Quyển 1: Thuốc dẫn - Chương 7:

Ai? Tìm được ai? Chúng ta quen nhau sao? Ta mới xuyên qua hai ngày thôi, nên đừng có lộn xộn! Ngươi có nhận sai người không?

Nhưng mà Nhϊếp Dật Phong căn bản không cho nàng có thời gian tranh cãi, bỗng nhiên duỗi tay ra muốn bế nàng ra khỏi thùng tắm.

"Dừng lại!" Nguyễn Diệc Vi cuối cùng không nhịn được nữa, một bên liều mạng rụt lại cơ thể, một bên hét lớn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Tuy ta là tì nữ nhưng không bán thân!"

Phó quan đứng bên ngưỡng cửa vẻ mặt càng thêm "phức tạp", nữ nhân này cũng rất lớn gan....Nếu bị Tướng quân trong tình trạng mất khống chế nhốt vào thùng tắm, nhất định sẽ trở nên ngoan ngoãn đáng yêu...Phó quan suy nghĩ về cảnh tượng đó một lúc, bỗng nhiên cảm thấy khó nói, nhưng cô nương à, mạng sống mới là quan trọng, cứ coi như bị chó cắn đi, phi phi, bị Tướng quân cắn, quốc gia sẽ không bạc đãi cô!!

Tuy nhiên, Nhϊếp Nhất Phong đáng sợ như quả bom sắp nổ mạnh lại không hề tức giận, chỉ cười một chút, cúi đầu nhìn bộ khôi giáp tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc: "Cũng đúng, có chút ô uế, ủy khuất nàng rồi." Nói xong lời này, hắn cũng không dừng lại, cúi người bế cơ thể ướt đẫm của nàng ra khỏi thùng tắm, mạnh mẽ ôm vào trong lòng.

"Này!" Nguyễn Diệc Vi cảm thấy như sắp nổ tung tại chỗ, cùng lúc đó, Nhϊếp Dật Phong dùng ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn thoáng qua phía sau, phó quan liền hận không thể lập tức chọc hai mắt mình.

Chỉ thấy nam tử cao 1 mét 8 quay người lấy tay che mặt kín như bưng nói: "Tướng quân, ta cái gì cũng chưa thấy, thật sự không thấy gì cả!" Thanh âm này thực sự rất giống đứa trẻ bị ủy khuất.

Sau đó Nhϊếp Dật Phong liền nhặt chiếc áo ngoài sạch sẽ treo bên giá, bọc cả người nàng lại, bọc đến kín mít, rồi ôm nàng sải bưới rời khỏi nơi này.

Bị ôm ra ngoài trong tình trạng như này, Nguyễn Diệc Vi cảm thấy đời mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy, Thần ơi....trinh tiết của tín đồ...thật sự sẽ biến mất!

Mặc dù ở thế giới ban đầu, nàng cũng không quá quan trọng vấn đề trinh tiết, đặc biệt là đối với một nữ cường như nàng, có thể nói là tình nhân vô số, nhưng mà...Nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân bị người khác khuất nhục "cường ôm" như vậy.

Cả người trần trụi, tóc tai ướt đẫm giống như ma nước, còn bị ôm đi "hành quyết công khai" như này! Cho dù tinh thần có mạnh mẽ đến đâu thì nàng cũng phải uất hận đến mức muốn nổ tung.

Thời điểm đi qua người phó quan, đứa trẻ 1 mét 8 tội nghiệp vẫn đang lấy tay che mặt không dám mở mắt, sau đó hắn liền nghe thấy Tướng quân của mình thấp giọng phân phó: "Đi, mang đến phòng ngủ của ta những đồ dùng tốt nhất, tắm gội xong, ta muốn thấy phòng ngủ trở nên tốt nhất có thể."