Thực ra đồ ăn Trung Quốc phối hợp cùng pizza, Jade không thể gật đầu bừa rồi. Nhưng bởi vì bọn họ lần đầu tiên ăn, nên cô nhịn xuống không nói. Yên lặng ăn đồ ăn của mình, quay sang nhìn nhà Weasley ăn một miếng cơm lại cắn một miếng pizza.... Sau khi tráng miệng bằng kem mỹ vị. Ông Weasley tương đối tự trọng, không có ăn. Mà món kem của Muggle không khác lắm so với của phù thủy, nên cả đôi sinh đôi chỉ cảm thấy món kem không tệ quá.
Sau khi bọn họ như vũ bão giải quyết xong bữa trưa, liền phóng tầm mắt về tác phẩm của họ trong lò nướng. Đáng tiếc, lúc Jade mở cửa lò nướng ra, lấy ra mấy cái bánh, đúng là không đẹp, nhưng hương vị thì..... Jade không dám thử, nhìn thấy cặp song sinh ăn đến vui vẻ, chắc mùi vị không khủng khϊếp quá. Tuy rằng nhân tố làm họ vui vẻ là cái khác, nhưng.... đồ khó ăn thì họ sẽ không thể hiện nét mặt vui thích đâu chứ nhỉ.
Kết thúc cuộc chiến cơm trưa, Jade đem quà mua được từ Hẻm Xéo, dùng chuyển phát nhanh gửi cho ba má, có nhân viên chuyên môn tới tận cửa phục vụ. Ba ba con nhà Weasley tránh ở sau cửa, nhìn thấy Jade không chớp mắt một cái điền thông tin bảng giá điên cuồng, sau đó tay giao hàng, tay đưa tiền lưu loát cho nhân viên. Toàn bộ quá trình khiến ba vị phù thủy lác mắt. Fred còn muốn viết một lá thư, gửi cho chính mình làm kỷ niệm. Ngặt nỗi nhà mình bưu điện không giao tới được, đành ngậm ngùi để lúc khác.
_ Jade! Con còn bận chuyện gì không?_ Ông Weasley hỏi.
_ Con đang đợi khách sạn Hilton mang bánh kem tới, à, là quà đem tặng các giáo sư. Bà Hullduck đã giúp con đặt hàng rồi, họ bảo buổi chiều sẽ giao tới. Ách, làm phiền ông phải chờ thêm cùng con.
_ Không! Không! Không!_ Ông Weasley vội vàng xua tay. _ Đề nghị này khá tốt đấy. Thế này đi, nếu con không ngại, bác có thể tham quan tiếp chứ? Bác muốn xem phòng vệ sinh như thế nào.
Khóe miệng Jade giựt giựt mấy cái, hơi mất tự nhiên xíu: “Tất nhiên. Xin cứ tự nhiên.”
Nhìn dáng vẻ vội vã của ông Weasley, Jade đầu đầy dấu hỏi. Ông ấy thật tự muốn tham quan phòng vệ sinh, hay là muốn đi vệ sinh nhưng ngại nói ta?
_ Jade! Chúng ta có thể xem TV tiếp không?
_ Hoặc bồ giới thiệu một chút về VCD mà nãy bồ nói.
_ Nếu có ba má bồ, cái VCD kia bán chạy vô cùng!!
Jade cười khúc khích, mở ngăn tủ hẹp dài, cao cao cạnh TV ra. Bên trong có các tầng nhỏ, mỗi tầng đều có VCD “Đây là đĩa VCD, bên trong ghi hình lại người khác. Tất cả đều là tác phẩm ba má mình thích, có cả tác phẩm của hai người bọn họ. Để tớ xem nào, có bộ “Cứu vớt” cũng hay này, má là diễn viên chính, ba là đạo diễn. Ngoài ra còn có một số khách mời đóng vai phụ nữa. Số lượng không nhiều lắm, phim của bọn họ xuất hiện ở rạp chiếu ở Úc.”
Fred quyết định “Được. Vậy chọn cái này đi.” George hào hứng vỗ tay phụ họa theo.
Thành thạo cở đầu máy đĩa ra, cho đĩa nhạc vào. Jade bắt đầu giới thiệu chút về cốt truyện. Còn chỉ cho bọn họ ai là má của Jade, ai là ba. Cặp sinh đôi xem vô cùng chăm chú bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời họ. Nhiều năm sau đó, họ vẫn còn nhớ tên của bộ phim đó, vẫn là bộ Cứu vớt này. Sau đó kể cho mọi người về đạo diễn mang họ Zeller...Một ngày nào đó, tên của ông Zeller trong giới phù thủy gây tiếng vang lớn, không ai không biết. Chà, ai mà biết được.
Đến khi Jade nhận được bánh kem do khách sạn đưa tới, bốn người bọn họ chuẩn bị về nhà. Ông Weasley bảo Jade lấy ra quà ba má gửi qua bưu điện, ếm bùa làm cái thùng bự nhỏ xíu lại, dễ dàng bỏ vào túi xách. Xong xuôi đâu đấy, bốn người lên xe taxi, rời khỏi nhà của Jade. Sắp đến Hẻm Xéo, ông Weasley thở ra vui sướиɠ:”Thật là một ngày tốt đẹp!”
Jade lén nghĩ: Thật là một ngày mệt nhọc vất vả!! Toàn thân ê mỏi, miệng cũng khô khang. Hiện giờ cô chỉ muốn quay trở về Hogwarts hỏi vị giáo sư nghiên cứu Muggle ngay lập tức, hồi đi học có vất vả như thế này không. Làm một phù thủy hiểu biết thế giới Muggle, so với làm một phù thủy học phép thuật xuất thân từ giới Muggle khó hơn nhiều trời...
Về đến Hẻm Xéo, ngoại trừ Jade thì ba người kia thần thái sáng láng, tinh thần phấn khởi, còn cô nàng ỉu xìu, hai mắt như mờ đi, đầy mỏi mệt.
Fred cẩn thận nhìn cô bạn mất vẻ bình tĩnh điềm đạm khi trước, nhỏ giọng hỏi: “Jade! Có ổn không? Có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Jade lắc đầu “ Về ngủ xíu là khỏe. Có mệt nhiêu đâu. Về nhà bồ đi, tớ còn muốn đi gửi quà, và tặng quà nữa. Ha! Tớ cá rằng nhà bồ sẽ thích mấy món đồ này cho mà xem. Chỉ là không biết bà Weasley có nổi giận khi thấy mấy món quà này không.”
Fred giữ chặt tay Jade, cẩn thận đỡ lấy vai “Rồi rồi, trước tiên đừng nghĩ nhiều nữa. Chúng ta sắp tới rồi. Dùng lò sưởi đi nhanh lắm, ít nhất là nhanh hơn cái xe taxi gì đó nhiều.” Nói đến đây cậu ta cười khúc khích.
Ở điểm này, Jade không thể không thừa nhận. Tuy bàn về độ thoải mái, xe đò Hiệp sĩ hay bột Floo cũng đều kém hơi xe hơi của Muggle, chỗ ngồi thoải mái. Nhưng kể đến tốc độ đi, ngược lại thì không bằng một góc. Khả năng của phù thủy thật không tưởng tượng nổi, nghĩ đến đây cô đều cảm thấy may mắn mình là một phù thủy.
Về đến nhà Weasley từ Hẻm Xéo một cách bình an vô sự, cũng đã 5 giờ chiều. Bà Weasley đã có hơi không kiên nhẫn, có lẽ lo lắng bọn họ sẽ ở lại nhà Jade ăn tối. May mắn, trước khi bà ấy nổi cơm tam bành thì bốn người kịp xuất hiện.
Bà Weasley cười hiền lành nhìn Jade, đi vào phòng bếp:
_ Tốt quá! Con yêu. Mọi người đều về kịp trước bữa tối. Nào nào, thuận lợi chứ? _ Ông Weasley nghe xong liền đơ người, cứng ngắc quay đầu qua nhìn Jade. Đôi song sinh đứng đằng sau cũng lén lén kéo áo cô nàng.
_ Đúng vậy, thưa bà. Mọi chuyện đều tốt đẹp. Ông Weasley, Fred và George cũng giúp con rất nhiều._ Thực ra giúp như thế nào thì chưa nói nha, Jade nghĩ thầm trong bụng.
Cô nhanh chóng chuyển đề tài, đem mấy hành lý được thu nhỏ phóng to ra, giọng hờn dỗi chút xíu: “Ba má con gửi đồ thật sự quá lớn, may mà có ông Weasley giúp con thu nhỏ chúng lại.”
Bà Weasley hài lòng nhìn chồng mình và hai đứa con trai, không ngờ bọn họ không gây họ khi đứng trước đồ Muggle, liền bê bình nước trái cây ra “ Được. Các con đi nghỉ ngơi chút đi, lát nữa chúng ta dùng bữa.” Ba người đàn ông nhà Weasley cười trộm cầm ly nước trái cây ra phòng khách.
“ Yaaa! Thật may mắn.” Ông Weasley thở phào nhẹ nhõm, hơi đỏ mặt. Cuối cùng cúi xuống nói nhỏ với Jade: “Cảm ơn con khen bác trước mặt Molly, tuy bác biết chúng ta mang đến không ít phiền toái...”
Jade lắc đầu. Tuy rằng ba vị phù thủy trước mắt hôm nay mang đến không ít “bất ngờ”, nhưng cũng làm người ta vui vẻ. Lâu lắm rồi mới có người cùng cô nàng nướng điểm tâm trong phòng bếp. Cảm giác đầm ấm ấy cô rất thích.
Fred cúi đầu nhìn Jade: “Này Jade! Không phải bồ muốn đưa đem quà đi sao? Mình nhớ bồ còn nói phải chuyển quà cho các giáo sư.”
_ Nếu mà không kịp, bồ cần sự trợ giúp...
_ Thì bọn tớ sẵn lòng_ Song sinh cười hihi haha, chia ra hai bên Jade ngồi xuống, hướng mắt nhìn về cái túi kia.
Jade tính toán một chút: “Vậy cũng được. Tớ cũng định trước bữa tối thì chuyển xong hết quà cho các giáo sư. Ông Weasley, phiền ông biến những thứ này trở về.”
Ông Weasley đương nhiên sẵn lòng giúp cô phù thủy nhỏ đã dắt ông đến xem cuộc sống Muggle một ngày, vung đũa phép lên. Mười hộp bánh kem liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
_ Tuyệt vời. Các con cứ làm đi. Ta xuống phòng bếp xem má các con có yêu cầu giúp đỡ không._ Nói xong ông đứng dậy đi vào phòng bếp.
Fred trầm ngâm nhìn bóng lưng của ba: “Tớ dám cá là ba bắt đầu hứng thú với nấu nướng rồi đấy.”
“ Chắc giữa trưa làm mấy món điểm tâm nên dâng trào tâm huyết chăng.” George nhún vai.
_ Tớ thì nghĩ, hẳn là ông ấy muốn tham khảo cách phù thủy làm điểm tâm, rồi nghiên cứu so sánh._ Jade lấy từ trong ba lô ra mấy tấm thiệp giáng sinh lấp lánh lấp lánh, viết vài câu chúc mừng lên đó.
“ Bồ nói cũng đúng.” Song sinh nhất trí với cách suy đoán của Jade, sau đó họ bắt đầu nghiên cứu những cái bánh kem đáng thương đó.
“ Hi! Các anh đã về rồi à?” Ron đầu tóc bù xù đi xuống lầu, nhìn hai anh còn có Jade đều ngồi trong phòng khách. “Em còn tưởng các anh nhất định phải ăn bữa tối ở đó rồi mới bằng lòng trở về.”
Fred vừa giúp đỡ Jade chia bánh kem, vừa nói: “Em không thể nói như vậy...”
_Bọn anh mà về sau bữa tối, má nhất định sẽ đánh chết bọn anh...
_ Cả ông Weasley cũng không yên được đâu._Jade chốt lại.
Ron đỏ mặt nhìn Jade. “Ừm, em đoán được tại sao chị có thể thành bạn thân của anh Fred và anh George rồi. Tuy cá tính của 3 người khác nhau, nhưng mà ý tưởng của anh chị lại giống nhau quá đỗi.”
Fred nở nụ cười quái lạ. Cá tính khác nhau hả? Xem ra đây chưa phải là lúc vạch trần bản chất của Jade. Cứ chờ thằng quỷ Ronnie này nhập học rồi lại tự mình trải nghiệm trò đùa dai của Jade đi. Nghĩ đến đấy, cậu ta quay sang nhìn George, không hổ là anh em song sinh, George cũng đáp lại anh một nụ cười ý nhị.
Còn Jade nở nụ cười vô hại, còn không ngại ngùng mà khích lệ Ron “ Ừm. Thật ra, khi em có bạn thân, thì suy nghĩ của các em giống nhau hay không cũng không có gì là lạ. Trên thế giới không có người giống nhau như đúc, ngay cả Fred và George cũng có sự khác biệt mà.”
Ron trố mắt ra nhìn hai anh trai sinh đôi của mình “Nói thật, em vẫn luôn tò mò. Vì sao chị có thể luôn phân biệt được anh Fred và anh George. Ngay cả ba má hay nhầm lẫn hai anh.” Vừa dứt lời, cả cặp sinh đôi ngồi bên cạnh, còn có vợ chồng Weasley trong phòng bếp quay ra tròn mắt nhìn Jade. Đây là vấn đề thắc mắc đã lâu, cặp sinh đôi từng hỏi, nhưng câu trả lời của Jade vô cùng mơ hồ.
Jade khẽ nhíu mày. Vì sao có thể nhận ra hả? Tuy rằng họ lớn lên giống nhau thiệt, nhưng giọng của Fred hơi trầm ấm hơn, George khi nói chuyện âm cuối hơi cao, mềm mại, hơn nữa có xíu cảm giác ngữ điệu không rõ. Đây chắc là khác biệt rất nhỏ mà ngay cả họ cũng không nhận ra ha? Cho nên nhiều khi chơi trò ai là Fred ai là George, họ chưa sửa được cách nói chuyện của chính mình.
Đây mới là điểm mà Jade thấy kỳ lạ. Cho dù là họ lớn lên giốnh nhau, cũng chỉ là sinh đôi thôi, đâu phải là một người. Hình dáng khuôn mặt khác nhau rất nhỏ, giọng nói khác nhau, không phân biệt được hẳn là do ít gặp mặt. Nhưng cả nhà anh em Weasley, bao gồm cả ba má không phân biệt được. Đúng thực rất kỳ lạ!
(Tiếng lòng của nhà Weasley: chúng tôi đã cố nhưng họ cứ luôn chơi trò Con không phải Fred/George. “Gió muốn lặng mà cây chẳng ngừng.”)
Nhìn thấy Jade cứ nhíu mày cố gắng suy nghĩ, Ron cho rằng mình hỏi vấn đề không tốt, xấu hổ nói: “Nếu không thể trả lời được thì coi như em chưa hỏi đi.”
Jade xua xua tay: “Không. Không phải không thể trả lời. Mà là chị cũng không biết vì cái gì mà...”. Tuy đúng là cô nàng phân biệt được. Nhưng mà cô không cho rằng gia đình sống chung với nhau mười mấy năm lại không thể nhận ra được. Chứng tỏ tình huống Jade nhận ra hai người bọn họ khác nhau có hơi đặc biệt... Hơn nữa để giải thích, thì rắc rối mất.