Chương 20: Vì có người thích uống

Tô Mân Vấn hiển nhiên do dự một chút, sau đó mới cầm lên, đập vỡ vỏ cua, loại bỏ hết cặn bã, đặt con cua lại trước mặt Nhuế Khiêm: “Cậu ăn đi, dạo này bụng tôi không tốt, không thể ăn đồ có thể hàn.”

Nhuế Khiêm lập tức tỏ ra đồng cảm: “Ai... Suyes, anh thật đáng thương...”

Tô Mân Vấn nhẹ nhàng cười, không nói gì.

Diệp Sênh cảm thấy Tô Mân Vấn rất phúc hắc...

Trên bàn ăn có Nhuế Khiêm ríu ra ríu rít, cũng không quá quạnh quẽ, một lúc sau, trước mặt Diệp Sênh có một đĩa thịt cua được gắp từ đống chân cua vừa rồi.

Nhuế Khiêm ngậm một cái càng cua trong miệng, hết nhìn thịt cua, lại nhìn Diệp Sênh, rồi lại nhìn Tô Mân Vấn, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Không ngờ Tô Mân Vấn lại đặt một đĩa thịt cua khác trước mặt Nhuế Khiêm, Nhuế Khiêm kinh ngạc: “Suyes, em cũng có sao!”

“Ừm, bóc cho hai người.” Tô Mân Vấn bình tĩnh nói.

Diệp Sênh nhìn đĩa thịt cua trên bàn, trong lòng da^ʍ lên một tia cảm động.

Mùa đông năm đó, tuyết rơi rất dày, hai người hẹn nhau ra ngoài xem phim trong rạp chiếu phim kiểu cũ, vẫn còn đủ tiền để ăn một bữa tại một nhà hàng nhỏ, Diệp Sênh rất thích tôm nên Tô Mân Vấn đã gọi cho cô một suất rất lớn.

Diệp Sênh tuy thích ăn nhưng cô lại không thích bóc vỏ, Tô Mân Vấn có thể nhìn ra, hai bàn tay anh đỏ bừng vì lạnh, cầm lấy tôm kiên nhẫn bóc từng con một, sau đó lại bỏ vào trong bát của cô, còn chính mình lại không ăn.

Khi đó, kính của Diệp Sênh bị hơi nóng bốc lên phủ một tầng sương mỏng, nhưng cô cũng không để ý đến nó, dù sao mọi thứ cô nhìn thấy đều mờ mịt, nhưng cô thấy trong bát của mình ngày càng có nhiều tôm hơn.

Diệp Sênh vì lạnh hít mũi một cái, ăn tôm mà Tô Mân Vấn đã bóc vỏ cho cô, cô bĩu môi hỏi anh: Tô Thiên, anh có cảm thấy em quá mỏng manh không, ngay cả tôm cũng lười bóc.

Tô Mân Vấn nhẹ nhàng mỉm cười, trả lời cô: Cũng tốt.

Diệp Sênh vùi đầu ăn tôm, mở miệng than thở: Anh thật sự không chê em lười chứ.

Cô nghe thấy Tô Mân Vấn cười khẽ nói: Không chê.

Kỳ thật chỉ có ở trước mặt anh, Diệp Sênh mới cư xử như vậy, bình thường cô rất vô tư, nếu cho cô một mâm tôm, cô sẽ trực tiếp dùng miệng, dùng răng lột vỏ tôm, sẽ không nhiều chuyện như vậy.

Nhưng kể từ khi gặp Tô Mân Vấn, mọi chuyện đều không giống như trước.

“Chị, chị ăn đi, ngây ngốc làm gì.” Nhuế Khiêm gắp một miếng cua nói.

“Ừm...”

Diệp Sênh phục hồi tinh thần, nhìn Tô Mân Vấn, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức cụp mắt xuống, cầm đũa gắp thịt cua, chấm vào nước chấm được làm từ nước tương, dấm và gừng.

Cô cho miếng thịt cua vào miệng, mỉm cười, ngon quá.

Sau khi ăn xong, Nhuế Khiêm đặt tất cả nồi niêu xoong chảo ở nhà Tô Mân Vấn, trên tay cầm ba bộ đặc biệt của “Huyền nghi” mang về nhà, Diệp Sênh nhìn thấy cục diện rối rắm trên bàn của Tô Mân Vấn, không đành lòng rời đi, vì thế lặng lẽ thu dọn giúp anh.

Tô Mân Vấn cũng không có nhàn rỗi, anh lấy bát và đĩa nhúng vào bồn rửa, để rửa sạch.

Sau khi Diệp Sênh dọn dẹp xong, cô cầm khăn trải bàn đứng ở một bên, nhà Tô Mân Vấn chỉ có hai bồn rửa, tuy lớn nhưng anh lại chiếm hết cả hai, khiến Diệp Sênh khó lòng đi qua.

Tô Mân Vấn thấy người trước mặt không nhúc nhích, anh ngẩng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Lại đây.”

Diệp Sênh oán thầm trong lòng nhưng vẫn bước tới, Tô Mân Vấn rửa sạch bọt trên tay, lấy khăn trải bàn từ tay Diệp Sênh, sau đó nắm lấy tay Diệp Sênh đặt ở dưới nước: “Rửa tay đi, rồi ra sô pha ngồi.”

Diệp Sênh hơi bĩu môi, sao lại coi cô như một đứa trẻ thế, nhưng vì cổ tay bị Tô Mân Vấn nắm lấy, khiến cô có chút không được tự nhiên, cô nhanh chóng rửa sạch rồi đi đến ngồi trên ghế sô pha.

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, một lúc sau Tô Mân Vấn bưng tới hai chiếc cốc, một chiếc cốc sứ trắng đặt trước mặt Diệp Sênh, trong đó có ca cao nóng.

Diệp Sênh nhìn chiếc cốc sứ khác đặt trước mặt Tô Mân Vấn, trong đó đựng nước đun sôi.

“Anh không thích uống, sao trong nhà lại có cacao.” Diệp Sênh cầm cốc lên ngửi mùi hương của cacao.

Tô Mân Vấn: “Vì có người thích uống.”

Diệp Sênh chỉ nhẹ giọng “a” một tiếng, con cua này đã được ăn xong, Nhuế Khiêm cũng cầm sách đi rồi, cacao cô cũng uống rồi, cho nên... bây giờ có lẽ cô có thể rời đi được rồi.

Diệp Sênh cầm chiếc cốc lên, uống cạn ca cao nóng: “Cái kia... em đi đây.” Cô chỉ về phía cửa.

“Cứ như vậy mà đi sao?” Tô Mân Vấn vẫn ung dung ngồi xuống, nhìn cô chăm chú.

Diệp Sênh: Đúng vậy! Em thật sự rất muốn đi, anh còn không cho em về sao?

Ánh mắt Diệp Sênh đảo quanh: “Em còn có việc phải xử lý...”

Tô Mân Vấn đặt cốc xuống, đứng dậy, từ trên cao nhìn cô: “Vậy anh đưa em về.”

Diệp Sênh xua tay: “Không cần, ngay đối diện thôi, em phải giám sát Nhuế Khiêm vẽ tranh.”

“Anh tiễn em.” Tô Mân Vấn lại nói.

Diệp Sênh thỏa hiệp: “Được rồi...”

Tô Mân Vấn đi trước, Diệp Sênh đi sau, Tô Mân Vấn đặt tay lên nắm cửa, rồi lại buông ra, xoay người, cụp mắt chăm chú nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Năm đó vì sao không trả lời điện thoại của anh?”

Diệp Sênh lẩm bẩm trong lòng, a? Điện thoại?

“Khi đó anh có gọi cho em.” Tô Mân Vấn trầm giọng khàn khàn nói.

Diệp Sênh: ...Khi ấy mẹ cô đã buộc dây điện thoại ở nhà vào thắt lưng để đi chơi mạt chược và khiêu vũ ở quảng trường...