Quyển 1: Thuốc dẫn - Chương 35:

Cuối mùa hè, thảm thực vật trong viện mọc lên tươi tốt, tường vi leo đứng cao hơn cả một con người, tiếng chim hót líu lo truyền đến từ sâu trong rừng.

Những con côn trùng nhỏ xíu bay quanh những bụi cây thơm ngát.

Trong không khí có chút oi bức, hơi nước ẩm ướt hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của tường vi, trong mùi hương của các loài hoa và cây cối vang lên tiếng côn trùng nhỏ xíu ồn ào trái ngược với hình bóng thiếu nữ đứng bên góc viện.

Đình viện giờ phút này cực kỳ yên tĩnh, trong sự im lặng không một hơi gió, thiếu nữ nhắm hai mắt lại, mặc kệ đàn côn trùng đang bay như sương lượn quanh mặt mình, thời tiết oi bức, khiến đình viện dễ chịu này trở nên không muốn nán lại, mà nàng, cứ đứng như vậy trong đình viện.

Váy dài và áo choàng pháp sư là trang phục thường ngày của mọi pháp sư, nhưng trong thời tiết oi bức như vậy, mặc những bộ quần áo như vậy sẽ rất nóng bức, mà vẻ mặt của nàng lại rất bình tĩnh và tự tại, dường như nàng không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, nàng lẳng lặng nhắm hai mắt, một hai sợi tóc ngẫu nhiên rơi xuống bên cổ, những giọt mồ hôi chảy ra, lặng lẽ trượt dọc theo chiếc cổ trắng như tuyết.

Oi bức, yên tĩnh, ẩm ướt... Ngay cả hương hoa tường vi cũng dường như ngọt ngào quá mức.

Nhưng vào lúc những giọt mồ hôi trượt xuống cổ và xuống bả vai - Gió bắt đầu nổi lên.

Một làn gió chợt xuất hiện như một tinh linh đang nhảy múa, thổi tung sợi tóc đi bốn phía, những con côn trùng tập tụ lại với nhau như đám sương mù cảm nhận được luồng gió, cả đàn nhấp nhô hiển thị hình dạng cơn gió.

Thiếu nữ giật mình mở mắt ra ngay khi có làn gió nhẹ xuất hiện, nàng cúi đầu nhìn vào đầu ngón tay, liền thấy một làn gió nhẹ đang xoay quanh đầu ngón tay của mình.

"Ta cảm nhận được rồi! Nguyên tố gió!" Thiếu nữ ngạc nhiên ngẩng đầu nở một nụ cười rạng rỡ: "Cô giáo Đêm, ta thành công rồi!"

"Rất tốt, thiên phú của ngươi thật sự rất tốt." Giọng nữ trầm ổn nhẹ nhàng truyền đến, một pháp sư lớn tuổi cũng mặc áo choàng và váy dài với hoa văn phức tạp, mái tóc dài màu xanh đen gợn sóng xõa xuống, mãi đến khi cất tiếng, mọi người mới nhận ra nàng đang đứng dưới gốc cây. Cách đó không xa, một con sóc nhỏ hoảng sợ trèo lên cành cây, vì đang nghịch đuôi nên không để ý rằng có một người đang đứng cách mình chỉ một mét.

"Cô giáo Đêm." Nguyễn Diệc Vi mới 13 tuổi, trông rất non mềm và đáng yêu, nàng nở nụ cười tràn đầy năng lượng nói: "Ta cảm nhận được cảm xúc của gió, đó là sự tự do cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, đây là đặc tính của nguyên tố gió sao?"