Văn Thần Cảnh lại nằm mơ, mơ về quá khứ.
Từ nhỏ Tiêu Gia Niên đã ngoan ngoãn và hiểu chuyện, với đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười yên lặng khi nhìn người khác, thật giống như một thiên thần nhỏ.
Cả người mềm mại, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn ôm vào lòng mà xoa nắn.
Lúc đó, mẹ của Văn Thần Cảnh là Hoắc Văn vừa mới qua đời, còn bố Văn có rất nhiều người phụ nữ bên ngoài, cũng không ra dáng con người.
Lớn lên trong môi trường như vậy, Văn Thần Cảnh như một con nhím nhỏ, ai đυ.ng cũng xù gai lên.
Có một ngày, Văn Thần Cảnh nhớ mẹ, ngồi co ro trong góc tường khóc, bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đang chọc vào lưng mình.
Đứa bé rất sĩ diện, không muốn ai nhìn thấy mình khóc, đặc biệt là khi quay lại nhìn, đó là một đứa trẻ bụ bẫm trông như thiên thần nhỏ.
Lúc đó, Văn Thần Cảnh cảm thấy tức giận và xấu hổ, đẩy Tiêu Gia Niên một cái, dùng những chiếc gai trên người mình hung hăng đâm vào người kia.
Lúc đó, Tiêu Gia Niên ngốc nghếch bị đẩy ngã, miệng mím chặt, khóc nức nở.
Văn Thần Cảnh lúc đó như hóa đá tại chỗ, lúng túng, thậm chí muốn quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Gia Niên không khóc thành tiếng, chỉ ngồi đó lặng lẽ rơi nước mắt, cả người trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt sưng đỏ vì khóc, trông thật đáng thương.
Văn Thần Cảnh cũng không đi, cũng không nói gì, chỉ ngồi xổm bên cạnh cậu bé, im lặng nhìn cậu bé khóc, rồi nghĩ đến bản thân cũng đang đau buồn, thế nên cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Hai đứa trẻ đối diện nhau lặng lẽ khóc.
Khoảng vài phút sau, Văn Thần Cảnh nhìn thấy thiên thần nhỏ đưa hai tay ôm lấy vai mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ, vừa khóc vừa tự dỗ dành mình.
"Hu hu hu ~ Kiều Kiều đừng khóc, nấc ~"
Văn Thần Cảnh: "..."
Có, có hơi đáng yêu.
Sau đó thiên thần nhỏ thực sự tự dỗ dành bản thân, không khóc nữa.
Bầu không khí tan biến, Văn Thần Cảnh cũng không muốn khóc nữa, nếu không sẽ rất ngượng ngùng.
Thiên thần nhỏ hỏi hắn: "Bây giờ cậu đã khá hơn chưa?”
Văn Thần Cảnh nhíu mày: "Cái gì?"
"Vừa rồi tôi thấy cậu lén khóc, cậu có sợ tôi nói với người khác không?" Thiên thần nhỏ nói bằng giọng nói nũng nịu, "Nhưng tôi cũng thấy cậu khóc rồi, bây giờ tay chúng ta đã có bánh mì của nhau rồi, không cần lo ai sẽ lén lút nói ra ngoài!"
Văn Thần Cảnh im lặng vài phút, suy nghĩ xem cái "bánh mì" đó là gì, Văn Thần Cảnh thông minh từ nhỏ, nhanh chóng nhận ra, có một từ gọi là "Nhược điểm".
Văn Thần Cảnh: "...”
Hai đứa trẻ liền như vậy mà quen biết, lúc ban đầu, Văn Thần Cảnh thích đi sau Tiêu Gia Niên, đứa trẻ trong trẻo mà kêu: "Kiều Kiều, Kiều Kiều".
"Thằng nhóc ở đâu ra mà kêu bảo bảo nhà này là Kiều Kiều vậy? Kiều Kiều là tên mà nhóc có thể gọi sao?!"
Văn Thần cảnh tủi thân, cuối cùng đành khuất phục trước thế lực tà ác, đổi gọi cậu bé là "Niên Niên".
Ở trên lầu, từ cửa sổ nhìn xuống cảnh Văn Thần Cảnh bị mắng mỏ, Tiêu Gia Niên thò ra một cái đầu nhỏ, nũng nĩu nói: "Bố ơi, đừng mắng nữa, đừng mắng nữa mà~”
Bị con trai nói, bố Tiêu tủi thân đáp lại: "Bố không mắng nữa, không mắng nữa mà~"
Văn Thần Khánh ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tiêu Gia Niên, không tiếng động mở miệng gọi cậu bé một tiếng: "Niên Niên."
Tiêu Gia Niên cười tít mắt, gọi cậu bé kia một tiếng: "Ngày tốt cảnh đẹp nha~ ngày tốt cảnh đẹp~"
Văn Thần Cảnh vui vẻ đáp "Ừ" một tiếng, nụ cười của hắn càng rạng rỡ hơn, trong đôi mắt cong cong lấp lánh ánh sáng, ánh sáng ấy chứa đựng hình bóng của Niên Niên.
"A..." Văn Thần cảnh ôm đầu, đau đớn tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu óc mình như bị đánh nhiều lần, nhức nhối vô cùng.
Lòng hắn cũng đau nhói, như thể đồ sứ trên tim bị đập vỡ, những mảnh vụn lởn vởn đâm vào da thịt, li ti dày đặc, một mảng thịt be bét máu.
Câu nói "Ngày tốt cảnh đẹp nha~ Ngày tốt cảnh đẹp~" của Tiêu Gia Niên cứ vang vảng bên tai hắn.
Khi Văn Thần Cảnh bình tĩnh lại, hắn mới phát hiện ra mặt mình đầy nước mắt, hắn ghét bỏ mà lau mặt, trong mắt thoáng lên tia chán ghét.
Ước chừng là sắp đến lúc nhà Tiêu xảy ra chuyện, Văn Thần Cảnh đã mơ thấy một giấc mơ.
Hắn mơ thấy cuộc đời bi thảm của chính mình, mà kẻ chủ mưu chính là Tiêu Gia Niên.
Trong mơ, Tiêu Gia Niên là đứa con trai độc nhất được cưng chiều của nhà Tiêu, cậu bé tốt bụng, chu đáo, xinh đẹp và ngoan ngoãn, không ai không thích cậu bé.
Còn hắn, Nam Tinh và Hàn Trạm ba người đều là người theo đuổi Tiêu Gia Niên.
Lúc đó cũng là lúc nhà Tiêu xảy ra chuyện, ba người họ đều muốn hết sức giúp đỡ cậu.
Nhưng cũng chính lúc đó, họ mới biết Tiêu Gia Niên là một kẻ xảo quyệt, hai mặt, giả dối và thâm trầm như thế nào.
Cậu ta lợi dụng quyền lực của họ, lợi dụng tình yêu và sự thương xót của họ dành cho cậu, khiến bọn họ tranh đấu lẫn nhau。
Tiêu Gia Niên thích đứng trên cao nhìn những người phía sau lao vào vì cậu, nhìn họ vì cậu mà hèn mọn, vì cậu mà đánh nhau, lấy điều này để chứng minh sức hút của mình.
Cuối cùng, trong khoảng thời gian hắn và Hàn Trạm tranh đấu gay gắt nhất, Tiêu Gia Niên đã lợi dụng lòng tin của họ, đánh cắp bí mật của cả hai công ty và bán cho công ty đối thủ của họ.
Vì liên quan đến công nghệ cốt lõi, hai công ty đã không thể vượt qua được cuộc khủng hoảng đó.
Tiêu Gia Niên thấy mọi chuyện bại lộ, cũng không còn che giấu nữa.
Đối mặt với sự chất vấn của họ, cậu cười một cách vui vẻ lại vô vị: "Tôi thấy vui mà, chỉ có thể trách các người ngu ngốc thôi."