Chương 8: Anh trai

Văn Thần Cảnh không hiểu ý của anh là gì, nhưng điều đó không ngăn được nỗi đau nhói ran như kim châm trong lòng hắn, như thể hắn thực sự đã mất đi thứ gì đó quan trọng.

Hoắc Hàm lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, cơn tức giận trong lòng như thể có thể sờ thấy được, như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Nếu nói từ đầu, anh còn nghĩ là có hiểu lầm gì đó, đến lúc đó giải thích rõ ràng là được.

Nhưng vừa rồi, chỉ trong lúc anh đi vệ sinh, Văn Thần Cảnh đã nhân cơ hội một phen tới mỉa mai, sỉ nhục Tiêu Gia Niên.

Anh có thể chấp nhận những vai chính công của mình có những khuyết điểm nhỏ, không được hoàn hảo.

Nhưng anh không cho phép họ độc ác, thấp hèn, khiến người ta khinh thường như vậy, đó là vấn đề về nhân phẩm.

Trong tất cả các nhân vật của anh, chỉ có Tiêu Gia Niên là khác biệt.

Anh quay lại nhìn thiếu niên đang đứng trước bia mộ, lưng thẳng tắp, ngọc thụ lâm phong.

Anh đã sáng tác một cuốn sách, tạo ra một thế giới mới.

Mỗi nhân vật đều được anh vẽ nên bằng ngòi bút của mình, mỗi nhân vật đều là tâm huyết của anh.

Nhưng các nhân vật cuối cùng cũng khác biệt nhau.

Hoắc Hàm có thể lật đổ tất cả các nhân vật chính khác chỉ vì Tiêu Gia Niên.

Vai chính công không còn là vai chính công nữa, anh có quyền tước đoạt mọi quyền lợi của họ.

Nhân vật chính vẫn là nhân vật chính, không nghi ngờ gì nữa -_________

Đó là sự thiên vị tột độ của người sáng tạo đối với .

Tiêu Gia Niên khẽ khom người xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mưa trên bức ảnh bố mẹ trên bia mộ.

Sau một hồi lâu, cơ thể cậu đã cứng đờ đến mức không thể tả nổi, như những bộ phận rỉ sét của ô tô, chỉ cần cử động một chút, khớp xương sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt mục nát.

Cậu từ từ đứng dậy, quay lại nhìn Hoắc Hàm và nở một nụ cười nhàn nhạt: "Ngài Hoắc, ngài đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thực sự rất biết ơn ngài, nếu sau này ngài có cần tôi giúp đỡ gì, tôi nhất định sẽ vô điều kiện mà hỗ trợ.”

Hoắc Hàm nhìn chằm chằm vào Tiêu Gia Niên: "Cậu muốn đi sao?"

Tiêu Gia Niên mím môi, không nói gì.

"Tôi đã hứa với bố cậu sẽ chăm sóc cậu, cậu phải ở bên cạnh tôi."

Tiêu Gia Niên há miệng nói: "Lúc đó là để bố tôi yên tâm ra đi, ngài không cần phải coi là thật."

Hoắc Hàm rất cố chấp: "Cậu muốn tôi thất hứa sao? Bố Tiêu ở trên trời nhìn xuống sẽ không yên tâm đâu.”

Tiêu Gia Niên không biết phải nói gì, Hoắc Hàm đã chính xác nắm bắt được điểm yếu của cậu.

Thực ra Hoắc Hàm không muốn ép buộc người khác, nếu Tiêu Gia Niên thực sự có nơi để đi hoặc có thể tự mình sống tốt, anh sẽ không miễn cưỡng.

Nhưng rõ ràng đứa trẻ không muốn làm phiền tới anh, giờ đây Tiêu Gia Niên hoang mang và bối rối hơn ai hết, anh không thể cứ thế này mà để nó rời đi.

Giọng Hoắc Hàm dịu dàng xuống: "Ít nhất hãy để tôi chăm sóc cậu trong khoảng thời gian này, được chứ?" Giọng anh rất nhẹ nhàng, hòa quyện vào tiếng mưa rơi lả tả, "Cậu xem, bên cạnh tôi cũng không có người thân nào, tôi cũng không có nhà, hai chúng ta ở bên nhau, bầu bạn, trở thành gia đình của nhau, được chứ? Chờ một thời gian sau, nếu cậu muốn đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản."

Dưới sự đồng hành hàng ngày hơn một tháng qua, lòng tin của Tiêu Gia Niên đối với người đàn ông này đã lên đến đỉnh điểm.

Huống chi lúc này người đàn ông này đang nhẹ nhàng dỗ dành cậu, lúc thì "được chứ", lúc thì hỏi "có được không?", mọi hành động đều chu đáo và dịu dàng để lấy ý kiến của cậu.

Trong nháy mắt, Tiêu Gia Niên bỗng chốc rưng rưng, suýt nữa thì bật khóc.

Hoắc Hàm dang rộng vòng tay, cúi đầu mỉm cười tiến đến gần khuôn mặt cậu, dường như muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt cậu lại dường như muốn trêu chọc cậu.

"Được chứ? Nếu được thì gọi anh là anh trai nhé."

Sau một lúc im lặng, Tiêu Gia Niên mới từ từ tiến đến, vòng tay qua lưng ôm lấy người đàn ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh trai."

Gió đưa đến tiếng thở dài khe khẽ của người đàn ông: "Kiêu Kiêu à."

Tiêu Gia Niên chậm rãi chớp chớp mắt trong vòng tay anh, ngay sau đó rời khỏi vòng tay anh ôm ấp, nhận ra có chút ngượng ngùng.

Trước đây, ngoại trừ bố mẹ, hiếm có ai gọi cậu như vậy. Khi cậu còn thân với Văn Thần Cảnh, người đó gọi cậu là là "Niên Niên."

Hoắc Hàm che ô, nghiêng nhẹ về phía Tiêu Gia Niên: "Bố em gọi em là "Kiều", có chữ của nữ. Anh gọi em là "Kiêu", có nghĩa là "Kiêu ngạo"."

Giọng nói của người đàn ông rất ấm áp, khiến Tiêu Gia Niên cảm thấy mùa thu dường như không còn lạnh lẽo như vậy.

"Tên của em nghe có vẻ được đặt rất cẩn thận. Tiêu Gia Niên, bố mẹ em gọi em là "Tiêu Tiêu" vì họ muốn cưng chiều em. Anh gọi em là "Tiêu Tiêu" vì anh muốn em sống một cuộc đời tự hào, phóng khoáng. Và năm em sinh ra chắc chắn là một năm rất đẹp đẽ. Bố mẹ em chắc hẳn đã nghĩ, "Đây là món quà mà ông trời ban tặng," vì vậy họ gọi em là "Gia Niên".”

Hoắc Hàm nắm lấy vai Tiêu Gia Niên, vừa đi vừa nói.

Tiêu Gia Niên chỉ cười, cậu cảm thấy hiện tại người đàn ông này không muốn khiến cậu quá đau lòng nên mới đưa ra lời giải thích ấm áp như vậy.

Hoắc Hàm cũng cười, nhưng không nói nhiều -

Rốt cuộc, đây là ý định ban đầu khi anh đặt tên cho đứa trẻ bảo bối này, nó là một món quà.