Chương 10

Bạch Phóng Vi phải ở lại trong bệnh viện để tiện theo dõi, Tại Hưởng nhìn bác sĩ treo bình nước biển lên, bởi vì lo lắng cho Doãn Kỳ ở nhà, gọi điện thoại cho bảo mẫu, không chờ nàng tỉnh lại liền đi.

Hắn ở trong bếp đã nấu xong cơm, bưng ra đặt lên bàn, hướng về phía Doãn Kỳ đang nằm trên ghế sa lông: "Mau đến ăn cơm thôi."

Doãn Kỳ chậm rãi đứng lên, anh ngửi thấy mùi thức ăn, quả thật có chút đói, nhưng đối mặt với Tại Hưởng, anh thủy chung vẫn có chút e dè, có chút sợ sệt không giải thích được.

Rõ ràng người này không giống với người trưởng thành hung ác mà anh biết.

Thân thể bọn họ dán vào nhau dây dưa ba ngày, bây giờ tin tức tố tan hết, còn lại cũng chỉ có xa lạ cùng lúng túng, ngồi cùng một chỗ cũng không có chuyện gì để nói, nhìn nhau không nói gì.

Doãn Kỳ e dè nâng đũa lên, cúi đầu yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng trộm ngước mắt nhìn Tại Hưởng trước mặt.

Tại Hưởng vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, không biết có phải hay không cảm nhận được tầm mắt của anh, bỗng dưng cụp mắt nở nụ cười: "Anh, có phải em rất đẹp trai không?"

Doãn Kỳ thiếu chút nữa là rơi đũa vào trong bát.

Tại Hưởng bị phản ứng của anh chọc cười, gắp cho anh miếng thịt: "Từ từ ăn, mấy ngày nay... Anh chưa có bữa cơm nào tử tế cả."

Nghĩ tại sao mấy bữa nay không ăn cơm tử tế, Doãn Kỳ hai má dần dần bị màu đỏ bao phủ, cắn môi đem đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn.

Khiến anh càng bất ngờ hơn là, sự lạnh lùng của Tại Hưởng, trong thời gian ngắn ngủi đã cười vô số lần, thậm chí ý cười còn chưa phai nơi khóe miệng hắn.

- - Ảnh hưởng của tin tức tố quả nhiên mạnh mẽ.

Nó có thể khiến cho quân tử biến thú hoang, đồng thời cũng có thể khiến thú dữ thành một con thú hiền lành thuần phục.

Doãn Kỳ nhất thời cảm thấy nực cười, không còn khẩu vị, vội vã nhét vào miệng hai miếng cơm, đặt đũa xuống, vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn kiệm lời, nhỏ giọng nói: "Anh muốn về trường học."

Tại Hưởng sững sờ: "Em đã giúp anh xin nghỉ rồi, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Anh cảm thấy mình đã khỏe rồi" Doãn Kỳ lo lắng xoay xoay ngón tay: "Anh đã bỏ qua vô số bài tập ở trường, muốn về bổ sung kiến thức...."

Đâu ra lại có Omega vừa mới bị đánh dấu xong đòi về làm bài tập? Tại Hưởng cảm thấy nếu hôm nay hắn để cho Doãn Kỳ về, sau này cũng không cần nói hắn là Alpha nữa.

Bạch Phóng Vi đến đã làm cho hắn đối với Doãn Kỳ vừa hổ thẹn vừa đau lòng muốn chết, sẽ quan tâm đến vấn đề bài tập của Doãn Kỳ hay sao, hắn nghĩ lại liền muốn bực mình.

Thế nhưng Doãn Kỳ lại bất ngờ kiên định, anh cũng không nói mấy lời khó nghe như: "Chúng ta không giống nhau, em không lên lớp cũng sẽ không bị đuổi học, nhưng anh thì khác", "Em có gia đình chống đỡ, còn anh chỉ có thể dựa vào sức mình", "Anh chăm chỉ cả một học kỳ, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà mất học bổng" anh nghĩ sẽ nói với Tại Hưởng như vậy, nhưng vẫn chỉ là lắc đầu, sau đó dùng trầm mặc để diễn tả quyết tâm của mình.

Doãn Kỳ không ăn nữa, cũng không lên tiếng, cho dù Tại Hưởng có nói gì, cũng chỉ đáp một câu: "Anh phải về."

Tại Hưởng chịu thua trong sự cương quyết của anh.

"Được" hắn thở dài, sau đó bổ sung: "Em đưa anh về."

Doãn Kỳ do dự một chút, suy nghĩ trước sau, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Tại Hưởng để anh chờ ở ngoài, sau đó đi vào phòng thu dọn đồ đạc. Doãn Kỳ nhìn quanh phòng, vẫn lộn xộn như cũ, lại nhìn một bàn đồ ăn cuối cùng vẫn đứng lên dọn dẹp.

Tại Hưởng thu dọn xong ra ngoài, đầu tiên là hình ảnh Doãn Kỳ khom lưng thu dọn, sau đó là mặt bàn không nhiễm hạt bụi, nhất thời ngây ngẩn, tim giống như có thứ gì đó tràn ra, cổ họng nghẹn lại.

Hắn có cảm giác an tâm mà trước nay chưa từng có, từ sau khi trưởng thành, khoảng cách với cha mẹ ngày càng xa, chưa bao giờ cảm nhận được một từ "Gia đình" hoàn hảo.

Hắn tiến lên, ôm lấy eo Doãn Kỳ, Doãn Kỳ giật mình run lên, đánh rơi cái đĩa: "Em..."

Tại Hưởng hôn lên lỗ tai anh, nhẹ nhàng cắn tuyến thể: "Ca ca, em muốn tặng cho anh một thứ."

Doãn Kỳ bị hắn cắn một cái, cả người đều mềm nhũn, xoay người, vùi trong l*иg ngực hắn, hít một hơi thật sâu.

Tại Hưởng lấy đồ muốn tặng ra, tay cầm lấy mắt chân cá trắng nõn của anh, ngọt ngào gọi một tiếng: "Anh", có một thứ gì đó lành lạnh được đeo lên.

Doãn Kỳ đẩy hắn, như là bị giật mình: "Đây là cái gì?"

"Không có gì, chỉ là một chiếc lắc chân thôi, nó cũng không kêu leng keng đâu" Tại Hưởng cúi đầu ngậm bờ môi anh, hôn nhẹ một cái: "Đi thôi."

Buổi chiều ít người, không bị tắc đường, xe chạy thẳng một mạch đến trường học.

Tại Hưởng là muốn đưa Doãn Kỳ lên lầu, nhưng Doãn Kỳ kiên quyết cự tuyệt, hắn đành đứng tại chỗ nhìn anh chậm rãi tiến vào ký túc xá, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lắc nơi cổ chân, thần sắc trở nên thâm trầm.

Doãn Kỳ "lạch bạch" lên lầu, rốt cuộc cũng không nhìn thấy Tại Hưởng nữa, vội vã dựa vào tường xoa xoa eo, nhìn xung quanh, hành lang cũng không có mấy người, mới dám lén lút chạy vào phòng.

Trong phòng anh, thuốc ức chế cũng không còn chứ đừng nói gì đến thuốc tránh thai, trong tủ chỉ có quần áo xếp ngay ngắn, ngoài ra chẳng có gì khác.

Anh có chút hối hận ngày trước không mua nhiều thuốc một chút, cũng chưa từng nghĩ tới việc khi trưởng thành, đến thời kỳ động dục tác dụng của thuốc sẽ giảm, thậm chí là không có tác dụng.

Bình thường tiêm một liều thuốc ức chế, có thể duy trì ít nhất hai, ba tháng. Thuốc ức chế không chỉ dùng để chế ngự tin tức tố của bản thân, mà còn tránh bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha. Bây giờ phải có cách để mua thuốc ức chế trước khi chạy trốn, không thể bị gián đoạn.

Một liều thuốc ức chế, rất đắt, tốn nửa tháng tiền sinh hoạt của anh.

Doãn Kỳ đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, mặc dù anh đã bị đánh dấu, nhưng thời kỳ động dục đầu tiên đã qua đi, vậy còn những năm sau, đến thời kỳ động dục, anh phải làm thế nào mới có thể vượt qua?

Có thể không cần mặt mũi nữa, đến cầu xin Tại Hưởng? Cầu xin hắn bố thí cho mình chút thương tiếc? Giống như những Omega khác cầu xin Alpha chú ý đến mình?

Mà lúc đó, Tại Hưởng đã không còn cảm thấy mới mẻ với cơ thể anh nữa, lúc đó hắn sẽ để ý đến anh sao?

Doãn Kỳ mới tưởng tượng một chút, đã không rét mà run.

Anh ngơ ngác đứng trong phòng, nhưng cũng rất nhanh liền tỉnh táo lại, vội vàng gọi một cú điện thoại cho một người bạn mà anh quen ở chợ đen, muốn mua thêm nhiều thuốc ức chế với thuốc... tránh thai.

- - Nhưng khi anh vừa ấn gọi điện thoại, thì có người gõ cửa phòng.

Doãn Kỳ tưởng Tại Hưởng đi rồi quay lại, vội vã cúp điện thoại đi mở cửa, khi anh mở cửa, đứng ở cửa lại là mấy người đàn ông mặc đồ đen, dựa vào mùi tin tức tố có thể đoán được là Alpha.

Doãn Kỳ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng dưới tình huống này, theo bản năng muốn đóng cửa lại, một trong những người đàn ông đó nhanh tay hơn anh nắm chặt cửa: "Thiếu gia, phu nhân muốn gặp ngài."

Ở trên thế giới này, có mấy người biết anh là con riêng của Kim gia? Đơn giản đều là người Kim gia, Doãn Kỳ thần sắc tràn ngập đề phòng, nghi ngờ nói: "Gặp tôi?"

Áo đen gật đầu, khom lưng đối với anh làm một tư thế mời:"Xe đang đợi dưới lầu."

Đã là nửa đêm, Doãn Kỳ tin chắc sẽ chẳng phải chuyện gì tốt lành, thêm vào thái độ của Bạch Phóng Vi hôm nay, rõ ràng là không có ý tốt gì, anh do dự không quyết định, chậm chạp không muốn ra ngoài.

Áo đen không nói lời dư thừa, hiển nhiên đã được Bạch Phóng Vi giao phó, duy trì tư thế: "Thiếu gia, phu nhân nói, ngài có dễ chịu hay không phu nhân đều hiểu rõ, so với việc liên tục trốn tránh, không bằng mở rộng lòng mình, biết đâu nói ra mọi chuyện sẽ tốt hơn, ngài nói có đúng không?"

Doãn Kỳ nghe vậy càng thêm trần chừ, nhưng cuối cùng vẫn ra khỏi cửa, cùng mấy người mặc đồ đen đi xuống lầu.

Dưới lầu quả nhiên có xe chờ đợi đã lâu, có người mặc áo đen vừa nãy nói chuyện với Doãn Kỳ mở cửa cho anh, sau đó ngồi vào ghế lái, Doãn Kỳ khom lưng, thấy Bạch Phóng Vi đang ngồi ở ghế sau, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng đem đối phương đánh giá một lượt.

Bạch Phóng Vi hướng anh gật đầu, thần sắc không lạnh không nhạt, bốn chữ "Mặt không cảm xúc" diễn tả toàn bộ, thậm chí một độ cong nơi khóe miệng cũng không có.

Doãn Kỳ nơm nớp lo sợ mà lên xe.

Vừa mới ngồi vững vàng, Bạch Phóng Vi mở miệng nói chuyện trước: "Cậu thực ra, là Omega nhỉ."

Một câu trần thuật, không phải câu trả lời, càng không phải câu hỏi, nàng kiên định nói ra sự thật này, Dung Tiếu toát ra một thân mồ hôi lạnh, xiết chặt góc áo trầm mặc.

Tại Hưởng về nhà, hưng phấn ngủ không yên, mở album ảnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Doãn Kỳ trong điện thoại.

Hắn nhắm mắt lại, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của Doãn Kỳ, bao lấy tứ chi hắn, hòa vào trong máu hắn, hai người tựa như hòa vào một thể.

Thì ra có một Omega thuộc về mình lại có cảm giác hạnh phúc như vậy.

Như chìm trong mộng đẹp, hắn hoa mắt chóng mặt, bồng bềnh tựa trên mây, tưởng như sắp chết chìm trong hạnh phúc.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tại Hưởng vừa thể dục buổi sáng xong không lâu thì nhận được điện thoại của Bạch Phóng Vi.

Hắn vốn định thay xong quần áo thì đến trường học, trạng thái hiện tại của Doãn Kỳ mà đi học có vẻ không được an toàn cho lắm, thân phận Omega sẽ dễ bị phát hiện, vết sẹo sau cổ anh, toàn bộ thân thể bao trùm mùi tin tức tố của Alpha, đều là chứng cứ bất lợi cho việc che giấu giới tính thật của anh.

Bạch Phóng Vi nghe tiếng hắn lái xe, lạnh nhạt hỏi: "Con đến doanh trại hay đến trường?"

Tại Hưởng do dự một chút, vẫn chọn trả lời thẳng thắn: "Trường học."

"Đi tìm đứa con hoang kia sao?"

"Mẹ" Tại Hưởng cau mày: "Mẹ đừng gọi anh ấy như vậy nữa."

"Làm sao?" Bạch Phóng Vi cười lạnh: "Bây giờ muốn gọi như nào còn phải nghe ý kiến của con?"

Tại Hưởng biết nàng đang tức giận, cũng không tiện phản bác, bảo trì yên lặng, không lên tiếng nữa.

Bạch Phóng Vi dừng một chút, hít một hơi, lại nói tiếp: "Con không cần phải tốn công đến trường tìm nó làm gì nữa cả."

Tại Hưởng cả kinh: "Mẹ có ý gì?"

Bạch Phóng Vi nói: "Liễu gia trên chiến trường gửi về một thông báo, đã tìm thấy đứa con trai là Alpha thất lạc của mình, con còn nhớ chứ?"

Tại Hưởng có dự cảm chẳng lành.