, cùng nhau ăn đi."

Chính là như vậy, cho dù đã cố gắng khống chế lời nói, cũng là bài xích Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ rõ ràng, bọn họ là người một nhà, bọn họ là một thể, chính mình là một người dư thừa, trong cái nhà này, coi như lúc trước được Kim Tư Hào đem về, cũng không hoan nghênh anh.

Anh cũng không khó chịu, chỉ là khi cô độc lâu quá, ai cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo.

Lần này nguyên bản là ấm áp họp mặt gia đình, bởi vì anh đến mà khiến không khí thêm phần lạnh lẽo.

Trên bàn ăn, âm thanh dao nĩa chạm vào đĩa sứ thật chói tai.

Bạch Phóng Vi là danh môn khuê tú, dù cho có tức giận, cũng sẽ không để phát ra âm thanh như vậy, nàng cau mày nhìn qua tất cả mọi người, sau đó dừng trên người Doãn Kỳ.

Doãn Kỳ vụng về dùng dao cắt sườn bò, bởi vì anh không có kỹ xảo, âm thanh phát ra cực kỳ lớn.

Bạch Phóng Vi không thể nhịn được nữa: "Mẹ mày ngày xưa không dạy mày cách ăn uống làm sao cho lịch sự à?"

Sườn bò như này, xuất hiện trong nhà Doãn Kỳ, không nói là xa xỉ, mà phải nói là giá trên trời. Chớ nói chi bát đĩa với dao dĩa trên bàn này mẹ anh còn không mua nối, dạy thế nào?

Nhưng anh đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cũng không dám cãi lời gia chủ, lập tức ngừng lại, ngồi nghiêm chỉnh, không ăn nữa.

"Đủ rồi" Kim Tư Hào không kiên nhẫn nói "Gia cảnh nhà nó thế nào không phải em không biết, có thể so sánh với nhà chúng ta hay sao? Em rộng lượng chút đi, sao cứ nói mãi mấy vấn đề này làm gì."

"Là tác phẩm của ai cơ chứ?" Bạch Phóng Vi mắt đỏ hoe, cơ hồ là gào lên "Ông muốn mỗi ngày tôi phải cười nói vui vẻ với sai lầm của ông hay sao? Kim Tư Hào ông còn có lương tâm hay không?"

Lại tới nữa rồi, Kim Tư Hào như muốn nói ra câu đó, ông đặt dĩa xuống, tế bào toàn thân viết đầy hai chữ nhẫn nại, thở dài: "Đúng, là lỗi của tôi, bây giờ có thể ăn chưa?"

Bạch Phóng Vi mạnh mẽ ném bay bộ dao dĩa, đứng lên, bỏ đi không nói một lời.

Bà hôm nay mặc bộ đồ màu trắng, thoạt nhìn mềm mại thoải mái, mỗi bước đi làm lộ ra mắt cá chân trắng tinh, thời điểm bước lên lầu, Doãn Kỳ nhìn bà chăm chú, nhìn theo bóng nàng biến mất ở cuối cầu thang.

Anh lặng lẽ nghĩ: Xin lỗi.

Anh xác thực mình không nên xuất hiện ở đây, không nên xuất hiện trong căn nhà này, càng không nên đến vào ngày họp mặt gia đình như vậy.