Chương 2: Hoắc Hàm Xuất Hiện

Cậu nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào chất vấn: "Tại sao cậu có thể nói như vậy?! Bố tôi không hề thiếu nợ cậu một xu, tôi không cầu xin cậu nhớ đến sự giúp đỡ của ông ấy trong quá khứ, nhưng tại sao cậu có thể bội bạc, phụ nghĩa như vậy?”

Văn Thần Cảnh dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ bên má bị đánh hơi đau, rồi cười nhạt một tiếng: "Cậu và bố cậu là loại người nào, trong lòng các người tự biết rõ, hà tất phải ra vẻ này kia."

Tiêu Gia Niên không hiểu ý hắn nói gì, nhưng cậu cũng không quan tâm nữa.

Cậu quay người bước đi, lưng thẳng tắp, không muốn bị ai coi thường.

Thế nhưng, thực tế lại tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.

Đối tác của bố, Hàn Trạm, đã nhanh chóng mua lại Bệnh viện Tư thục nhà họ Tiêu với giá rẻ mạt.

Nam Tinh, người anh hàng xóm mà Tiêu Gia Niên xem như anh trai ruột, cũng lập tức ra nước ngoài, không thể liên lạc được, rõ ràng là muốn trốn tránh.

Tiêu Gia Niên thực sự không hiểu nổi, bố cậu là một người đàn ông hiền lành, tốt bụng, từng cứu sống biết bao người bằng đôi tay của mình, nhưng đến cuối cùng lại không có ai chịu giúp đỡ.

Tiêu Gia Niên hiểu rõ bố mình, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ sử dụng thiết bị y tế chưa đạt tiêu chuẩn.

Tôn trọng sự sống, kính trọng sự sống là nguyên tắc mà bố cậu đã theo đuổi suốt hàng chục năm hành nghề y.

Nhưng giờ đây bố đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không thể chờ đợi được nữa.

Giờ đây, mọi thứ đều không quan trọng bằng mạng sống của bố.

Vì vậy, cậu có thể buông bỏ lòng tự trọng, một lần nữa chạy đến trước mặt Văn Thần Cảnh, van xin hắn ta cứu bố Tiêu.

Tiêu Gia Niên hiện tại không đủ khả năng chi trả chi phí y tế cao ngất ngưởng, cũng không thể mời được bác sĩ có chuyên môn cao hơn để cứu bố.

Tiêu Gia Niên cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cảnh tượng trước mắt gần như xuất hiện ảo ảnh, như thể tim cũng lạnh giá đến mức muốn ngừng đập.

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc ô màu đen, Tiêu Gia Niên cố gắng ngước mắt nhìn, chỉ thấy quản gia tóc bạc trắng.

Trong mắt Tiêu Gia Niên thoáng hiện một tia thất vọng, cậu khàn khàn lên tiếng: "Bác Ngô, cậu ta vẫn không chịu ra gặp cháu sao?”

Quản gia đau lòng vô cùng, nhưng lại có chút bất lực, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Niên Niên, về nhà trước đi, đừng để bị ốm."

Tiêu Gia Niên cố gắng gượng cười, nhưng hốc mắt lại đỏ ửng, vừa mở miệng, giọng đã khàn hẳn: "Nhà?" Cậu tự giễu cười, "Bác ơi, bác bảo cháu nhà ở đâu?”

Quản gia suy nghĩ về ông Tiêu đang nằm trong bệnh viện và tài sản đã bị niêm phong, trời đất mênh mông, cậu bé gầy yếu này lại không nơi nương tựa.

Như thể biết rằng Văn Thần Cảnh sẽ không ra gặp mình, Tiêu Gia Niên nhìn xa xăm vào bầu trời đêm mênh mông, ánh mắt trống rỗng.

Cậu thực sự không biết phải làm gì nữa, cuộc đời cậu đã đến bước đường cùng.

Cậu đã mất hết hy vọng, toàn bộ sức lực bị rút cạn, trước mắt mờ mịt, di chứng của việc tắm mưa lâu ngày ập đến dữ dội.

Tiêu Gia Niên mệt mỏi ngã người về sau, nhưng nền nhà cứng cáp như dự đoán lại không xuất hiện.

Lúc ý thức còn lại le lói, cậu cảm nhận được một đôi bàn tay dịu dàng đỡ lấy mình.

Quản gia giật mình vì cậu bé đột ngột ngất xỉu, chỉ đến khi thấy cậu được đỡ lấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn thấy người đến, quản gia trợn tròn mắt.

Sững sờ vài giây, ông mới lắp bắp mở miệng: "Hoắc tiên sinh.”

Cùng lúc đó, người trợ lý bên cạnh nhấc nhẹ chiếc ô đen lên một chút, khuôn mặt tuấn tú tinh tế của người đàn ông hiện ra hoàn toàn trước mặt quản gia.

Những hạt mưa to lớn tí tách rơi xuống mặt ô đen, rồi lăn theo đường cong, như những viên ngọc trai đứt dây.

Những viên ngọc trai lấp lánh như pha lê như đang chảy qua hàng mi của người đàn ông, toả ra một làn sương mờ mỏng manh, càng làm nổi bật đôi lông mày và con mắt như tranh vẽ của anh.

Mái tóc đen, đôi môi đỏ, làn da trắng, chỉ ba màu đơn giản nhất cũng đủ để vẽ ra một dung nhan tuyệt đẹp.

Người đàn ông nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng, dùng cơ thể mình che chắn cho cậu khỏi gió rét và mưa lớn, trong lúc cử động, đầu của thiếu niên đã chìm vào vai người đàn ông.

Đây là sự trân trọng mà người ngoài nhìn vào cũng có thể nhận ra.

Sắc mặt của Hoắc Hàm vô cùng lạnh lùng, đôi mắt giống như sắp đóng băng.

Thấy người đàn ông sắp đi, bác Ngô vội vàng gọi anh lại: "Thưa Hoắc tiên sinh, ngài đi ngay vậy sao? Không đi thăm Thần Cảnh à?"

“A.” Người đàn ông khẽ cười lạnh, “Tôi đi thăm cậu ta? Tôi sợ tôi không nhịn được mà tát cho cậu ta một cái.

Bác Ngô: "..."

Trợ lý Trần đứng bên cạnh che ô: "..."

Hoắc tiên sinh mang vẻ đẹp như thần tiên mà nói ra những lời như vậy, thực sự rất khó hiểu.

Hoắc Hàm lười giải thích, huống chi cả người đứa trẻ trong lòng nóng ran, rõ ràng là đang sốt, cần phải đi khám bác sĩ gấp.

Nếu ở lại thêm nữa, Hoắc Hàm sợ rằng mình sẽ không thể nhịn được mà cầm roi da đi đánh chết đứa nghịch tử Văn Thần Cảnh kia!

Có bao nhiêu người la liếʍ theo đuổi con trai cưng của anh, anh lại để Văn Thần Cảnh liếʍ thành công, đây chính là công thụ chính anh đích thân chọn!

Kết quả, như này?! Như này?!

Hoắc Hàm tức giận đến mức đầu óc ong ong, Văn Thần Cảnh rốt cuộc có biết hay không, một con đường đại lộ ngọt ngào đang bày ra trước mặt hắn ta, hắn ta lại chọn chế độ địa ngục?!

Theo nhịp điệu này, anh có thể sẽ được "bóp eo mắt đỏ mạng cho em" ba món đồ, *hỏa táng tràng sẽ tung bay!

*Hỏa táng tràng: lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi lại đối tượng.



Đúng vậy, Hoắc Hàm bắt kịp xu hướng, vinh dự trở thành một sứ giả xuyên sách.

Anh còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là "Ai có thể không yêu vạn người mê", một cuốn tiểu thuyết do chính anh viết.

Xuyên sách là chuyện nhỏ, nhưng nhìn thấy cốt truyện sụp đổ đến mức ngay cả người cha ruột như anh cũng không nhận ra, Hoắc Hàm không thể nhịn được nữa.

Đây không phải là một câu chuyện ngọt ngào sao? Ai đã thay đổi cốt truyện của anh vậy?!