Chương 27: Bị sốt

Xe chạy vào triển lãm, sau khi đến cửa hội trường, Hạ Dục quay đầu nhìn Diệp Sênh, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đánh thức Tô Mân Vấn. Diệp Sênh gật đầu, đưa tay vỗ nhẹ bả vai Tô Mân Vấn, giọng điệu nhu hòa: “Tô Thiên, chúng ta tới rồi.”

Lúc đầu Tô Mân Vấn có chút cau mày, sau đó mở mắt ra: “Tới rồi à...”

Anh từ từ ngồi thẳng dậy, lại nhìn thoáng qua Diệp Sênh, mở cửa xe bước ra ngoài.

Diệp Sênh khẽ nhíu mày, sắc mặt Tô Mân Vấn trông rất kém, Diệp Sênh mím môi, lập tức mở cửa xe, từ phía sau đi vòng qua Tô Mân Vấn, nắm lấy cổ tay anh.

Tô Mân Vấn cúi đầu nhìn cô.

“Tô Thiên, anh vẫn ổn chứ ?” Diệp Sênh thăm dò.

Ánh mắt Tô Mân Vấn có chút mệt mỏi: “Anh không sao.”

Diệp Sênh không chịu để anh đi, cô dùng lực nhẹ nắm lấy cổ tay anh, tay còn lại chạm vào trán anh, lúc vừa chạm vào, Diệp Sênh cảm thấy nóng, rất nóng.

“Anh sốt rồi.” Diệp Sênh cau mày.

Tô Mân Vấn gỡ bàn tay đang đặt trên trán mình ra, ngón tay cái lau mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay cô, nhỏ giọng nói: “Anh đổ mồ hôi, bẩn.”

Diệp Sênh lắc đầu, buông lỏng bàn tay đang nắm cổ tay Tô Mân Vấn ra, lại tiếp tục áp tay lên trán anh: “Nóng quá, anh bị sốt cao rồi, anh như vậy, làm sao có thể kiên trì hết buổi ký tặng này.”

Đôi mắt sâu thẳm của Tô Mân Vấn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Sênh: “Em quan tâm anh.”

Diệp Sênh sửng sốt một chút, thu hai tay lại: “Người bình thường cũng sẽ quan tâm anh...”

“Làm sao vậy?” Hạ Dục đứng đằng sau Tô Mân Vấn hỏi.

Diệp Sênh nói: “Anh ấy bị sốt.”

“Lại sốt sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Dục cũng tối sầm lại.

Diệp Sênh đặc biệt quan tâm đến từ “lại” mà Hạ Dục nói.

“Hủy buổi ký tặng đi.” Hạ Dục lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện.

Tô Mân Vấn giật lấy điện thoại di động của Hạ Dục, lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, tôi có thể chịu được, độc giả có lẽ đã chờ ở chỗ này cả buổi sáng rồi, thậm chí còn sớm hơn thế nữa.”

Diệp Sênh cụp mắt xuống, cô nhớ đến dòng người xếp hàng dài vô tận ở lối vào phòng triển lãm, cô từng là một trong những đứa trẻ đó nên cô hiểu được cảm giác giày vò khi phải chờ đợi, dài đằng đẵng nhưng cũng rất vui.

Nghe anh nói, Diệp Sênh có thể thấy được, độc giả của Tô Mân Vấn nhất định sẽ rất vui.

Hạ Dục trầm giọng nói: “Cậu chắc chứ?”

Tô Mân Vấn, gật đầu: “Ừm.”

Nhuế Khiêm lặng lẽ đi đến phía sau Diệp Sênh, thì thầm vào tai cô: “Chị... Suyes không sao chứ?”

Diệp Sênh lắc đầu, không nói gì.

Lúc đến phòng chờ ở hậu trường, Diệp Sênh mới phát hiện ra ở đây không có một gian phòng nghỉ riêng, ba bốn tác giả, họa sĩ truyện tranh đều dùng chung một căn phòng này, cũng bởi vì vậy mà Nhuế Khiêm đã sớm đeo mặt nạ, Diệp Sênh cũng đi theo cậu.

Diệp Sênh nhìn tấm lưng cao lớn của người đàn ông trước mặt, vẫn cảm thấy lo lắng.

Hạ Dục đột nhiên dừng lại, lùi lại vài bước, lạnh lùng nhìn Diệp Sênh, hô lớn: “Người dọn vệ sinh.”

“...Tên tôi là Diệp Sênh.” Diệp Sênh lạnh lùng trả lời.

Hạ Dục dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu: “Ồ, đúng rồi, nguyên mẫu của nữ chính mối tình đầu Diệp Thanh.”

Diệp Sênh cho rằng Hạ Dục đã hiểu lầm tên của cô giống với tên của nữ chính trong “Mối tình đầu”: “Tên tôi không phải là “Thanh” trong âm thanh, mà là “Sênh” trong sáo trúc.”

*Tên của n9 trong “Mối tình đầu” là 叶声, còn tên của Diệp Sênh là 叶笙, pinyin của hai từ này trong tiếng trung đều là /shēng/.

Hạ Dục chợt nhận ra liền gật đầu: “Cũng không khác nhau lắm, dù sao thì âm đọc cũng giống nhau.

“...”

“Có chuyện gì sao?” Diệp Sênh bình tĩnh hỏi.

Hạ Dục nâng cằm, ra hiệu cho Diệp Sênh nhìn Tô Mân Vấn, sau đó nói: “Cô chăm sóc cậu ta một chút, tôi ra ngoài mua thuốc.”

Diệp Sênh lập tức gật đầu: “Được.”

Ở trong phòng, ngoài Tô Mân Vấn, Nhuế Khiêm ra còn có hai người phụ nữ và trợ lý của họ.

Diệp Sênh không quen mặt bọn họ lắm, cô đoán có lẽ họ đều là nhà văn.

Hai người phụ nữ nhìn thấy Tô Mân Vấn, trong mắt đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, một người trong đó còn trang điểm lại, Diệp Sênh thấy vậy, liếc nhìn Tô Mân Vấn, anh giống như đang bước vào cõi thần tiên.

Diệp Sênh bước vào, chào họ một cách lịch sự, sau đó vẫy tay với Tô Mân Vấn: “Tô... Suyes, tới đây ngồi đi.”

Diệp Sênh thiếu chút nữa đã nói thêm một tiếng, may mà cô nhanh chóng gọi lại, gọi anh là Tô Thiên ở nơi có nhiều người xung quanh như vậy sẽ dễ bị chỉ trích, dễ bị tra hỏi, cô mới không ngốc.

Vẻ mặt Tô Mân Vấn vẫn lãnh đạm như cũ, chậm rãi đi về phía Diệp Sênh, ngồi xuống chiếc ghế sofa Diệp Sênh chỉ.

Nhuế Khiêm cũng bước tới, điều chỉnh mặt nạ để không ai có thể nhìn thấy.

Hai nữ tác gia cùng nhau tiến lên, có chút ồn ào: “Xin chào Suyes, em tên là Tuyết Nhu.”

“Em là Băng Du.”

Tô Mân Vấn nhướng mi, mở miệng đáp: “Xin chào.”

Anh cũng không quan tâm lắm đến chuyện này, Diệp Sênh thấy anh đưa tay xoa xoa thái dương, nghĩ chắc đầu anh đau lắm, liền cúi người hỏi anh: “Em đi lấy cho anh cốc nước ấm nhé?”

“Được...” Tô Mân Vấn ngẩng đầu cười với cô.

Lúc hai nữ tác gia nhìn thấy Tô Mân Vấn nở nụ cười hiếm thấy với Diệp Sênh, sắc mặt của họ lập tức thay đổi.

Diệp Sênh đi ra ngoài, khi quay lại liền thấy hai nữ tác gia kia một trái một phải ngồi cạnh Tô Mân Vấn, sắc mặt anh vô cùng âm u, người sáng suốt đều có thể thấy anh đang kìm nén lửa giận.

Diệp Sênh vội vàng đi tới, đặt nước nóng lên bàn, nghĩ tới Tô Mân Vấn còn sốt, giọng điệu có chút nghiêm túc: “Hai người có thể ngồi chỗ khác được không?”

Hai nữ tác gia nhìn Diệp Sênh với ánh mắt không thiện cảm, Tuyết Nhu nói: “Chúng tôi đang thảo luận với Suyes về một số tác phẩm, cô không hiểu thì đừng xen mồm vào.”

Băng Du nhướng mày nhìn Diệp Sênh, cũng có vẻ khıêυ khí©h.

Tô Mân Vấn vốn đã cau mày, bây giờ càng cau mày sâu hơn.

Một nữ trợ lý thấy Tô Mân Vấn im lặng, cho rằng anh không thích Diệp Sênh nên mỉa mai nói: “Cô trợ lý này, xin hỏi cô là ai, sao lại nói chuyện với Tuyết Nhu của chúng tôi như vậy.”

“Nếu tổng biên tập Hạ Dục cũng có mặt ở đây, anh ấy cũng phải nể mặt mũi của Băng Du nhà chúng tôi vài phần, một trợ lý nho nhỏ như cô, xen vào làm cái gì.” Một trợ lý khác nói thêm: “Không biết tốt xấu.”

“Thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm.” Tác gia tên Tuyết Nhu kia thô lỗ nói.

“A, đúng vậy.” Băng Du cũng cười lạnh nhìn cô.

Khóe môi Diệp Sênh rũ xuống, trên mặt hiện rõ sự tức giận.

Cô... trợ lý nho nhỏ?

Cô không biết xấu hổ?

Cô ghê tởm?

Chết tiệt... Hừ, mười tám đời tổ tông nhà nó...

Diệp Sênh chửi rủa trong lòng.

“Các người...”

“Các người...”

Tô Mân Vấn và Diệp Sênh đồng thời mở miệng.