Đột nhiên, Hoắc Hàm nghĩ đến gì đó: “Chờ đã, có lẽ là như vậy, Phương Cẩm tìm một thế thân, sau đó Phương Cẩm liên tục tra tấn thế thân, lúc cảm thấy chính mình sắp yêu đối phương, phát hiện chính mình cũng là thế thân của đối phương, sau đó hiện tại Phương Cẩm vẫn đang trong quá trình đuổi theo vợ?”
Lâu Hướng Thần và Bùi Khương kinh ngạc nhìn anh: “Sao cậu lại đoán được?”
Hoắc Hàm thở phào nhẹ nhõm, hơi nắm tay nhỏ giọng nói “yes”, anh bảo vệ được vinh dự của tiểu thuyết gia HH!
Suýt nữa đã quên, hiện tại thể loại song thế thân nổi tiếng hơn đơn thế thân.
Hoắc Hàm đắc ý liếc nhìn Tiêu Gia Niên, Tiêu Gia Niên nén cười giơ ngón tay cái.
Hoắc Hàm khinh thường nói: “Chỉ vậy?”
Lâu Hướng Thần bội phục nâng ly với anh: “Quả nhiên anh Hoắc là người đã gặp việc đời, do tầm mắt của tiểu đệ hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, ít thấy chuyện thiếu đạo đức.”
Nói xong anh ta uống hết ly rượu này.
Hoắc Hàm cười mắng: “Cút đi.”
Sau đó dùng ngón tay cái và ngón trỏ cầm ly rượu của mình lên, nhẹ nhàng dùng đế ly chạm nhẹ với Bùi Khương, tiếng pha lê va chạm vào nhau phát ra tiếng đánh.
Hai người mỉm cười, uống hết ly rượu.
Tiêu Gia Niên chống tay dưới cằm, nhìn tiên nhân dung nhập phàm tục, cả người hăng hái khí phách, mang theo sức sống vui tươi.
Tiết tấu của thời đại này quá nhanh, nóng nảy lo sợ, coi trọng vật chất, con người dễ dàng bị lôi cuốn về trước hoặc lùi về phía sau.
Nhưng có người vĩnh viễn nở nụ cười bình tình đứng nhìn hồng trần cuồn cuộn.
Cũng có thể nhảy vào trong đó, lại không dính chút bụi bặm, tự do thoải mái.
Tiêu Gia Niên không uống rượu, nhưng cả căn phòng ấm áp mang theo hương rượu nồng đậm, ngửi nhiều làm Tiêu Gia Niên cũng cảm thấy hơi chóng mặt.
Cậu đứng dậy, Hoắc Hàm thấy vậy nghiêng đầu hỏi cậu: “Đi đâu vậy?”
“Tôi đi vệ sinh chút.” Tiêu Gia Niên nhỏ giọng nói thầm bên tai anh.
Hoắc Hàm gật đầu, nhìn Tiêu Gia Niên đi ra khỏi phòng.
Tiêu Gia Niên làm khô nước ở ngón tay dưới máy hong khô rồi mới đi ra phòng vệ sinh.
Cuối hành lang là một ban công hình nửa vòng tròn ngoài trời, đứng từ đây có thể nhìn thấy những nơi rất xa của thành phố A.
Tiêu Gia Niên gác cánh tay lên lan can, hít sâu, gió lạnh cuối thu thổi đến, cả người tỉnh táo hơn một chút.
Tròng lòng cậu rất ấm, ngài Hoắc là người tốt, bạn của ngài ấy cũng là người tốt.
Đối phương không tỏ thái độ khác thường khi nhà cậu xảy ra biến cố, thậm chí lúc nói đến mấy sự kiện mới mẻ gần đây ở thành phố A đều sẽ cố tình tránh đi chuyện hoặc người liên quan đến cậu.
Là một đám người rất tốt.
“Quả nhiên, hiện tại mới là con người thật của cậu hả?”
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ sau lưng.
Tiêu Gia Niên quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Trạm mặc vest đi giày da, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng.
Cậu lạnh nhạt quay đầu đi, nhìn về phía biển quảng cáo sáng trời trên trung tâm thương mại phía xa, nhẹ nhàng nói: “Hàn tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Hàn Tràm đi đến bên cạnh cậu, cùng nhìn về phía ánh đèn lộng lẫy và những tòa nhà chọc trời phía xa, đột nhiên có chút hoảng hốt, trong đầu vang lên tiếng gọi “anh Hàn Trạm” của tiểu thiếu gia ngây thơ trước kia.
Nhưng trong nháy mắt, lời nói sỉ nhục đã bật ra.
“Thì ra tiểu thiếu gia không uống rượu cũng có thể bắt đầu uống rượu để lấy lòng người khác.”
Tiêu Gia Niên bừng tỉnh, ngồi trong căn phòng ấm áp đầy mùi rượu lâu rồi, hiện tại trên người cậu đầy mùi rượu, đúng là giống như uống rất nhiều rượu.
Nhưng Tiêu Gia Niên không muốn cãi cọ với hắn, thật ra cậu cũng không oán hận Hàn Trạm, lúc gia đình xảy ra chuyện, người khác giúp là tình cảm, không giúp là bổn phận.
Cậu không trách hắn, thậm chí lúc nhà phá sản bị đối phương thu mua, mặc dù cậu đau lòng, nhưng không phải cậu cũng không có biện pháp khác hay sao?
Yếu là một tội.
Điều duy nhất cậu có thể làm làm khiến bản thân trở nên lợi hại hơn, lại lợi hại hơn chút, lấy lại mọi thứ thuộc về mình.
Trước khi có được thực lực tuyệt đối, hỏng mất khóc gào tức giận mắng mỏ chỉ trích đối phương đều vô dụng.
Lúc này người như cá trên thớt, ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không có năng lực cũng chỉ có thể ngủ đông.
Đây là những gì cậu hiểu được sau khi biến cố xảy ra, nước mắt đã cạn.
Cậu không trách, không oán, cũng không hận, nhưng tình cảm cũng hết.
Thấy Tiêu Gia Niên không nói gì, dường như cam chịu, đáy mắt Hàn Trạm lạnh hơn.
“Thì ra cậu dễ dàng bị có được như vậy hả?”
Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, làn da người này trắng lạnh, hình thành sự đối lập rất rõ với màn đêm phía sau, dáng người thon gầy, khí chất lạnh lùng.
Lúc này đối phương đang đung ngón trỏ thon dài tháo gọng kính xuống, sau đó rút ra chiếc khăn tay lụa màu bạc từ trong túi, thong thả ung dụng chà lau mắt kính của mình.
Lạnh lùng, nho nhã có lễ, thân sĩ phong độ.
Đây là anh Hàn Trạm trong ấn tượng của Tiêu Gia Niên, trong xương cốt mang theo giáo dưỡng tốt đẹp và sự kiêu ngạo, thậm chí là sự chu đáo và thông cảm không hợp bề ngoài.
Nhưng hiện tại Tiêu Gia Niên cảm thấy người này quá xa lạ.
Những đặc điểm bao phủ bề ngoài đó của hắn trở nên phù phiếm, thì ra phẩm chất khắc vào xương cốt, khắc vào sâu trong linh hồn đã biến mất không thấy.
Giống như… Biến thành một người khác.
Do cậu không biết nhìn người sao?
Tại sao ai bên cạnh cậu cũng đều như vậy?