Trước tình hình này, Jade đã rõ hai nhà có thái độ trái ngược nhau, nhưng mình không vì có xuất thân Muggle mà bị bắt nạt. Có lẽ do Slytherin hiện tại chưa có người lãnh đạo tàn ác nào chăng?
Lúc bọn họ định nói gì đó, mũ phân loại bắt đầu bài hát kề cà hàng năm. Mỗi năm bài hát khác đi chút. Hiển nhiên là 4 người họ không hứng thú với điều đó, chờ cho xong rồi lén nói chuyện tiếp. Giáo sư McGonagall thấy ồn ào lao xao phía dưới, lấy ra tấm da dê và hô lớn “Yên lặng!!”
Uy nghiêm của phó hiệu trưởng không đùa được đâu. Toàn sảnh tức khắc yên lặng từ đầu phòng đến cửa.
Hài lòng với hiệu quả của chất giọng, bà khẽ gật đầu “Giờ bắt đầu phân loại, ta sẽ mời đến tên ai, tiền lên phía trước. Hannah Abbott!”
“Haha! Xem Ronnie bé bỏng của chúng ta kìa!” George nháy mắt cười, chỉ vào Ron đang đỏ ửng mặt trừng mắt tức giận nhìn họ.
Jade khẽ cười về phía Ron, tự dưng mặt thằng bé đơ ra, giống như hơi ngại gì đó.
“Các cậu nói với Ron cái gì vậy?Từ lúc bước vào đây thằng bé có vẻ lo lắng dữ lắm, giờ thì tức giận này?”
“Ah. Không ngờ được là bồ phát hiện ra biểu hiện của Ron đó, tớ còn cho rằng cậu nhìn chằm chằm Malfoy mãi thôi…” Fred nói giọng hờn dỗi. George còn phải liếc nhìn anh mình 1 cái hết hồn.
“À được” Jade dỗ dành “ Cậu nhớ kỹ vấn đề nho nhỏ của tớ vậy sao. Ron thì tớ quen thuộc rồi, không cần nhìn chằm chằm thằng bé nữa đâu.
Còn Malfoy kia khá đặc biệt, nếu mẹ tớ thấy được, nhất định sẽ thích thằng bé này mà xem. Mẹ luôn thích mấy cậu bé đáng yêu tóc vàng này, nếu không phải vì công việc quá bận, bà còn muốn sinh thêm một đứa con trai, sau đó đem thằng bé đi nhuộm tóc thành vàng kim. Tớ chỉ là di truyền thôi.”
“Vậy tụi này hẳn là may mắn lắm khi không đem tẩy màu đỏ của chúng ta đi đúng không?” George nắm mái tóc ngắn ngủi rối bời của mình, vui vẻ cười haha.
“Cậu biết là tốt rồi.”Jade trừng mắt nhìn cậu ta “Trở lại vấn đề chính, các cậu lừa em ấy cái gì?”
“Thật ra chẳng có gì cả..” George do dự đánh mắt 1 cái “ Chẳng qua lúc nó hỏi tụi này làm gì để phân chia các nhà..”
“ Miêu tả hơi khó khăn xíu thôi.” Fred bâng quơ “Bồ biết thừa là Ron lúc hỏi mấy cái này nhìn mặt mắc cười hết sức “
Jade suy nghĩ giây lát, gật gật đầu “Tớ nghĩ mình tưởng tượng ra được”
Chính lúc này, giáo sư McGonagall hô tên Hermione. Cô bé hơi khẩn trương bước lên trước, sau đó bất an nhìn về Jade. Jade đáp lại cô bé bằng nụ cười trấn an, tuy biết nụ cười này chẳng giúp được cô bé bớt run.
Mũ phân loại bối rối một lúc mới mở miệng kêu: “Gryffindor!”
Hermione tháo mũ xuống, bước nhanh xuống dưới, ngồi xéo đối diện Jade, trên miệng treo nụ cười tươi rói
“Ôi may quá đi. Vốn cái mũ kia định cho em vào Ravenclaw… Cuối cùng thì được vào đây. Jade, rất vui được chung nhà với chị.”
Jade giữ nguyên nụ cười không đổi “Hoan nghênh em vào nhà của sư tử. Nơi này nguy hiểm khắp nơi, sư tử con còn nhỏ nhớ phải tự bảo vệ mình đấy!”
Nói xong còn nháy mắt 1 cái.
Hermione ngơ ngác đờ ra, Angelina ngồi kế xoa đầu Jade, thở dài “Jade, đừng hù mấy đứa nhỏ. Ah! Tóc đỏ kia là em trai của các cậu đúng không? George?”
George nhìn lên, khều tay Fred “Nhìn Ron kìa, giờ run như cầy sấy.”
Trên ghế chân cao kia, Ron lo lắng nắm chặt tay. May mắn quá trình phân nhà thuận lợi, chờ không lâu đã được xếp vào Gryffindor. Như trút được gánh nặng, Ron bước xuống đi đến bàn dài Gryffindor, sau đó được hai anh em sinh đôi nhiệt tình ôm.
“Quao, thật sự quá tốt. Ron không bị xếp vào Hufflepuff…” Fred cười. Câu này chọc Ron tức giận, vùng thoát khỏi cái ôm của Fred.
“Tụi anh đều cho rằng em sẽ bị xếp đến đó…” George chèm chẹp lắc đầu, Ron càng giận nữa.
“Không nghĩ đến em vẫn là thành viên Weasley..”
“Hoan nghênh đến Gryffindor!”
Ron hất tay hai anh mình ra, ngồi xuống ghế nhìn Hermione bên kia. “Au, thật vui khi chúng ta là bạn cùng nhà.”
Hermione hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ cô nàng hiểu.
Thấy hai học sinh năm nhất quen nhau như thế, hai anh em kia nghĩ ra cái gì đấy. Im lặng ngồi trở lại ghế và bắt đầu tính toán… Nên làm gì để khuấy động không khí nhỉ?
Qua vài học sinh nữa, giáo sư McGonagall hô đến cái tên “Harry Potter”
Tên này làm cả đại sảnh Hogwarts im lặng hẳng. Tất cả chăm chú vào cậu bé gầy yếu tóc đen kia, thì thầm với nhau “Kia là Harry Potter sao?”
Jade lại không chú ý Harry, ngược lại bắt đầu quan sát người khác. Ngồi ở chính giữa là hiệu trưởng Dumbledore luôn híp mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn thấu tất cả qua mắt kính hình bán nguyệt, nhìn cái gì đó đăm chiêu. Giáo sư Snape luôn lạnh nhạt thờ ơ ngồi ngay ngắn lại, đôi lông mày nhíu chặt lại, thể hiện chủ nhân nó đang cực kỳ không vui. Còn bác Hagrid cao lớn run rẩy, thầy giám thị Filch phiền não, Quirrell không bình thường kia nghiên cứu đánh giá…
Xem ra, Harry Potter là một người vô cùng đặc biệt ha.
Dưới ánh mắt mọi người, Harry ngồi đó một lúc lâu, rốt cuộc được quyết đến Gryffindor. Với danh hiệu cậu bé sống sót này, Harry hấp dẫn ánh mắt vô số người, toàn thể Gryffindor đều ăn mừng vì cậu ta đến.
Jade nhún vai, cảm giác giống y chang khi người ta biết ngôi sao nhí đang hot là bạn cùng trường mình vậy.
Màn vỗ tay chưa từng thấy đó kết thúc, sau đó có thêm những học sinh năm nhất khác được chia nhà, và không còn Gryffindor nào sau đó.
Tiếp theo hiệu trưởng có đôi lời muốn nói. Có điều giáo sư Dumbledore nhắc nhở học sinh không thể đi vào khu vực cấm, điều này làm cho hai anh em vô cùng hiếu kỳ. Lúc bữa tiệc bắt đầu họ im lặng tự hỏi, rốt cuộc trong trường đang giấu bí mật gì, mới khiến giáo sư Dumbledore đặc biệt thông báo lúc khai giảng.
“Các cậu nên dùng bữa trước đi. Tránh nửa đêm đói bụng, sau đó lại đi tìm mấy yêu tinh bên nhà bếp.” Jade ăn salad, nhìn hai người đang thất thần kia. “Tớ đoán nếu hiệu trưởng Dumbledore đã nói đó là khu vực cấm, có hai khả năng. Một là đồ vật trong đó rất nguy hiểm. Hai là món đồ rất quý giá. Dù là cái gì thì tớ cũng không hứng thú.”
“Ôi Jade yêu dấu, cậu không nên nói vậy” George vớ lấy miếng bánh kem, lắc đầu nói
“Chúng ta cần có tinh thần dũng cảm khám phá đó”
“Như vậy mới là Gryffindor thật sự!”
“Rồi rồi. Vậy hai dũng sĩ Gryffindor của chúng ta” Jade đặt ly nước trái cây xuống. “ Trước khi đi viết lại di thư. Tớ không chắc tớ sẽ nhận lấy trở về là thi thể các cậu hay tin tức các cậu bất hạnh bị đuổi học.”
“Này, Jade, cậu nói vậy..”
“ Thật là làm tan nát sự tích cực của tụi này..”
“ Cuộc sống mà không có phiêu lưu khám phá thì nhạt nhẽo cỡ nào chứ bồ biết mà..”
“ Cuộc sống tụi này cần sự kí©h thí©ɧ mới..”
Jade nhún vai, tiếp tục dùng bữa tiệc. Jade biết tuy bọn họ nói vậy, nhưng chắc chắn hai anh em làm việc đúng mực. Dẫu muốn khiêu chiến với quyền uy của các giáo sư, cũng xác định mình an toàn trước đã. Một khi đã như vậy, để họ tự do vậy… Có lẽ Jade cần chuẩn bị trước vài thuốc trị vết thương ngoài da, hoặc dược điều hòa cảm xúc. Không biết rốt cuộc nơi đó giấu gì, nghe bọn họ bàn nhau, Jade bắt đầu tò mò.
Kết thúc buổi tiếc, mọi người lục tục về phòng nghỉ chung. Thời gian không còn sớm nữa, ba người liền tách ra. Ai nấy về giường ngủ, chờ đến ngày mai… Cái ngày chính thức bắt đầu năm học mới.
Năm 3 chương trình họ hoàn toàn không giống hai năm trước. Học sinh có thể tự mình chọn hai hoặc nhiều môn khác nhau làm chương trình học riêng mình. Jade bởi vì hứng thú với công việc của Bill, sau khi nghe kiến nghị của ảnh liền chọn môn Cổ ngữ Rune và Tiên tri và Số học huyền bí.
Anh em Weasley giống Jade cùng lựa môn Bói toán. Bởi họ nghe nói giáo sư dạy môn này hơi mát mát ở đầu, và môn Muggle học. Cái này chắc do hai anh em muốn hiểu thêm về thế giới không giống phù thủy bình thường kia.
Vì thế học kỳ này, bình thường 3 người đi cùng nhau, cuối cùng cũng tách ra. Twins thiết tha muốn Jade chọn môn Muggle học. Song cô nàng, sau khi đưa hai anh em cùng ngài Weasley tham quan nhà xong liền không muốn bất kỳ phù thủy nào khác cùng thảo luận về thế giới Muggle. Dính vô đúng là tai vạ!
Mỗi lần nghĩ đến thế, cô nàng khâm phục vị giáo sư dạy môn này ở Hogwarts. Ông ấy thế mà chịu đựng được mới ghê, và dạy còn vô cùng nghiêm túc. Đúng.. đúng là thần kỳ!
Năm 3 có một môn làm toàn thể Gryffindor đau khổ, đó là Độc dược. Mà môn này lại là môn đầu tiên, bắt đầu học kỳ mới, khỏi phải nói là một kiểu tra tấn đối với học sinh Gryffindor. Trên thực tế, người có thể làm hết tất cả bài tập giáo sư Snape giao một cách xuất sắc, trừ Jade ra chẳng có người thứ 2.
Ngồi trong căn hầm lạnh như băng, bên cạnh là đám Slytherin xanh lè ánh bạc lắc lư, không có ánh mặt trời chiếu vào. Trước mặt chiêm ngưỡng một vị phù thủy trung niên áo chùng dài thượt, từ trên xuống đen như mực, đang chấm bài tập hè mọi người. Là trò cảm giác mạnh gì vậy!! Cúuuu
“Tốt lắm, hay cho một nước đi. Để ta nhìn xem, bài này là của ai?” Giáo sư Snape rít một hơi qua kẽ răng “ Trò Johnson, trò nói tôi biết vì sao lúc dung dịch đang quánh đặc lại, trò bỏ thêm bắp cải?”
Angelina do dự đúng lên, cúi đầu. Bước này là cô nàng chép của Jade đó. Biết cái gì đâu mà trả lời hả!! Angelina nhìn về phía Jade cầu cứu. Còn Jade, à, đang bị giáo sư Snape nhìn chăm chú có dám hó hé đáp án đâu chứ.
“À, chắc là tiểu thư Johnson của chúng ta quên mất, vậy thì chúng ta nhìn tiếp xuống dưới. Tôi thật may mắn khi trò Johnson biết cách pha dung dịch cuối cùng, cần hạ nhiệt độ xuống. Có điều hình như trò quên không ghi lý do lên đây thì phải?”