Cây bạch ngọc lan đã được chuyển đến biệt thự theo như hẹn trước, các công nhân đang lần lượt đưa cây bạch ngọc lan xuống khỏi xe tải.
Mặc dù bạch ngọc lan không phải là giống cây quý hiếm, nhưng nơi nó được chuyển đến là một sân vườn trong khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố A, vì vậy các công nhân rất cẩn thận, sợ va chạm ở đâu đó.
Trong lúc rảnh rỗi, Tiêu Gia Niên cũng kể lại cho Hoắc Hàm những gì giáo viên đã giảng trên lớp về môn triết học.
Hoắc Hàm dựa vào một bên khung cửa sổ, nhìn ra sân vườn và cười: "Giáo viên của em thật thú vị, một tiết triết học mà có thể giảng lãng mạn như vậy."
Tiêu Gia Niên dựa lưng vào khung cửa bên kia, trong mắt mang theo một chút cố chấp ngây thơ, khẽ phản bác: "Nhưng triết học vốn là một môn học lãng mạn."
"Đúng đúng đúng, em nói gì cũng đúng."
Câu nói này được đánh giá là một trong những câu dễ chọc giận người yêu nhất, nhưng khi được Hoắc Hàm nói ra với ánh mắt trong trẻo, đầy ý cười thì lại trở thành vòi rồng áp lực trong tay lính cứu hỏa.
"Xì ——" một tiếng, cơn tức đó đã bị dập tắt.
Tiêu Gia Niên đan chặt những ngón tay nhỏ bé, hỏi anh: "Vậy anh có nghĩ là chúng ta có duyên không?"
Hoắc Hàm có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Gia Niên, Tiêu Gia Niên khẽ hoảng hốt, tránh né ánh mắt của anh, nhìn những công nhân ở cửa đang chuẩn bị di chuyển cây bạch ngọc lan được lựa chọn cẩn thận.
Hoắc Hàm cũng nhìn theo tầm mắt của cậu, ánh mắt dừng lại trên cây bạch ngọc lan.
Anh không nói gì, vì có một số chuyện không tiện nói với Tiêu Gia Niên.
Sao giữa họ có thể là duyên phận?
Dù có giải thích từ này theo cách khoa học như thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng từ này vẫn không chắc chắn.
Mà người kiêu ngạo này, ngay từ đầu đã là mục đích của anh, là nhân vật chính duy nhất trong mắt anh.
Từ khi anh bắt đầu viết dàn ý, từng nét bút, từng từ từng chữ miêu tả, xây dựng nên một người kiêu ngạo tươi tắn như vậy.
Sau khi đến thế giới này, mục tiêu của anh rất rõ ràng.
Mục tiêu của anh chính là người này.
Ngoài sự ngẫu nhiên và phi khoa học vốn có của việc xuyên sách, mọi chuyện xảy ra và trải qua giữa anh và người kiêu ngạo đều là kế hoạch, mưu đồ của anh, anh đã dùng hết tâm tư để hướng đến một hướng đi nào đó.
Vì vậy, giữa họ không phải là duyên phận.
Mà "có ẩn ý riêng" của anh.
Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm ngồi cạnh nhau, nhìn những công nhân đào một cái hố ở một nơi đất tơi xốp và màu mỡ trong sân.
"Trước đây nhà em có một cây bạch ngọc lan, khi cây bạch ngọc lan nở hoa, hoa rất đẹp, có ý nghĩa gia đình hòa thuận, vợ chồng ân ái, con cái đông đúc, nên bố em rất thích."
Tiêu Gia Niên giải thích.
Hoắc Hàm khẽ cười, sau khi công nhân dọn dẹp xong thì anh tiến lên ngồi xổm xuống, dùng tay vỗ nhẹ vào lớp đất đã được lấp.
Tiêu Gia Niên đứng bên cạnh nhìn động tác của anh, bàn tay của Hoắc tiên sinh rất to, lại còn rất trắng, vì gầy nên khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.
Nếu dùng chút lực, gân xanh trên mu bàn tay sẽ lộ rõ, có một vẻ đẹp mạnh mẽ.
Bây giờ bàn tay đó, kẽ tay dính một chút đất màu nâu đen, sự tương phản giữa đen và trắng lại càng rõ ràng, không hiểu sao lại có một màu sắc diễm lệ.
"Vậy bây giờ em trồng ngọc lan trong sân nhà chúng ta sao? Chúc anh sau này vợ chồng ân ái, con cái đông đúc ư?"
Hoắc Hàm trêu chọc cậu.
Tiêu Gia Niên: "..."
Sắc mặt cậu cứng đờ, không hiểu sao lại không cười nổi.
Cậu nói "phải" thì không đúng, nói "không phải" cũng không ổn, vì vậy Tiêu Gia Niên mở lời hỏi ngược lại: "Vậy sau này anh muốn vợ chồng ân ái, con cái đông đúc chứ?"
Nói xong, Tiêu Gia Niên có chút căng thẳng nhìn anh.
Hoắc Hàm cười nói: "Ai mà không muốn vợ chồng ân ái? Còn con cái... thì phải xem đối phương có muốn sinh không, không muốn thì cũng không sao."
Tiêu Gia Niên cứng đờ cả người, đầu ngón tay đặt bên hông quần khẽ run rẩy, vừa vì lời nói này mà đau lòng, vừa không kìm được mà rung động trước sự dịu dàng từ trong xương tuỷ của Hoắc tiên sinh.
"Hơn nữa." Hoắc Hàm khẽ nói: "Có thể sinh được hay không còn chưa chắc."
Tiêu Gia Niên sửng sốt, giọng nói khàn khàn mở miệng:”Ý này là sao?"
"Ai nói vợ trong vợ chồng ân ái nhất định phải là phụ nữ? Chẳng lẽ tôi không thể kết hôn với một người đàn ông ư?"
Trên thế giới này, hôn nhân đồng giới hợp pháp, chỉ vì con trai không thể sinh con nên vẫn lấy sự kết hợp giữa nam và nữ làm chủ đạo.
Một ý nghĩ địa ngục, một ý nghĩ thiên đường.
Đôi mắt của Tiêu Gia Niên sáng lên trong chớp mắt, trái tim đập lên xuống còn kí©h thí©ɧ hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc.
Hoắc Hàm nhìn biểu cảm thay đổi của Tiêu Gia Niên, có chút do dự hỏi: "Kiêu Kiêu, em không kỳ thị tình yêu đồng giới chứ?"
Lúc này, anh gần như quên mất rằng Tiêu Gia Niên là nhân vật chính thụ trong tiểu thuyết đam mỹ của mình.
"Không có!" Tiêu Gia Niên nhanh chóng phản bác, vội vàng như sợ Hoắc Hàm hiểu lầm điều gì đó.
Cậu từ từ ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hàm, cùng anh dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lớp đất hơi tơi xốp.
"Anh ơi, anh không biết mình thích con trai hay con gái sao?"
"Ừm, anh chưa từng thích ai cả."
Tiêu Gia Niên nhìn Hoắc Hàm với vẻ ngạc nhiên, vì quá đỗi kinh ngạc nên cậu buột miệng thốt ra: "Anh đã ở cái tuổi này rồi..."
Miệng bay trước, não từ từ đuổi theo sau khiến cậu lập tức im bặt.
Hoắc Hàm nghe thấy lời nói chưa dứt này, bị Tiêu Gia Niên chọc cười.