Chương 3: Kháng cự

Bị mắng lại bị đẩy, ngọn lửa trong lòng Lâm Phỉ liền bừng phát, bước nhanh đuổi theo hắn, đôi tay dùng sức đẩy lưng Cố Triều. Chênh vênh trên cầu thang, Lâm Phỉ lại dùng hết sức lực, nhưng người đàn ông kia vẫn chưa động đậy gì, ngược lại Lâm Phỉ lại bị chính lực đạo của mình bật ngược lại, khiến thân mình lảo đảo vài cái.

“A……”

Lúc này Lâm Phỉ hoảng sợ thét chói tai, thân thể ngửa ra phía sau, đôi tay lung tung mà túm bắt mọi thứ có thể nắm xung quanh, đầu ngón tay ở phía sau áo sơmi của Cố Triều lướt qua nhưng lại thất bại.

Cố Triều phản ứng rất nhanh liền xoay người túm chặt quần jean lưng quần của Lâm Phỉ , cánh tay dùng sức, hình xăm trên cổ tay gồng lên, với sức lực của đàn ông--- chỉ trong nháy mắt liền kéo lại thân thể đang ngửa ra sau của Lâm Phỉ đứng vững.

“Vô năng.”

Nam nhân cười lạnh, để Lâm Phỉ ổn định thân mình mới buông tay ra.

Lâm Phỉ trả thù thất bại, còn ở trước mặt người mình ghét nhất bị bêu xấu, lúc này xấu hổ và giận dữ đan xen, một chút ý tứ cảm ơn hắn cũng không có, ngữ khí càng thêm khắc nghiệt: “Lưu manh chính là lên không được mặt bàn, duỗi tay liền sờ loạn.”

Muốn kéo cô sao không kéo cánh tay, thế nhưng đi kéo cạp quần jean trước bụng nhỏ của cô.

Đúng là đồ tuỳ tiện.

“Em tưởng hai lạng thịt của mình mê người lắm sao.”

Không muốn cãi cọ với Lâm Phỉ, Cố Triều bước vững vàng lên lầu.

Bóng dáng hắn dần biến mất, Lâm Phỉ mới hiểu được lời Cố Triều nói là có ý gì.

Hai lạng thịt?

Lâm Phỉ xác thật không phải là em gái ngực lớn, nhưng tuyệt đối không phải “hai lạng thịt”.

Tức chết cô rồi.

Lâm Phỉ đứng ở cầu thanglớn tiếng thét chói tai, phát điên đến mức khó có thể tự giữ.

……

Bởi vì có trận phong ba vào buổi chiều này, buổi tối Lâm Phỉ cũng không muốn xuống lầu ăn cơm. Đều do ba cô, vì cùng Cố Triều bồi dưỡng tình thân, mỗi đêm đều gọi hắn đến ngồi cùng bàn ăn cơm, một bữa cũng không thiếu.

Lâm Phỉ không đi, cô giả vờ bị bệnh nói không thoải mái.

Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng vì lý có lý do tuổi cô còn nhỏ chính là tấm bài bảo hộ tốt nhất, hơn nữa Cố Triều căn bản cũng không để bụng, Lâm Kiến Thành cũng không lại bảo người lên lầu kêu Lâm Phỉ.

Ở trong phòng mình nằm một hồi, xác nhận ba mẹ đều theo đồng hồ sinh học lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Phỉ mới xuống lầu tìm đồ ăn, quá đói bụng.

Sau khi ăn no thoả mãn xong, Lâm Phỉ lặng lẽ xử lý tốt rác còn lại, vui tươi hớn hở mà về phòng nghỉ ngơi.

Đã hơn mười một giờ, phần lớn đèn trong biệt thự đều đã tắt, yên tĩnh đến giống như thời gian đình trệ. Lâm Phỉ nằm ở trên giường, bên tai truyền đến thanh âm trầm đυ.c cách vách, một tiếng lại một tiếng, phát ra thanh âm bang bang.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp khuôn mặt nhỏ ở trong phòng tối đen như mực vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, cô giận dữ bật đèn.

Chỉ bởi vì cô cùng Cố Triều có quan hệ không tốt, Lâm Kiến Thành mới đem phòng của hắn an bài cách vách phòng ngủ của cô, nói để cho anh em bọn họ bồi dưỡng tình cảm . Hai ngày trước vẫn gió êm sóng lặng, quỷ mới biết hôm nay Cố Triều lại làm cái gì, đã buổi tối còn làm ra tạp âm.

Lâm Phỉ trực tiếp chạy ra phòng, đi gõ cửa phòng của hắn.

Thanh âm bang bang dừng lại, Cố Triều mở cửa nhìn ra.