Chương 5

Gintoki buồn chán gác tay nhoài qua cửa sổ xe ngựa nhìn phong cảnh, ngẫm lại lời nhắc nhở trước khi đi của Thông Linh đại sư, ‘Nhất định phải trở thành đệ tử chân truyền của Bạch Lộ chân nhân. Hắn là một trong ngũ bán tiên ở thế giới này, chỉ cần là đệ tử chân truyền của hắn. Người khác mới không dám động vào An Nhạc của chúng ta, sau đó cũng đủ thời gian để ngươi trưởng thành còn có những bá tánh của chúng ta cũng có thể trưởng thành đủ để sống sót ở thế giới này. Nhưng dù là bằng hữu thì Bạch Lộ chân nhân cũng sẽ không vì ta mà phá hủy quy tắc nhận đồ đệ của hắn, cho nên Triệu Ngân, ngươi vẫn phải vượt qua khảo nghiệm mới được’.

Sau một tháng hành quân, cuối cùng cũng đến, nơi đây không hề có ấp trấn hay thôn làng, chỉ có các quân lính, cùng nơi sản xuất lương thực, vũ khí của bọn họ. Không khí túc sát tiêu điều, bầu trời cũng xám xịt, hàng cây bên đường cũng không hề xanh tươi mà u ám với bầy quạ mắt lạnh đậu trên cây nhìn đoàn người qua đường.

Cả tòa thành đều tản ra hơi thở trầm thấp khiến người khác không thở nổi, ánh mắt của những người ở đây đều tê dại không chút hy vọng. Bọn họ một khi đã trở thành binh sĩ biên cương, sẽ có rất nhiều vàng bạc tiền lương hậu hĩnh, đãi ngộ cho con cháu gia đình của họ đều phong phú nhưng đồng thời họ chiến đấu không chỉ có với con người còn có yêu ma. Họ bị rèn luyện cấp tốc để thay thế số người chết khổng lồ của cuộc chiến, họ không thể nói ra bí mật bên ngoài cái l*иg kia chính là địa ngục. Thủ vững đao trên tay, để bảo vệ người nhà phía sau lưng.

Triệu Huân vừa xuống xe đã được binh lính báo cáo nói có hai vị tiên nhân của Bạch Vân tông đến để đón nhi tử hắn, hắn vội vàng kéo tay Gintoki đi.

Bên trong tòa thành là các lều trại, ở trung tâm là một cái lều trại khổng lồ xung quanh là các tốp binh lính mặt nghiêm túc canh gác, bầu không khí bên trong thành chỉ có tiếng hô mệnh lệnh và tiếng bước chân không hề có những âm thanh khác.

Trong lều có hai hàng ghế hai bên để tiếp đãi khách nhân, ở trung tâm là chiếc bàn gỗ được trải lông thú trắng xếp đầy binh thư cùng văn từ trên đó, bên trái bàn là một bản đồ địa lý chiến lược được treo lên, bên phải là một cái l*иg đèn được treo cùng với một thanh đại đao được điêu khắc nhiều lớp hoa văn, lưỡi đao sắc bén dưới ánh đèn còn tản ra bạch quang nhàn nhạt được gác trên giá.

Trong không khí còn lượn lờ hương trầm hương, hai vị thiếu niên bạch y ngồi thông thả uống trà, thấy Triệu Huân bước vào hai người thông thả đứng dậy không chút để ý mà khẽ gật đầu chào hắn.

Tuấn Lâm và Minh Huyền nhìn về phía sau Triệu Huân. Một cái bóng trắng nho nhỏ lười biếng chậm rãi đi ra, tóc ngắn trắng như bạc, ánh sáng chiếu lên mái tóc bạc bù xù làm nó như có vụn bạc lấp lánh ở trên đó, khuôn mặt còn có nét non nớt nhưng không che dấu được đường nét tuấn mỹ, đôi mắt đỏ lười biếng nhìn bọn họ, đôi mắt đó lại không hề có thị huyết tàn bạo hay sát khí chỉ có sa sút lười biếng như một vị đại thúc.

- Nè đừng có nhìn chằm chằm Gin-san chứ, Gin-san là thẳng nam, thẳng nam đó, chỉ có hứng thú với đại tỷ thân hình bốc lửa chứ không có hứng thú với nam nhân a.

Vừa nói Gintoki vừa ngoáy mũi khó chịu nhìn bọn họ, Tuấn Lâm tức giận phóng ra uy áp hòng dạy cho hài tử kia một trận. Triệu Huân cũng cảm nhận được uy áp phóng ra, hắn là Trấn Quốc tướng quân tuy thực lực không bằng bọn họ nhưng hắn cũng không bị chút uy áp này làm được gì.

Nhưng đối với nhi tử của hắn, nhãi ranh kia chỉ học võ thuật bình thường thì chút uy áp này cũng có thể khiến hắn bị nội thương.

Hắn lo lắng quay sang nhìn, thấy Gintoki quả nhiên cau mày, thân hình run rẩy, sắc mặt trắng bệt, và rồi lao đến túm lấy tay hắn nhưng ngoài dự đoán là không hề bị uy áp làm cho ngã ra đất nội thương.

Gintoki mặt trắng bệt, răng đánh lập cập nói:

- Lão cha không phải Gin-san sợ ma quỷ đâu, Gin-san là lo ngươi sợ cho nên nắm tay ngươi đó an tâm đi. Không phải vừa rồi ban ngày ban mặt mà bị bóng đè khiến Gin-san sợ đâu, là Gin-san lo lắng cho lão cha ngươi thôi.

Triệu Huân mặt vô biểu tình, tay nhãi ranh này đầy mồ hôi mà nói không sợ. Còn nữa là uy áp thế mà tiểu tử này lại nghĩ là bóng đè. Hắn thở dài kéo tay mình ra khỏi tay Gintoki, ghét bỏ bàn tay đầy mồ hôi kia.

Minh Huyền hứng thú nhìn Gintoki, không hề bị uy áp phong tỏa bị thương, dù rằng hiện giờ nhìn sợ sệt như vậy nhưng vẫn chống được, phải biết rằng Tuấn Lâm đã là Trúc Cơ Kỳ hậu kỳ, dù chỉ xuất một tia uy áp nhưng không phải Trúc Cơ Kỳ sơ kỳ thì không đỡ nổi, nhưng hắn đã nhìn kỹ hài tử kia còn chưa bước vào Luyện Khí Kỳ nữa. Hắn ra hiệu cho Tuấn Lâm dừng tay.

Minh Huyền cũng không như Tuấn Lâm căm ghét Gintoki, hắn chỉ không thích bất cứ việc gì gián đoạn tu luyện của hắn thôi.

Tuấn Lâm không cam lòng nhưng hắn lại không dám cãi lại Minh Huyền nên đành dừng tay, nhưng nghĩ đến bên ngoài kia nơi chiến trường thảm thiết kia hắn lại nãy ra ý xấu:

- Trước khi đi chúng ta vẫn đến chiến trường nhìn một cái đi, dù sao cũng xem như cho sư đệ được hiểu rõ hơn về thế giới này, mà không phải cái l*иg kính ấm áp yên bình kia nhỉ?

Dù thấy rõ ý xấu của Tuấn Lâm, nhưng Triệu Huân cũng không nói gì, nhi tử của hắn trước sau gì cũng phải gặp có khi gặp sớm lại tốt hơn.

- Ma…ma, a ha là cái trong suốt trong suốt, lại lơ lửng lơ lửng sao? Ha ha, không cần đâu chắc sư phụ còn đang đợi chúng ta, nên đi nhanh thôi đừng phí thời gian ở đây.

Triệu Huân thở dài, nhãi ranh không chút khí khái nào, vừa nghe đi ra nơi chiến trường liền đu lên người hắn như tinh tinh đu cây, Triệu Huân trầm giọng:

- Không có ma chỉ có yêu thú, quái vật trước sau gì ngươi cũng phải gặp thôi. Còn nữa trước mặt người khác ngươi leo xuống khỏi người ta nhanh lên, nếu không ta quăng người vào bầy quái vật bây giờ.

Gintoki ngượng ngùng leo xuống, đi theo lão cha đến trên tường thành, cổng thành cao ba mươi mét phía trên là những binh lính nghiêm chỉnh đứng canh gác, ở phía dưới là một cái cổng thành cao mười lăm mét, ở trên cổng thành còn loang lỗ vết máu có cũ có mới.

Binh lính canh gác ở càng gần cổng thành, thì gương mặt họ càng vô biểu tình túc mục, ánh mặt không chút hy vọng chỉ có một màu xám xịt. Bọn họ như cái xác không hồn.

Bước lên trên phía trên tường thành, mùi huyết tinh cùng sát khí càng nồng đậm xộc đến khiến người khác muốn nôn ói. Triệu Huân có chút lo lắng nhìn Gintoki, nhưng hắn kinh ngạc thấy nhi tử không chút sợ hãi mà vẫn bình tĩnh nhìn tất cả. Tuấn Lâm thì biểu tình không vui cùng nhàm chán do trò vui không thực hiện được.

Gintoki mặc kệ họ nghĩ như thế nào. Bình tĩnh nhìn khung cảnh quen thuộc lại mới lạ trước mắt, khung cảnh tựa như địa ngục, xác chết khắp nơi chồng chất như những ngọn núi nhỏ, có thi thể con người có thi thể yêu thú, hai bên đánh nhau thậm chí còn phải dẫm lên thi thể mà đánh, mùi máu, mùi thi thể, không khí đầy huyết tinh cùng mùi thối rửa của xác chết, ánh mắt tuyệt vọng vô hồn của binh lính. Những con quái vật với hình thù kỳ dị. A thật giống thật giống lũ Amanto mà hắn từng chiến đấu. Chiến trường kia cũng tàn khốc như vậy, Amanto dùng khoa học kỹ thuật tấn công bọn họ, còn ở nơi đây là phép thuật. Những màu sắc hoa lệ bay lượn đầy trời lại không khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ hay vui thích chỉ cảm thấy như màu sắc địa ngục. Trên xa xa không trung là âm thanh lũ quạ bay lượn lờ kêu vang tựa như âm thanh thần chết kêu gọi, ánh mắt chúng nhìn xuống chiến trường kia, như nhìn những thức ăn đang đợi mình.

Gintoki không nhìn nữa, quay người đôi tay gối sau ót, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt kia thong thả bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm nói vọng lại:

- Mặt trời đôi khi sẽ bị mây đen che khuất, nhưng vẫn sẽ tỏa sáng rực rỡ ở phía trên kia. Đi thôi, một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ gặp nhau dưới bầu trời ửng nắng.

Triệu Huân sững người khi nghe vậy, rồi hắn mỉm cười thầm nghĩ đúng vậy một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ đón được vầng thái dương trong lành kia, tất cả chúng ta đều sẽ được thấy được nó.