Chương 4: Dạy một ít chuyện tuổi của muội chưa được làm

Trong nháy mắt lúc kiếm khí và đinh nhϊếp hồn va chạm vào nhau, khóe miệng đang nhếch lên của Ninh Ninh bỗng cứng đờ.

Cô quả thật không nghĩ rằng một đường kiếm đánh bậy đánh bạ kia của mình sẽ gặp phải đinh của Trần Chiêu, một âm một dương, hai thứ va chạm vô tình triệt tiêu sức mạnh của nhau rồi biến mất.

Xảy ra biến cố lớn như vậy mà hệ thống trong đầu cô lại im re không nói một câu nào.

Lần trước lúc cô nhận nhầm người khác thành Bùi Tịch cũng như vậy, giống như nó chỉ có trách nhiệm đốc thúc Ninh Ninh đi "thực hiện" nhiệm vụ, còn việc cô thực hiện như thế nào thì không hề liên quan gì đến nó. Giống như khi Ninh Ninh khi liều mạng hoàn thành bài tập hè vậy, ai rảnh quan tâm xem đáp án có đúng hay không, chỉ cần làm xong là được.

Trần Chiêu thấy đinh nhϊếp hồn đinh không có tác dụng gì thì tâm trí càng hỗn loạn.

Đường kiếm khí kia vừa nhanh vừa chuẩn, chuẩn xác đập vào đinh nhϊếp hồn, cứ như vậy điện quang hỏa thạch va chạm với nhau, có thể làm được điều này chứng tỏ thực lực của người kia rất cao siêu. Hoặc là thực lực của Bùi Tịch lực lượng sâu không lường được, hoặc là có cao nhân đang âm thầm tương trợ hắn, nhưng cho dù thế nào đối với hắn cũng đều là bất lợi cực lớn.

Hôm qua nghe nói môn hạ của Thiên Tiện Tử - Ninh Ninh thua trong tay một tên đệ tử ngoại môn, hắn thầm khinh thường trong lòng không biết bao nhiêu lần, cũng âm thầm hạ quyết tâm dập tắt uy phong của tên tiểu tử kia trong trận tỷ thí ngày hôm nay, không ngờ rằng...

Trần Chiêu nghiêm mặt lại, bàn tay nắm trên chuôi kiếm hơi hơi trắng bệch.

Nếu đã như vậy, đừng trách hắn ra tay độc ác!

Cự kiếm thuận thế dựng lên, ngàn đợt cuồng phong quật khởi. Bóng kiếm sáng lòa giao hòa cùng ánh nắng chói mắt, ngay trong tích tắc, thanh niên cao lớn cường tráng lập tức phi thân lên đánh úp về phía Bùi Tịch.

Thiếu niên mặc áo đen ngưng thần, giữa mày mơ hồ hiện lên sát khí nhàn nhạt.

Ninh Ninh khoanh tay trước ngực, không nói một lời mà nhìn chăm chú nhìn màn quyết đấu ngày càng trở nên kịch liệt trên sân. Người ngoài nghề chỉ đứng hóng chuyện, người trong nghề mới xem kỹ thuật. Thân là người trong nghề Ninh Ninh không khỏi cảm khái một câu từ tận đáy lòng: Nam chính đẹp trai thật.

Thật ra Bùi Tịch vốn không giống nam chính của danh môn chính phái, tính cách và cách cư xử của hắn lại càng không giống chút nào.

Bởi vì từ nhỏ lớn lên trong sự căm ghét của mẫu thân, còn thường xuyên bị coi là thế thân của lão cha phụ bạc mà chịu vô vàn tra tấn, hắn đương nhiên không thể trở thành thanh niên mới dưới ngọn cờ xã hội chủ nghĩa được, tính cách vừa lầm lì vừa quái gở.

Chẳng những hắn cực kỳ ghét việc tiếp xúc với người khác, lại còn kiêm vai "hắc tâm liên*" độc mồm độc miệng, cộng thêm một đống thuộc tính tặng kèm không thể tưởng tượng nổi, trông hắn còn giống phản diện hơn cả phản diện, phản diện real có xuất hiện cũng hết đường dụng võ luôn.

(*chỉ người lòng dạ đen tối, độc ác.)

Cho nên độ nổi tiếng của cuốn tiểu thuyết này... uyển chuyển mà nói, thật sự cũng không phải quá cao, không thể hiểu được tác giả làm như thế nào mà hùng hồn nhiệt huyết viết được ra nhiều chữ đến như vậy.

Quay trở lại với Bùi Tịch.

Khuôn mặt của hắn đẹp đẽ kinh người, đôi mắt phượng trời sinh đã có nét mị hoặc, nhưng lại bị thần sắc hung ác không thể che dấu lấn át phân nửa. Sát khí nồng đậm cùng đôi mắt hút hồn người tự nhiên giao nhau, hòa hợp không sao kể xiết. Nhưng nốt ruồi son dưới đuôi mắt của hắn mới thật sự là tuyệt diệu, giống như một nốt chu sa, một giọt máu đông, kết hợp với đôi môi mỏng tái nhợt đang mím chặt, so với núi sông thủy mặc phía sau lưng hắn thì càng làm người ta khó có thể dời tầm mắt.

Càng không cần nói đến bộ y phục màu đen kia đã phác họa ra thân hình thiếu niên đơn bạc thẳng tắp như thế nào, vài nơi bị kiếm khí cắt qua lộ ra ngoài, hoa máu rực rỡ nở rộ trên làn da trắng vô cùng kí©h thí©ɧ thị giác... Khó trách có nhiều nữ phụ thích hắn đến như vậy.

Lúc này tỷ thí đã gần kết thúc, hai bên đều thương tích chồng chất.

Không giống như Trần Chiêu được đích thân truyền dạy, Bùi Tịch thân là đệ tử ngoại môn, chỉ có thể luyện tập kiếm pháp căn bản trên kiếm đường. Nhưng hắn quả thực đã dựa vào những chiêu thức mà ai cũng biết để chiếm thế thượng phong trong lần tỷ thí này.

Không có sư phụ truyền dạy, vậy đành ngày đêm tự mình mày mò tìm hiểu; không có chiêu thức cố định, vậy đành xem xét thời thế, thận trọng từng bước, không cứng ngắc đối với thủ pháp kiếm thế, hoàn toàn tùy tâm mà động. Đây là chênh lệch thiên phú nghiêng trời lệch đất, Trần Chiêu đã thua một cách triệt để.

Đánh tới đây, người sáng suốt đã có thể nhìn ra hai người ai thắng ai thua.

Ninh Ninh lòng như gương sáng, biết nam chính sắp nghênh đón bước ngoặt lớn đầu tiên trong cuộc đời.

Trong ánh kiếm loang loáng, phía đám người bỗng nhiên truyền đến mấy tiếng hô thất thanh, Ninh Ninh biết thời cơ đã đến, bèn nương theo ánh mắt của mọi người mà nhìn lại. Trên đài tỷ thí đột nhiên xuất hiện một thanh cổ kiếm màu lam bay lơ lửng, hàn khí tỏa ra bốn phía, phản chiếu ánh sáng chói lọi của băng tuyết tan rã dưới ánh mặt trời.

Trên thân kiếm là hai người thanh niên đều vấn tóc mặc áo bào trắng, tuấn dật xuất trần.

Người thứ nhất mắt như ánh sao, nhìn có vẻ đang thích thú nghiền ngẫm, vô thức lười nhác mà cong môi; một người khác hòa nhã điềm tĩnh, mặt mày bình thản, vài đốm nắng loang lổ chiếu trên bạch sam, phiêu nhiên như tiên.

Có người kinh ngạc thốt lên: "Là... là Thiên Tiện trưởng lão và Mạnh Quyết sư huynh!"

Ninh Ninh nheo mắt trông về phía ánh sáng, chỉ thấy thanh niên đang mỉm cười kia vẫy tay về phía mình. Tuy rằng không muốn thừa nhận lắm nhưng vị kiếm tu có vẻ cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng này, đúng là sư tôn của cô.

Không sai, vị tiên khí phiêu phiêu ngồi bên cạnh kia mới là đại sư huynh Mạnh Quyết của cô.

Từ cái danh hào "Thiên Tiện Tử" ngông cuồng tùy tiện này là có thể nhìn ra, vị sư tôn này của bọn họ từ trước đến nay chỉ toàn làm theo ý mình.

Người này cũng được xem như một nhân vật truyền kỳ của Huyền Hư Kiếm Phái. Để tiếp thu tinh hoa kiếm đạo của thiên hạ, một năm 365 ngày thì có 300 ngày hắn đi ngao du bốn phương tám hướng, những tiệc tùng lễ hội ngày thường cơ bản đều sẽ không tham gia, nếu không phải là ra ngoài không thấy bóng dáng thì cũng là đang vùi đầu khổ luyện chiêu thức kiếm pháp vừa học được.

Trừ điều này ra thì người này cũng chỉ là một kẻ si mê đao kiếm không hơn không kém, cứ nhìn thấy thanh kiếm nào vừa ý là phải mua cho kỳ được, giờ đã mấy trăm tuổi rồi vẫn là một tên "nguyệt quang tộc."*

(*Nguyệt quang tộc: Moonlight clan (月光族) Được dịch từ tiếng Anh-Moonlight Clan là một nhóm lớn những người tiêu hết tiền lương của họ trước khi kết thúc mỗi tháng. Thuật ngữ này có nguồn gốc từ một chu kỳ mặt trăng.)

Theo như nguyên tác, Thiên Tiện Tử vừa mới về đến kiếm phái đã nghe được tin tức Ninh Ninh thua dưới tay một đệ tử ngoại môn. Người này vô cùng thích hóng hớt, vì vậy lập tức ngự kiếm bay đến đài tỷ thí, xem trọn màn giao đấu giữa Bùi Tịch và Trần Chiêu. Sau đó hắn vỗ tay lên trán một cái, vô cùng phù hợp với hình tượng của mình mà quyết định: "Đây là quả là thiên tài! Về sau ngươi sẽ là đồ đệ của ta!"

Vì thế Bùi Tịch từ một tên đệ tử ngoại môn đột nhiên như diều gặp gió, trở thành thân truyền của Thiên Tiện trưởng lão, nhân sinh cũng từ đây mà biến hóa long trời lở đất, không còn bị người ta bắt nạt như trước nữa.

Trên đài truyền đến cự kiếm rơi xuống đất trầm đυ.c, Trần Chiêu cuối cùng cũng mất đi ý thức ngã nằm xuống đất; thiếu niên mặc áo đen bên cạnh hắn thở hồng hộc, l*иg ngực phập phồng dữ dội.

Máu tươi từ y phục róc rách chảy xuống, sườn mặt nơi bị kiếm khí cắt qua rạch ra một đường đỏ lòe, phản chiếu với tóc đen da trắng, làm hồn phách người ta chấn động vô cùng.

Bùi Tịch tuy đang chật vật nhưng sống lưng lại kiên cường thẳng tắp, giống như trong lòng có dự cảm gì đó, hắn khẽ ngước tròng mắt tối tăm vẩn đυ.c nhìn lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Thiên Tiện Tử đang ngự kiếm.

Ninh Ninh biết, thành công rồi.

"Không tồi."

Thanh niên ngồi trên thân kiếm trời sinh mặt mày đã mang nét cười, đôi mày hơi nhếch lên, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã vô thức sinh ra cảm giác "gió xuân nhẹ phẩy, băng tuyết tan rã", giọng điệu trước sau như một mà bất cần đời: "Có muốn làm đồ đệ của ta không?"

Giờ khắc này hắn tiên phong đạo cốt, phong độ dịu dàng, phiên nhiên như tiên biết bao nhiêu, đồ đệ mới nhất định sẽ nhớ mãi không quên bộ dáng phong thần tuấn lãng này của hắn, từ đây sẽ lấy châm ngôn: "Sư tôn thiên hạ đệ nhất" làm câu cửa miệng luôn.

Chỉ tiếc mới vừa nói được hai chữ: "Có muốn...", Bùi Tịch trên đài thể lực đã chống đỡ hết nổi, chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất. Mắt hắn còn nhắm nghiền lại.

Thiên Tiện Tử:...

Phải cho người ta một cơ hội để làm màu chứ chàng trai trẻ!!!

***

Một đệ tử ngoại môn vô danh đột nhiên bị một câu của trưởng lão thu làm thân truyền, đài tỷ thí lập tức sôi sục.

Đệ tử ngoại môn nghĩa là gì? Có chút linh khí nhưng thiên tư thường thường, đến nội môn còn không có tư cách bước vào, chỉ cần được nói chuyện với trưởng lão một câu trong đời thôi đã là niềm may mắn. Giờ chỉ trải qua một trận tỷ thí đã trở thành đệ tử chân truyền? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Bùi Tịch mất đi ý thức, Thiên Tiện Tử vô cùng hứng thú với kiếm khí trong cơ thể hắn, tung ta tung tăng đi theo hắn đến Thiên Hạc Phong y quán.

Ninh Ninh thấy kịch cũng đã hạ màn, đang định về tiểu viện nghỉ ngơi, không ngờ lại nhìn thấy một bộ bạch y đứng bên cạnh.

Là đại sư huynh Mạnh Quyết của cô.

Luận kiếm mà nói, sư huynh xuất thần nhập hóa; luận thực chiến, sư huynh nhiều năm chưa từng thua ai, hoàn toàn xứng đáng là đệ tử đứng đầu của toàn môn phái. So với Thiên Tiện Tử cả ngày không thấy tăm hơi đâu thì tính cách trầm ổn ôn hòa của Mạnh Quyết càng làm hắn trông giống sư tôn hơn cả sư tôn.

Nghe nói vị sư huynh này dịu dàng ôn hòa, khóe miệng trước nay đều có ý cười, chỉ có Ninh Ninh biết, người này là một đóa "hắc tâm liên" không hơn không kém.

Mạnh Quyết khi chưa gia nhập vào tiên môn từng là con thứ của một phú thương. Mẫu thân hắn mất sớm, địa vị trong gia đình lại thấp, từ nhỏ hắn đã hình thành tính cách lạnh lùng khó gần, sau đó phụ thân hắn bị yêu tu mê hoặc, năm mười hai tuổi Mạnh Quyết phải gánh họa diệt môn.

Hắn tuy rằng lễ phép khéo léo với tất cả mọi người nhưng không hề chân thành một chút nào mà luôn duy trì khoảng cách với người khác. Lúc hắn cùng ngươi mỉm cười nói chuyện phiếm dịu dàng bao nhiêu thì ngày sau lúc phát hiện ngươi phản bội, thủ pháp một kiếm lấy mạng ngươi sẽ quyết đoán thong dong bấy nhiêu. Như vậy cũng có thể đoán ra, trong nguyên tác, hắn căm thù đến tận xương tủy vị nguyên chủ ngang ngược điêu ngoa này như thế nào.

Ninh Ninh nhìn hai tròng mắt lấp lánh ý cười của hắn, thu lại dòng suy nghĩ gọi một tiếng: "Sư huynh."

Hiện giờ bọn họ mới tiếp xúc không lâu, Mạnh Quyết chỉ coi nàng là một tiểu sư muội được nuông chiều nên ngang ngược tùy hứng, tuy không có hảo cảm nhưng cũng không thể coi là phản cảm được. Vì thế hắn cũng cười: "Ninh Ninh sư muội, sư tôn trước khi đi đã nhờ ta chuyển lời đến muội, cần phải chăm chỉ khổ luyện để kiếm thuật sớm ngày tiến bộ."

Đang nói đến việc cô thua dưới tay đệ tử ngoại môn kia chứ gì.

Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nhẩm tính đến thời gian thực hiện nhiệm vụ, quả nhiên trong đầu lại vang lên một tiếng.

"Đinh! Mạnh Quyết kiếm thuật cao siêu, cảnh giới đã đạt thành, tuy cô biết hắn không thích tính cách điêu ngoa tùy hứng của mình nhưng vẫn cố ý tiếp cận. Vậy chi bằng sử dụng mỹ nhân kế, chờ đến khi hắn yêu cô, bảo khí bí pháp chẳng phải là lấy về dễ như trở bàn tay sao. Xin mời nói với Mạnh Quyết lời thoại dưới đây."

Sau đó là một chuỗi giấy trắng mực đen mà người thường không thể nhìn thấy được, Ninh Ninh hận không thể che mắt mình lại mà hét lên một tiếng: My eyes my eyes!!!

Nguyên chủ, tư tưởng như này của cô không được rồi.

Tại sao cứ phải cướp đoạt thứ tốt đẹp của người khác như vậy chứ? Cô có tay có chân, lại còn là một kỳ tài kiếm đạo vạn người ngưỡng mộ, sao cứ phải nghĩ quẩn không thông mà một hai nằng nặc đòi đi ôm đùi của người ta thế! Vạn nhất nếu như thật sự chán ghét bọn họ, dựa vào chính sức lực của mình chăm chỉ khổ luyện, sau đó đánh những người kia răng rơi đầy đất chẳng phải càng sung sướиɠ hả hê hơn sao?

Ninh Ninh không thể nào hiểu nổi, nhưng hệ thống đâu thèm quan tâm cô hiểu hay không, lời kịch bắt buộc phải đọc.

"Sư huynh."

Khi nói đến đoạn lời thoại này vốn nên bày ra bộ dáng bi ai nhu nhược, nhưng cô thật sự không có da mặt dày như vậy, toàn bộ quá trình mặt của cô đều vô cảm, nhúc nhích cũng không nhúc nhích, giống như máy móc đọc lời kịch ra: "Thua dưới tay Bùi Tịch, muội rất đau lòng."

Mạnh Quyết: "Ừ."

"Hiện tại đến sư tôn cũng muốn thu hắn làm đồ đệ, muội không có nơi nào để dựa vào, chỉ còn sư huynh có thể giúp muội mà thôi."

Mạnh Quyết không nói.

Ninh Ninh hít sâu một hơi, bộ dáng thấy chết không sờn tiếp tục nói: "Cho nên! Đêm nay giờ Hợi! Huynh có rảnh không!"

Mặt cô dại ra, giọng vang như chuông đồng, nói xong sắc mặt cũng trắng ra vài phần. Dựa theo cốt truyện đã định, Mạnh Quyết sẽ lập tức hiểu ra tiểu sư muội đang ngỏ lời mời hắn đi hẹn hò, không chút do dự mà cự tuyệt.

Hơn nữa nguyên tác còn miêu tả một loạt biểu cảm và động tác của nàng, cái gì mà "giọng nói vấn vương mị hoặc như tơ", "ngón tay nhẹ nhàng khều vạt áo của Mạnh Quyết", "u hương ngập tràn bốn phía". Đến một cô gái như Ninh Ninh cũng cảm thấy không thể chống cự lại được mà Mạnh Quyết lại có thể thong dong bình thản mà nói: "Không".

Bây giờ mặt mũi cô đầy vẻ không tình nguyện, giọng nói cứng đờ như người máy, bộ dạng như bộ tráng sĩ đi chịu chết, hắn nhất định sẽ càng ghét bỏ thêm.

Ninh Ninh vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý nhận lời cự tuyệt.

Không nghĩ rằng Mạnh Quyết chần chừ một lát, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đột nhiên cong lên: "Được."

Ninh Ninh: Huynh nói gì cơ? Huynh điên rồi hay là ta điên rồi thế?

Nhưng điều điên rồ hơn còn ở phía sau.

Mạnh Quyết vừa nói, ý cười lại càng sâu, đột nhiên lộ ra vẻ thương tiếc như có như không: "Không bằng làm ta dạy cho muội một ít chuyện... tuổi của muội chưa được làm, thế nào?"

Ninh Ninh đờ ra.

Nếu con ngươi có thể rớt xuống đất, cả người của cô đã hoàn toàn vỡ nát.

À không phải.

Sư huynh sao huynh có thể nói huỵch toẹt ra như vậy chứ? Hình tượng của huynh là như thế này sao? Mau tỉnh táo lại đi sư huynh!

***

Đêm khuya, tại biệt viện.

Ánh trăng che phủ, sương đêm vấn vít, bóng đêm yên tĩnh giống như màn trời bao phủ, lặng im trùm lên từng tấc đất một. Ánh sao và ánh trăng tưới xuống quang ảnh mênh mông, theo gió lẻn vào sân của Ninh Ninh, chiếu sáng gương mặt hồng nhạt của thiếu nữ.

"Sư huynh." Ninh Ninh không nghĩ đến Mạnh Quyết nói là làm, thật sự đến tiểu viện lúc giờ Hợi. Bây giờ đêm đã khuya, lưng của cô dán sát vào ngực của hắn, từng sợi tóc đen nhánh bị mồ hôi làm ướt nhẹp đan vào nhau, bị ánh trăng chiếu sáng, ánh lên vài phần ái muội.

Cả người đều bị bao trùm bởi khí nóng khó có thể chịu được, cô cắn môi nuốt xuống tiếng thở dốc sắp bật ra khỏi miệng: "Như vậy thật sự không được."

Mạnh Quyết cách cô vô cùng gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ. Lúc hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp tràn đầy ý cười mang theo khí nóng cùng hương thanh linh trúc phả lên nơi mẫn cảm nhất của cổ cô: "Tiểu sư muội mệt rồi sao?"

Ninh Ninh đã không còn sức lực để mà gật đầu.

Phí lời!

Huynh thử đi luyện kiếm ba canh giờ xem! Chẳng lẽ huynh không mệt chắc! Dám đối xử như vậy với vị thiếu nữ đồng môn xinh đẹp như muội, Mạnh Quyết huynh đúng là không có lương tâm!

Ban ngày đại sư huynh nói xong liền đi, hoàn toàn không để lại cho cô một cơ hội nào để đổi ý, chờ cho Ninh Ninh kinh hồn táng đảm mà chờ đến đêm khuya, người nọ không chỉ thật sự tới, còn mang theo cả kiếm phổ.

Không sai, cái thứ "tuổi của muội chưa được làm" trong miệng của Mạnh Quyết chính là một bộ kiếm pháp khó đến mức kinh động thiên địa quỷ thần khϊếp sợ, một lần tập thôi đã khiến cô sống dở chết dở.

Đúng là thể nghiệm vất vả mà tuổi của cô bây giờ không chịu đựng được ha ha.

Xem như huynh giỏi.

Đầu kiếm tu các người cả ngày đều nghĩ những cái gì vậy? Có thể kết nối với mạch não của người dương gian chút được không? Mấy lời cô nói có chỗ nào giống như là vô cùng sốt ruột đợi không nổi muốn học kiếm pháp sao? Hả?

Nhưng Mạnh Quyết hoàn toàn không nghĩ giống cô.

Trước khi tiểu sư muội nói chuyện, hắn quả thực theo bản năng cảm nhận được tâm tư muốn gây rối của Ninh Ninh, vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà hiểu cảm của nàng, thật sự, thật sự quá xấu.

Ngươi đã từng gặp người nào đem theo bộ mặt như người chết đến mời đàn ông nửa đêm đi hẹn hò chưa? Ngươi từng nghe ai dùng ngữ khí khảng khái chịu chết đến quyến rũ ngươi chưa? Ngươi đã từng nhìn thấy ai có đôi mắt trừng to như chuông đồng, sắc mặt trắng như nữ quỷ tái thế đi quyến rũ người khác chưa?

Mạnh Quyết chưa từng gặp.

Hắn đã từng gặp rất nhiều nữ tử hao tâm tổn sức tính toán để tiếp cận mình, không có ai mà không phải là giọng nói dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển, hận không biến thành một vũng nước nhào vào trong l*иg ngực hắn.

Nhưng tiểu sư muội không giống như vậy. Vẻ mặt của nàng tràn ngập sỉ nhục, ngượng ngùng và phẫn uất, trong đó rõ ràng nhất là ý chí quyết tâm thấy chết không sờn.

Đây rõ ràng là vì nàng thua bởi một tên đệ tử ngoại môn nên không cam lòng, muốn tới lĩnh giáo kiếm thuật mà!

Nàng thua trong tay Bùi Tịch nên cảm thấy thẹn cùng phẫn uất, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với hắn nên ngượng ngùng, cộng thêm biết được rằng hắn dạy dỗ người khác tuyệt không nương tay, cho dù có thể sẽ mệt chết cũng muốn kiên học hỏi thấy chết không sờn.

Nghĩ như vậy, tất cả đều có thể giải thích một cách hợp lý.

Đây chính là kiếm tu!

Không thể tưởng được tiểu sư muội trời sinh tính cách ngang ngược lại có tinh thần hiếu học cầu tiến như vậy, Mạnh Quyết vô cùng cảm động.

"Sư huynh." Ninh Ninh đã luyện tập liên tục ba canh giờ, hai mắt như cá chết, chỉ có cảm tưởng rằng tối nay một kiếm sĩ nhỏ tuổi đã vỡ mộng: "Muội không học được, thật đấy." Cho nên cầu xin huynh tha cho muội đi!!!

Bị đan lô nổ tung, bị kiếm thuật tra tấn, bị người ta hiểu nhầm là một nữ sinh mê trai đi theo nam sinh về ký túc xá. Cô chỉ là một nữ phụ ác độc bình thường thôi mà! Đây là vận mệnh mà nữ phụ ác độc phải chấp nhận sao? Rõ ràng là đang quay"Phải sống"* bản tu tiên mà!

(Phải sống ( 活着) là một bộ phim của Trung Quốc, đạo diễn bởi Trương Nghệ Mưu, do hai diễn viên Cát Ưu và Củng Lợi thủ vai chính. Phim được phát hành vào năm 1994 và có nội dung dựa trên tiểu thuyết Phải sống của tác giả Dư Hoa.

Nội dung phim xoay quanh một gia đình giàu có thời Dân Quốc nhưng người chồng nghiện cờ bạc nên chẳng mấy chốc lâm vào cảnh trắng tay. Sau đó, trải qua cuộc Nội chiến Trung Quốc và chính phủ cộng sản nắm quyền, gia đình này phải trải qua những biến cố thăng trầm để tồn tại trong một xã hội đầy rối ren và bất ổn. Dù được đánh giá cao về khía cạnh nghệ thuật và đạt được Giải thưởng lớn tại Liên hoan phim Cannes 1994, bộ phim bị cấm chiếu tại Trung Hoa đại lục vì nội dung nhạy cảm, chỉ trích những chính sách của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Không chỉ vậy mà đạo diễn Trương Nghệ Mưu bị tước quyền làm phim trong hai năm.)

Ninh Ninh thấy cô còn oan ức hơn cả chị Tường Lâm*, cô thật khờ, thật sự.

(*nhân vật chính trong truyện ngắn "Chúc phúc" của Lỗ Tấn, là điển hình cho người phụ nữ lao động ở nông thôn trong xã hội cũ của Trung Quốc.)

Cô cảm thấy toàn bộ sư môn nhà này đều không bình thường. Mà trừ ba người đã gặp mặt này ra vẫn còn sót lại mấy đối tượng cần phải công lược, quỷ mới biết đám yêu ma quỷ quái kia còn giấu chiêu gì để hành hạ cô nữa.

Bên tai truyền đến giọng nói réo rắt xuất trần của đại sư huynh, phải nói là ôn nhuận như ngọc, vô cùng tri kỷ: "Tiểu sư muội, kiếm pháp này muội đã học được non nửa, chỉ cần luyện tập nhiều hơn nhất định có thể đột phá. Người tu đạo nhất kỵ nửa đường mà bỏ, vậy không bằng tự tin thêm một chút."

Ninh Ninh hít sâu một hơi, gật gật đầu.

Cô chưa bao giờ tự tin mười phần như bây giờ mà nói ra một câu, gằn từng chữ một, mỗi một âm tiết đều ẩn chứa sự chắc chắn và tin tưởng tuyệt đối: "Sư huynh! Muội thật sự không học nổi! Không học nổi mà!"

Đủ tự tin chưa tên kiếm tu thối này!!!

___

Meo: Thành viên hội người bổ não quá liều số 1: Thừa Ảnh; Thành viên hội người bổ não quá liều số 2: Mạnh Quyết sư huynh ( '・・)ノ(._.')