Lâu Hướng Thần vừa mới đi vệ sinh, chuẩn bị trở về thì nhìn thấy Hàn Trạm đi về phía đài Hướng Dương, hình như Tiêu Gia Niên đang ở trên ban công.
Nghĩ đến chuyện xưa truyền lưu trong vòng, anh ta sợ đứa bé nhà Hoắc Hàm bị bắt nạt, đang chuẩn bị đi lên, kết quả không ngờ lại nghe thấy một ít chuyện ngoài ý muốn.
Đó là một người hoàn toàn khác với Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn mềm mại ở phòng lúc nãy.
Tóc của Tiêu Gia Niên dài hơn rất nhiều, gió đêm rét lạnh, thổi bay tóc mái trên trán cậu, cậu rất gầy, nhìn từ góc nghiêng, vô cùng đơn bạc, gió thổi qua, áo sơ mi trắng bị thổi lên.
Trên người cậu mang theo sự lạnh lẽo còn hơn gió cuối thu, tóc đen da trắng môi đỏ, trong bóng đêm, có một chút sắc thái sắc bén đối lập.
Lại xứng với thái độ lạnh lùng, khinh thường, thậm chí cuồng vọng kia, còn có sự công kích mãnh kiệt kia.
Sắc mặt kia, những lời nói kia không giống như một đóa hoa nhà ấm, một người đơn thuần có thể bày biện ra được.
Lâu Hướng Thần nghe thấy những lời này của Hoắc Hàm, chỉ cảm thấy khó nói thành lời: “… Mỗi vậy, cậu còn dám nói cậu thật sự hiểu biết Tiêu Gia Niên?”
Anh ta kể ngắn gọn lại những gì anh ta nhìn thấy nghe thấy trên ban công, sau đó cảm thán: “Đứa bé nhà anh giả vờ ngoan trước mặt cậu đấy, cậu cẩn thận chút, đừng bị người ta lừa.”
Hoắc Hàm yên lặng rầu rĩ uống rượu.
Lâu Hướng Thần đang định an ủi anh thì nghe thấy người này nói: “Là lỗi của tôi, tôi không kịp lấy lại sản nghiệp của bố mẹ cậu ấy, chắc chắn Kiêu Kiêu rất đau lòng.”
“ĐM!” Lâu Hướng Thần tức ngã ngửa.
Hoắc Hàm không phải không nghĩ lấy lại sản nghiệp của Tiêu thị về cho Kiêu Kiêu, nhưng dù Hoắc thị lợi hại đến mấy, Hàn thị lại cũng không thua kém, một tòa building không dễ dàng sụp đổ trong một ngày.
Anh lại không phải cầm kịch bản ngốc nghếch teenfic, động một tí là phá sản.
Rất nhiều chuyện cần phải bàn bạc kỹ càng, chuyện này vẫn đang nằm trong kế hoạch của anh, nhưng sợ tạo áp lực cho Kiêu Kiêu nên không nói thẳng.
Lâu Hướng Thần suýt nữa nắm cổ áo, lắc vai anh nói: “Cậu tỉnh táo chút.”
Bùi Khương đặt tay lên vai anh ta, lắc đầu.
Đột nhiên Lâu Hướng Thần không muốn nói nữa, bản thân Hoắc Hàm là một cái già, người bình thường cũng không tính kế được anh.
Nhưng anh ta vẫn nhắc nhở: “Anh Hoắc, dù sao chính anh phải chú ý chút, đừng chui đầu xuống cống.”
Hoắc Hàm không thèm để ý: “Tôi còn đang lo Kiêu Kiêu đi ra ngoài bị bắt nạt, nghe thấy cậu nói vậy thì tôi yên lòng hơn rất nhiều, hơn nữa, không phải do thằng nhóc nhà họ Hàn kia gây chuyện trước hả?”
Lâu Hướng Thần còn định nói gì đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Tiêu Gia Niên mỉm cười, khuôn mặt có đôi má lúm đồng tiên nho nhỏ, nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ngọt ngào như viên kẹo sữa.
Sắc mặt Hoắc Hàm dịu xuống, nhìn đi, đây là thiên sứ nhỏ của anh.
Rượu quá ba tuần, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương gần như sắp say, gọi tài xế của mình đến đón.
Hoắc Hàm tửu lượng tốt, mặc dù hơi choáng nhưng bề ngoài trông vẫn tỉnh táo, anh cười nhìn họ lên xe rồi mới cùng Tiêu Gia Niên quay về xe của mình.
Nhiệt độ đêm thu của thành phố A thấp, trong xe đã mở thiết bị sưởi từ trước.
Tiêu Gia Niên xuyên qua cửa sổ nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài, thành phố A là thành phố tuyến một của Hoa quốc, nổi tiếng là thành phố không ngủ.
Cho dù là đêm hôm khuya khoắt bên ngoài cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Nhân viên văn phòng trong tòa nhà văn phòng đang tăng ca, vì một dự án nào đó mà bận đến mức sứt đầu mẻ trán, đầu phố có cặp tình nhân tay nắm tay tận hưởng sự yên tĩnh của đêm khuya và thân mật không sợ người khác dòm ngó.
Thành phố này rất to, mỗi một người đều có cuộc sống của mình, có muộn phiền thuộc về mình.
Tiêu Gia Niên đang thất thần đột nhiên cảm nhận được bả vai nặng xuống, đôi mắt của cậu lập tức mở to hơn chút, hơi cứng ngắc nghiêng đầu nhìn cái đầu đang đặt trên vai cậu.
Từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy hàng mi dài mảnh của Hoắc Hàm, rõ ràng từng sợi.
Tiêu Gia Niên rất nhẹ nhàng rất cẩn thận gọi một tiếng: “ Hoắc tiên sinh?”
“Hửm?” Một giọng mũi nhẹ nhàng đáp lại cậu.
Hoắc Hàm không hoàn toàn ngủ thϊếp đi, chỉ là anh uống quá nhiều rượu, mặc dù khi đó không say nhưng sức ngấm đã rất đủ, bây giờ ở trong xe tràn đầy ấm áp thì cơn say đã ùa về.
Hiện tại đầu óc cứ choáng váng, có hơi khó chịu.
Tiêu Gia Niên dường như nhìn ra anh không thoải mái, thế nên cũng không động đậy nữa để cho Hoắc Hàm dựa vào, chỉ cảm thấy nửa cơ thể của mình đã tê dại.
Cậu mở cửa sổ ra một khe nhỏ, dùng nó để xua đuổi nóng bỏng đang từ từ bốc lên trong cơ thể.
“Kiêu Kiêu à.” Người trên vai nhỏ giọng gọi cậu, dường như là đang nói mớ, lại như đang thì thầm.
Tiêu Gia Niên hơi nghiêng đầu: “Sao thế Hoắc tiên sinh?”
Không biết Tiêu Gia Niên đã nói gì, phản ứng của Hoắc Hàm bỗng nhiên lớn hơn, anh đột ngột ngồi dậy, đôi mắt mơ hồ cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiêu Gia Niên, nhìn đến mức trái tim Tiêu Gia Niên nhảy lên.
“Sao…sao thế?”
Hoắc Hàm cụp mí mắt xuống, đột nhiên lại trở nên mệt mỏi, dựa trở về trên vai cậu, thậm chí khoảng cách còn gần hơn, cái đầu trong lúc động đậy gần như vùi vào hõm vai của cậu.
Bỗng chốc hơi thở ấm nóng phun lên làn da lộ ra cửa Tiêu Gia Niên, khiến cho cổ của cậu nổi lên một tầng da gà.
Hoắc Hàm thình lình nói chuyện: “Em gọi bọn họ là anh!”