Chương 12: Xem như là em trai

Vì vậy, tính cách của "Hoắc Hàm" rất giống với bản thân anh, những người bạn xung quanh cũng là những người bạn mà anh có trong thế giới thực.

Chỉ là những bối cảnh đã được miêu tả bằng văn bản thì không thể thay đổi được.

Ví dụ, sách nói rằng anh có một người chị gái tên là Hoắc Văn, không có anh trai, vì vậy thế giới được bổ sung trong sách sẽ tự nhiên không có nhân vật "anh trai".

Nghĩ đến đây, Hoắc Hàm không khỏi có chút buồn bã.

Nhưng may mắn thay, vẫn còn hai người bạn quen thuộc là Lâu Hướng Thần và Bùi Khương, khiến Hoắc Hàm cảm thấy thế giới này chân thật hơn nhiều.

Bên kia Lâu Hướng Thần nghe xong câu này mới hết giận: "Hừ, coi như cậu biết điều."

Nói xong, Lâu Hướng Thần đùa giỡn: "Cậu biết gần đây tôi nghe được chuyện cười gì không?"

"Nói đi."

"Có người nói, cậu mang tiểu thiếu gia nhà họ Kiêu về nuôi ở nhà, lúc đó tôi bật cười ha hả và nói câu "nếu điều này là thật tôi sẽ livestream đứng chổng ngược ỉa chảy".”

Lâu Hướng Thần biết rõ người bạn thời thơ ấu này của mình, đừng nhìn vẻ ngoài tính cách tốt bụng, thích đùa giỡn, nhưng thủ đoạn của anh vô cùng phong phú, nam nữ nối nhau không ngớt, nhưng cũng không thấy vị thiếu gia này động lòng với ai, thậm chí tuổi dậy thì cũng không có giai đoạn mộng mơ, sống như một người lãnh cảm.

Nếu là anh đối nổi lên đồng tình thương hại đối với vị thiếu gia đáng thương kia, chỉ có khả năng giúp vài lần, nhưng đem về chính nhà mình để nuôi dưỡng? Không thể nào, không thể nào.

Hơn nữa vị tiểu gia kia đã 19 tuổi, lại không phải chưa thành niên, có việc mà mà phải đưa về?

Nhưng là anh đúng là thật sự đã đem việc này___ đem người về nhà mình nuôi dưỡng.

Lâu Hướng Thần liền trầm mặc một hồi lâu, có hơi hỏng mất: "ậu lừa tôi phải không? Cậu thật sự là làm cái kia à?

“cái kia là cái gì. Cậu nói tôi không rõ”

“Thì——đem vị thiếu gia kia về nhà nuôi dưỡng? Mẹ nó, cậu cũng hay thật đấy, làm chuyện mà nhiều người trong thành phố A này đều muốn làm.

Thiếu gia nhà họ Tiêu có một bộ dạng xinh đẹp, có rất nhiều người trong lòng nổi lên mơ ước với cậu ta, chỉ là cậu còn có gia thế, trước đây còn có cả đống người che chở, tất nhiên là không có cơ hội để xuống tay.

Nhưng giờ thì khác rồi, con người có bản tính xấu xa, chơi với những cậu trai bình thường khiến mọi người không cảm thấy hứng thú, vì nó quá dễ dàng.

Ai cũng muốn hái được trăng trên trời, nhưng trăng trên trời quá xa, thậm chí không thể chạm vào được.

Giờ đây, mặt trăng tự mình rơi xuống, đương nhiên ai cũng muốn tranh giành.

Họ muốn nếm thử, những cậu công tử được nuông chiều từ nhỏ, hương vị có khác gì người khác hay không.

Lâu Hướng Thần vốn dĩ đang ríu rít nói chuyện, sau đó giọng nói ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng đến mức không thể nghe thấy, cho đến khi hoàn toàn im lặng.

Bởi vì bên kia quá yên tĩnh, thậm chí tiếng thở cũng không nghe thấy.

Hai người im lặng trong chốc lát.

Bên kia mới vang lên giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của người đàn ông: "Ai nói?”

Lâu Hướng Thần đột nhiên cảm thấy sợ hãi, Hoắc Hàm đa phần đều mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, không chút u ám, dù đã 28 tuổi cũng không có vẻ già dặn, kết hợp với dung mạo như tiên nhân, quả thật như gió thanh như trăng sáng.

Trước đây, dù cho hành động của con thứ nhà họ Hoắc có quá đáng đến đâu, khiến anh tức giận, hắn cũng chưa từng thấy Hoắc Hàm nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng như vậy, đến mức không muốn giữ thể diện.

“Ai nói tôi bao dưỡng Tiêu Gia Niên? Lại là ai——” Ba chữ cuối cùng, Hoắc Hàm nói nặng nề, chậm rãi, mang theo khí thế mưa gió sắp đến, “Nói muốn bao dưỡng Tiêu Gia Niên?”

Giọng Hoắc Hàm trầm tĩnh, nhưng nói rất chậm, không lớn tiếng, không gầm gừ, mang theo uy nghiêm cao quý, đè nặng lên tim người, khiến người ta thở không nổi.

Lâu Hướng Thần đột nhiên có chút hoảng hốt: "Không phải, anh cả, tôi nói sai rồi, cái miệng này của tôi cậu biết đấy, không biết giữ mồm giữ miệng!"

"Tôi và Tiêu Gia Niên không phải loại quan hệ đó, cũng đừng nói chuyện tôi dẫn trẻ con về nhà với người khác, tôi không muốn nghe bất kỳ ai nói về chuyện bát quái giữa tôi và cậu ấy nữa."

"Hiểu hiểu hiểu, tôi sẽ lập tức truyền đạt ý của cậu, đảm bảo không để bất kỳ ai nói lung tung nữa." Nói xong, Lâu Hướng Thần thăm dò hỏi: "Vậy cậu đưa người ta về nhà là?"

Vừa nghe được tin tức bát quái đó, Hoắc Hàm thực sự tức giận, suýt nữa thì túm lấy cổ áo Lâu Hướng Thần và gầm lên: "Mẹ kiếp cậu có biết nói không hả?! Đó là con trai tôi! Con trai!"

Nhưng bình tĩnh lại nghĩ, có lẽ khi anh ở bên Tiêu Gia Niên, có người trong giới đã nhìn thấy.

Hơn nữa, tình hình hiện tại của hai người thực sự dễ khiến người ta hiểu lầm, Kiêu Kiêu mới 19 tuổi, anh đã 28 tuổi, chênh lệch gần 10 tuổi, trước đây hai người lại không có bất kỳ giao tình nào, nhìn thế nào cũng thấy là ông chú già lợi dụng lúc cháy nhà để cướp của, nảy sinh ý đồ xấu với mỹ nhân nhỏ tuổi.

Cân nhắc một chút, Hoắc Hàm quyết định vẫn không cho người ngoài biết chuyện anh và Kiêu Kiêu tiếp xúc, tránh phiền phức.

Nhưng trước mặt bạn bè của mình, Hoắc Hàm vẫn không giấu giếm gì, chỉ sửa lời: "Bác sĩ Tiêu là một bác sĩ tốt, tôi luôn rất kính trọng ông ấy, ông ấy mất rồi, còn một số chuyện chưa giải quyết, một đứa trẻ một mình cũng có chút khó khăn, bây giờ tôi coi cậu ấy như em trai ruột, hiểu không?"

"Hiểu! Hiểu!"

"Nếu còn nói lung tung, tôi sẽ đánh chết cậu."

"..."