Tuần Hữu: Cuối tuần tôi kết hôn, nhất định phải tới đó.
Hộp thư nhảy ra tin nhắn của Tuần Hữu nhắc nhở cậu. Sau khi tốt nghiệp trung học Tuần Hữu cùng Hồ Vân Bằng đăng ký đại học ngoài tỉnh. Đối với hai người quan hệ Thẩm Xán mơ hồ biết một ít nhưng không nghĩ nhiều, lúc mọi người họp mặt sau lễ tốt nghiệp, Tuần Hữu kéo Hồ Vân Bằng hôn nồng nhiệt xem như công khai quan hệ triệt để. Lúc ấy, Thẩm Xán tuy không giật mình với quan hệ hai người, chỉ bất ngờ rằng bọn họ sẽ can đảm công khai. Sau khi vào đại học ba người vẫn duy trì liên lạc, hai người kia từng có những thử thách khó khăn nhưng đều vượt qua để đi đến quyết định kết hôn
Thẩm Xán: Nhất định, cung hỉ cung hỉ.
Tuần Hữu: Hoan nghênh ông mang người nhà.
Tuần Hữu: Các ông còn chưa làm lành sao?
Thẩm Xán: Anh ấy muốn tui buông tay, anh ấy muốn sinh hoạt như người bình thường, nhìn dáng vẻ anh thống khổ như vậy tui cũng không rõ kiên trì lâu như vậy với anh ấy suy cho cùng là tốt hay xấu.
Tuần Hữu: Ông nghĩ sao? Cậu cảm giác tốt hay xấu?
Thẩm Xán: Tui không biết……
Tuần Hữu: Ông biết rõ, ông chỉ là đang trốn tránh, hãy suy nghĩ kĩ vào, anh ta muốn ông buông tay hay kiên trì?
Tuần Hữu: Hy vọng thứ bảy mọi người có thể đến được, chúng ta cũng lâu rồi không tụ họp.
Thẩm Xán: Ừ.
Tuần Hữu: Tôi muốn đi tìm cô dâu tương lai xác nhận lại chi tiết hôn lễ [âm hiểm] bb.
Thẩm Xán: bb.
Thẩm Xán không thể không thừa nhận bản thân hâm mộ hai người tình đầu ý hợp, hâm mộ hai người tình cảm song phương, nếu như mình cùng Quý Quân Húc có thể giống bọn họ thì tốt biết mấy. Kỳ thật có khả năng ấy xảy ra, nhưng mình đã phá huỷ tình cảm Quý Quân Húc, phá huỷ sinh hoạt của hai người, còn có cơ hội cứu vãn sao? Còn có thể cứu vãn sao?
Thẩm Xán không đủ dũng khí mở miệng mời Quý Quân Húc cùng tham gia hôn lễ của Tuần Hữu, chỉ dám nói mình muốn tham dự hôn lễ bạn học nên muốn Quý Quân Húc chở cậu. Quý Quân Húc làm tài xế quen, cũng không từ chối, cầm lấy chìa khóa treo trên tường liền đi ra gara lấy xe.
Thấy Quý Quân Húc càng ngày càng đem bản thân định vị tại chức danh luôn nhẫn nhục chịu đựng như “Tài xế”, “Quản gia”, Thẩm Xán đau lòng, lúc ấy cậu đã làm cái gì, mới khiến anh trở thành bộ dáng hiện tại?
“Hôn lễ không phải vào ngày mai sao?” Thẩm Khang Viễn nhìn Thẩm Xán.
“Đúng vậy nhưng con qua sớm để tụ tập một chút.”
“Ba nghĩ con biết lái xe.”
“Vẫn không lái tốt lắm, con không dám đi đường cao tốc”, Thẩm Xán chột dạ không dám nhìn Thẩm Khang Viễn.
“Trên đường con nhớ chú ý an toàn.” Thật lâu sau Thẩm Khang Viễn nói.
Xe dừng ở ngoài cửa, Thẩm Xán đi đến phó ghế điều khiển phía bên phải, từ sau Giáng Sinh đưa Đường Tiêu Vân về trường học, Thẩm Xán không bao giờ ngồi ghế sau bên phải, cố chấp ngồi ở phó ghế.
Địa điểm hôn lễ tại thành phố A nơi Tuần Hữu cùng Hồ Vân Bằng đến trường, cách thành phố G một đoạn khoảng sáu bảy giờ chạy xe mới có thể đến, lúc trước Thẩm Xán tham gia giải văn học đến đây bằng máy bay, nhưng lần này vì để Quý Quân Húc cùng đi không thể không lấy cớ được.
Hành trình dài khiến Thẩm Xán lo lắng thân thể Quý Quân Húc, thừa dịp ghé vào trạm nghỉ ngơi liền chen vào ghế điều khiển thay thế anh chạy một đoạn cao tốc rồi mới giao lại cho Quân Húc.
Đến thành phố A thì trời đã tối, nơi hẹn gặp tại khách sạn tổ chức hôn lễ “Chinh đồ”. Ngoài khách sạn, Tuần Hữu cùng Hồ Vân Bằng nhận được điện thoại đã sớm đứng đợi, nhìn thấy xe Thẩm Xán nhanh chóng tiến lên tiếp đón, Thẩm Xán xuống xe còn Quý Quân Húc đi xuống hầm gửi xe.
“Ông cuối cùng cũng mang anh ta đến đây.” Tuần Hữu vỗ vai Thẩm Xán biểu lộ vui mừng.
“Bị tui mang đến, tui không dám nói thẳng.”
“Cũng biết dùng mưu mô, không tồi. Lên trước đi, tôi giúp các ông lấy phòng.”
Thời khắc mở ra cửa phòng đó Thẩm Xán trong đầu thầm nghĩ đến ba chữ: Thần trợ giúp!
Phòng tuần trăng mật, giường đôi lộng lẫy dành cho tình nhân!
“Ông cũng quá trắng trợn đấy.” Nhìn cánh hoa hồng được rải đầy đất, mắt Thẩm Xán giật giật.
“Cơ hội ngàn năm có một, ông cần phải nắm chắc.” Tuần Hữu nhướn mày cười xấu xa.
“Anh ấy nhất định sẽ tự thuê một phòng riêng.” Thẩm Xán ủ rũ.
“Anh ta có thể thử xem.”
“Thiếu gia khách sạn này quen thân với tụi tôi, tôi đã sai Hồ Vân Bằng dặn dò trước, anh ta tuyệt đối không thuê được phòng.” Tuần Hữu bổ sung. Hồ Vân Bằng gật đầu.
“Trong ngăn kéo đầu giường không thiếu đồ tốt, nhất định phải dùng.” Tuần Hữu đến gần Thẩm Xán bên tai “chỉ điểm”.
Cái gọi là đồ tốt cũng không khó đoán, Thẩm Xán nhìn xung quanh ra vẻ không hiểu.
Quý Quân Húc bước vào thấy đầy phòng là cánh hoa hồng, ngọn đèn nhu hòa, trong không khí tựa hồ còn phiêu tán hương vị kí©ɧ ŧìиɧ còn cho rằng đây là phòng tân hôn của Tuần Hữu cùng Hồ Vân Bằng.
“Lái xe cả ngày các ông cũng đã mệt mỏi nên sớm nghỉ ngơi, buổi tối đói bụng liền gọi phục vụ khách sạn, cứ lấy tên của tôi.” Hồ Vân Bằng thúc giục Tuần Hữu rời đi.
“Tụi tôi đi trước, các ông nghỉ ngơi tốt.” Trước khi đi Tuần Hữu lại đến gần bên tai Thẩm Xán dặn dò cậu nắm chắc cơ hội.
Hai người kia đi sau phòng trong chỉ còn lại hai người, Quý Quân Húc có phản ứng chậm chạp thế nào cũng minh bạch bọn họ ý tứ, nhìn một vòng chung quanh: “Tôi ngủ thảm là được, cậu ngủ giường đi.”
Thẩm Xán ảo não: Khách sạn sao lại trải thảm dầy như vậy?
Thẩm Xán tắm rửa trước sau đó Quý Quân Húc mới đi vào, nghe được tiếng nước trong phòng tắm, lời nói Tuần Hữu yêu cầu bắt lấy cơ hội vang vọng bên tai Thẩm Xán.
Bọn họ nhọc lòng chuẩn bị vậy cậu có nên làm chút gì?
Cuối cùng Thẩm Xán vẫn là không làm gì cả, nằm trên giường tựa hồ ngủ.
Quý Quân Húc từ phòng tắm đi ra thấy Thẩm Xán nằm trên giường, đi đến thảm dưới giường ngồi xuống.
“Đi lên đi, anh vừa tắm rửa xong nằm dưới đất bẩn lắm.” Thẩm Xán vẫn nhắm hai mắt xích qua một phía, chừa ra khoảng trống bên cạnh, “Yên tâm, giường lớn em sẽ không chạm đến anh.”
Quý Quân Húc xem chiếc giường siêu xa hoa có thể cho ít nhất tám người ngủ, cùng với Thẩm Xán lui ở bên giường cách mình xa xa, đứng lên nằm vào bên giường, giữa hai người khoảng cách thật lớn, cũng giống khoảng cách hai người như trong hiện thực.
“Ngủ ngon.” Thẩm Xán tắt đèn.
“Ngủ ngon.” Tiếng Quý Quân Húc trong bóng đêm truyền đến.
Hai chữ ngủ ngon làm Thẩm Xán ê ẩm, chậm rãi tới gần, dán sát vào lung Quý Quân Húc: “Đừng đi, em chỉ muốn dựa một chút, một chút được rồi.”
Buông tay hay kiên trì căn bản không phải vấn đề, hành động đã sớm thay trái tim trả lời.
Cảm giác ấm áp ở sau lưng, Quý Quân Húc cả người căng thẳng nhưng không động đậy, tùy ý để nước mắt ấm nóng thấm ướt áo ngủ.
Không biết qua bao lâu phía sau lại không động tĩnh, Quý Quân Húc chậm rãi xoay người đem Thẩm Xán kéo vào trong lòng.
Vì sao vẫn chưa từ bỏ? Vì sao đột nhiên trở nên dịu dàng chăm sóc? Lần này cậu là nghiêm túc sao? Hay vẫn như lần trước chỉ là cậu cùng người khác đánh cược? Nếu chỉ là trò chơi thì thời gian có quá lâu hay không? Tôi có thể lại tin tưởng cậu sao?
Sáng sớm tỉnh dậy Quý Quân Húc đã không còn trên giường, Thẩm Xán tìm không thấy bóng dáng anh chung quanh, bối rối sợ anh nhân tối hôm qua mình xúc động rời đi, quần áo cũng không thay, bật cửa phòng lảo đảo chạy ra hành lang.
“Thẩm Xán!” Hồ Vân Bằng gọi lại Thẩm Xán, “Ông đi đâu?”
Thẩm Xán quay đầu thấy Quý Quân Húc đang đứng bên cạnh Hồ Vân Bằng nhìn cậu nghi ngờ, không quản ánh mắt người khác trong hành lang chạy tới ôm chặt anh: “Anh không đi, quá tốt, quá tốt rồi!”
“Tôi dẫn anh ta đi mặc tây trang thôi mà ông kích động vậy sao?” Hồ Vân Bằng khó hiểu.
Thẩm Xán buông Quý Quân Húc xấu hổ cười cười: “Ha ha, em mới tỉnh nên còn mơ màng.”
“Thế nào, chồng tôi chọn lễ phục cũng không tệ lắm đúng không.” Hồ Vân Bằng vênh váo, người qua đường đợi trước cửa thang máy bất ngờ, chồng? Cậu trai vạm vỡ này vừa gọi chồng? Đó là người con trai tục tằng hơn thế nào nữa? Tưởng tượng hình ảnh hai người đứng chung một chỗ đều cảm giác kì dị……
Thẩm Xán hoàn toàn không để ý lời nói của Hồ Vân Bằng, ánh mắt đều tập trung đến Quý Quân Húc đang mặc tây trang, nếu có thể cậu sẽ thét chói tai mất, sao lại đẹp trai đến như vậy chứ?!
Ngắm mãi xong thì lại thay anh đau lòng, anh chỉ nghĩ đảm nhiệm chức vụ lái xe cho nên căn bản không mang quần áo.
“Đợi một chút nhớ tới dự cùng nhau.” Hồ Vân Bằng không quên Tuần Hữu nhắc nhở.
“Được, tui nhất định dắt anh ấy tới!” Không đợi Quý Quân Húc trả lời Thẩm Xán đã đáp ứng.
Đàn anh đã cố ý mang bản thân đi thay quần áo mà mình lại từ chối thì không biết lễ nghĩa, Quý Quân Húc đành đợi Thẩm Xán thay đổi xong cùng tham dự hôn lễ.
Hôn lễ tổ chức tại tầng cao nhất khách sạn, cũng không bao nhiêu khách khứa. Quý Quân Húc cùng Thẩm Xán, thiếu gia khách sạn Đông Mạnh Chinh cùng bạn trai An Hạo Minh, cùng với sáu người bạn Thẩm Xán không biết. Hồ Vân Bằng cha mẹ cùng họ hàng đều có mặt, nhưng Tuần Hữu bên này chỉ có mẹ và cô.
Hôn lễ cũng không khác biệt so với hôn lễ bình thường, chỉ là nhân vật chính đổi thành hai người đàn ông.
Sau khi cắt bánh ngọt cùng uống Champagne, nghi thức hôn lễ xem như chính thức chấm dứt.
Tuần Hữu mang ly rượu tìm Thẩm Xán đang từng bước phía sau Quý Quân Húc.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Tuần Hữu nhướn mày hỏi.
“Rất tốt.” Thẩm Xán nhanh nhẹn ngăn lại Tuần Hữu, ánh mắt liếc trộm Quý Quân Húc sợ bị anh nghe ra, nói sang chuyện khác, “Ông mua nhẫn nữ cho Hồ Vân Bằng?” Viên kim cương trên mặt nhẫn đâm chói mắt Thẩm Xán.
“Đúng vậy, quyền chủ động cầu hôn đương nhiên là tôi đây.” Tuần Hữu lắc lắc ly rượu cười gian xảo.
“Ông chưa tốt nghiệp đại học mà sao tổ chức hôn lễ gấp vậy?” Thẩm Xán vẫn khó hiểu, người khác kết hôn khi học đại học đều do trong bụng đứa bé đợi không kịp, nhưng Tuần Hữu thì không lo lắng như vậy.
“Anh ấy sang năm tốt nghiệp, còn có nửa học kỳ, tôi mà không nắm chặt anh ấy vạn nhất chạy sao được?” Vừa nhắc tới Tuần Hữu liền đau đầu, “Ông đừng nhìn anh ấy như vậy, ở đại học cũng không ít nữ sinh thích, nói anh ấy tuy ngốc nhưng lại dễ thương, hơn nữa là con trai viện trưởng bệnh viện gia thế tốt, tính cách lại thành thật, bộ dạng cũng không kém, dáng người càng tuyệt vời, cơ ngực cùng cơ bụng chậc chậc, kĩ thuật trên giường thì…… Sặc, tôi muốn nói anh ấy rất được yêu thích.”
Trừ kỹ thuật trên giường Thẩm Xán không biết cũng không muốn hiểu rõ, ngốc ngốc lại dễ thương cũng không đúng lắm, còn lại quan điểm của Tuần Hữu coi như cũng đúng trọng tâm.
“Ba ông vẫn……” Thẩm Xán sớm được nghe kể Tuần Hữu bởi vì Hồ Vân Bằng mà phản kháng với gia đình, hôm nay ba anh ấy vẫn không tới dự, xem ra náo loạn không nhẹ.
“Từ từ đi, một ngày nào đó sẽ chấp nhận thôi, mẹ tôi ngay từ đầu còn lấy cái chết để phản đối, hiện tại đã chấp nhận còn tới tham dự hôn lễ, tôi đã rất hạnh phúc.” Tuần Hữu cười mỉm khi nhìn về phía mẹ mình đang gạt nước mắt cùng Hồ Vân Bằng vây quanh bên mẹ vâng vâng dạ dạ. Mọi người đều nói anh ấy ngốc, anh ấy đầu óc không tốt lại là con trai, nhưng điều này có sao đâu? Anh ấy so với ai đều vô tư, đơn thuần, nghiêm túc đối với tình cảm, em yêu anh anh yêu em, vậy là đủ rồi.
“Đừng chỉ chúc mừng tôi, chính ông cũng phải cố gắng.” Ánh mắt hai người đều tự động chuyển hướng đến Quý Quân Húc.