Chương 34: Úc Thư bị Lục Xuyên ức hϊếp

Tác giả: Tê Hạc

Edit: Sâm

*

Sau khi treo máy, Úc Thư ăn cơm và tắm rửa xong cũng đã gần mười giờ. Vì ban chiều cậu ngủ khá nhiều nên giờ không buồn ngủ lắm. Cậu chợt nhớ tới hôm nay là ngày có tập phim mới bèn lấy máy tính bảng ra, ngồi đầu giường xem phim của Hạ Nghi Chu."

"Úc Thư ơi, em có mệt không?"

"..." Lục Xuyên không nghe được câu trả lời của Úc Thư, cậu đang tập trung nhìn chằm chằm máy tính bảng trong tay.

Lục Xuyên mới bước ra khỏi phòng tắm, thấy Úc Thư lờ mình mà nhìn gã đàn ông khác, lòng hơi bốc mùi. Hắn leo lên giường, chậm rãi đến gần Úc Thư, cướp máy tính bảng trên đùi cậu.

"Oa, em đã có anh rồi mà còn đi ngắm người đàn ông khác, em thật là nhẫn tâm."

Nghe Lục Xuyên vu khống, Úc Thư dở khóc dở cười: "Tôi đang xem phim, không phải ngắm người khác. Tôi xem gần hết tập rồi, để tôi xem nốt đi." Nói rồi, Úc Thư lại nghĩ, bất mãn với sự vu oan của Lục Xuyên, lẩm bẩm: "Rõ ràng chính anh nói anh ấy là Omega, sao có thể coi là người đàn ông khác được..."

"Không được, buổi tối là thời gian riêng tư của hai ta, không thể để em ngắm thằng khác được, mặc kệ đó là Omega hay Alpha." Khó lắm mới bắt cóc em khỏi lão đại, là để bá chiếm em, sao có thể cho người khác quấy rầy đôi ta được.

Lục Xuyên nhìn vẻ mặt không vui của Úc Thư, bỗng nhớ tới một chuyện. Hắn lấy một thứ khỏi ngăn tủ đầu giường, sau đó kéo Úc Thư qua, để cậu nằm trên đùi mình. Úc Thư giật mình vì hành động đột ngột của hắn, cậu giãy dụa muốn ngồi dậy.

"Anh định làm gì!"

"Anh nhét thuốc cho em đó. Lão đại đã dặn anh làm cho em rồi, ngoan, nằm yên nào." Lục Xuyên lắc lắc cái hộp trong tay, cười xấu xa nhìn Úc Thư, tay khác lại xoa bóp mông cậu, ý định rất rõ ràng.

Úc Thư biết đây là thuốc nhét vào cửa sau, nhưng đây là chuyện xấu hổ cỡ nào chứ. Sao cậu có thể thật sự ngoan ngoãn nghe lời để Lục Xuyên giúp cậu. Vậy nên Úc Thư vùng vẫy, nói: "Không cần, tôi tự làm được."

Lục Xuyên ngó lơ lời từ chối của Úc Thư, đè cậu xuống lại, ghé bên tai cậu bảo: "Đêm nay anh vốn không định làm gì cả, nhưng có người không chịu ngoan ngoãn nghe lời, bắt anh phải làm cái gì đó mới được. Bảo bối, em nói xem có đúng không?"

Úc Thư nghe ra sự uy hϊếp ngầm của Lục Xuyên, cậu không dám giãy nữa, làʍ t̠ìиɦ liên tục mấy ngày nay khiến cậu đã không chịu nổi rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cậu cũng bị họ làm chết trên giường mất.

"Tôi... Tôi nghe lời, đêm nay không làm, được không?"

"Thật sự nghe lời ư?" Lục Xuyên nghi ngờ nhìn Úc Thư ngoan ngoãn, cố ý lộ ra vẻ không tin. Thấy Lục Xuyên không tin mình, Úc Thư vội quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự hoảng loạn, không biết nên làm sao mới khiến Lục Xuyên tin mình, chỉ có thể lặp lại lời bảo đảm.

"Thật mà, tôi sẽ nghe lời."

Thấy Úc Thư gấp đến sắp khóc, Lục Xuyên cúi người hôn chụt Úc Thư, dịu dàng cười bảo cậu: "Anh tin em, em tự vểnh mông lên nào, ngoan ngoãn bò xuống để anh nhét thuốc cho em, đừng quên cởϊ qυầи."

"Đây.... Tôi..." Úc Thư nghe điều Lục Xuyên bảo mình làm mà đỏ mặt tía tai. Lục Xuyên giúp cậu cởi hoàn toàn khác với việc cậu tự cởi. Bảo cậu tự làm trước mặt người khác thì quá là xấu hổ.

Lục Xuyên cố ý ra vẻ nổi giận khi không thấy Úc Thư hành động: "Ai mới nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời vậy, thì ra chỉ để qua loa lấy lệ với anh à. Làm sao bây giờ, anh hơi giận rồi này."

Úc Thư vội bày tỏ mình không có không nghe lời, thẹn thùng hồi lâu mới xuống khỏi người Lục Xuyên, ngoan ngoãn nằm sấp, vùi mặt vào gối, hơi nhấc mông lên.

Bò thì bò rồi, mà Úc Thư lại quên không cởϊ qυầи theo yêu cầu của Lục Xuyên. Thấy vậy, Lục Xuyên đưa tay nâng cái mông không nhô lên hết cơ kia, để Úc Thư dựa eo cong mông tròn trịa đẫy đà kia lên, rồi hắn hài lòng nhìn tư thế quyến rũ của cậu.

"Dáng người xinh đẹp thật đấy, nhưng mà bảo bối à, có phải em quên gì rồi không?" Tay Lục Xuyên dạo quanh bờ mông cậu, cái thủ đoạn chòng ghẹo khiêu da^ʍ ấy khiến Úc Thư nhịn không nổi mà ưm ra tiếng.

Nghe Lục Xuyên nhắc nhở, Úc Thư nhớ ra mình chưa cởϊ qυầи, cậu đành buông tay đang nắm chặt gối đầu rồi cầm lấy chiếc quần ngủ màu xanh xám của mình, chậm rì kéo xuống. Lục Xuyên cũng không giục Úc Thư, hắn rất hưởng thụ quá trình Úc Thư cởi mình vì mình, nhìn chiếc qυầи ɭóŧ trắng dần dần lộ ra khiến hắn có chút hưng phấn, nhưng cũng nhanh chóng thấy thất vọng.

Hắn kéo mép qυầи ɭóŧ Úc Thư lên, rồi thả tay để nó bắn về, "bép" một tiếng, phát ra tiếng dây chun va vào da thịt.

"Sao em không mặc đồ lót anh mua cho em? Anh đã bảo người xếp vào vali rồi mà."

Qυầи ɭóŧ Lục Xuyên mua cho Úc Thư, cậu làm sao dám mặc. Lúc đầu cậu thấy nó xuất hiện trong tủ quần áo thì cũng không để ý lắm, còn tưởng rằng nó chỉ là đồ lót bình thường. Sau khi tắm xong, mặc qυầи ɭóŧ vào thì mới phát hiện đằng sau có một cái lỗ hổng, cậu xấu hổ lập tức cởϊ qυầи lót ra.

Mặc loại qυầи ɭóŧ này cứ như thể mình sẵn sàng làʍ t̠ìиɦ bất cứ lúc nào vậy, Úc Thư bảo thủ không có khả năng sẽ mặc loại qυầи ɭóŧ ấy. Vậy nên hôm nay lúc cậu thấy thiếu chúng trong tủ quần áo, cậu bèn nhân lúc không ai chú ý, lén lút đổi đồ lót bình thường vào vali, không để Lục Xuyên phát hiện.

Hiện giờ Úc Thư không muốn trả lời Lục Xuyên, cậu đã cởϊ qυầи đến bắp đùi, để lộ cặp mông nảy nở được bao bọc bởi chiếc qυầи ɭóŧ trắng tinh. Cậu hít sâu một hơi, quyết định giải quyết dứt khoát, cởi hết qυầи ɭóŧ mình xuống, thả ra chiếc mông căng tròn gợi cảm của mình.

Mà Lục Xuyên chẳng ngờ được Úc Thư sẽ quyết đoán đến thế. Hắn ngẩn người nhìn cặp mông nõn nà trước mắt, vốn tưởng mình có thể thưởng thức dáng vẻ ngại ngùng của Úc Thư một hồi nữa. Nhưng Úc Thư gọn gàng cởi sạch thực sự khiến hắn hơi kinh ngạc. Có điều Lục Xuyên bình tĩnh lại rất nhanh, trên mặt lại hiển vẻ gian manh.

Nhìn lỗ thịt hồng hào thấp thoáng trong mông, thân thể Úc Thư khẽ run vì xấu hổ cực độ. Nếu cậu không vùi mặt vào gối thì Lục Xuyên nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của cậu. Nhưng Lục Xuyên không nhìn cũng đoán được ngay, dù sao Úc Thư của họ là một người dễ thẹn thùng mà.

Lục Xuyên cố ý trêu Úc Thư, giọng nói trầm thấp: "Em muốn đến mức vậy sao?"

Nói rồi cũng không đợi Úc Thư đáp, Lục Xuyên đã bóp cánh mông cậu bắt đầu nhào nặn. Sau đó duỗi một ngón tay mò tới lỗ thịt, mát xã cửa động. Úc Thư bị hắn chơi đùa mà rêи ɾỉ, lỗ thịt bị kí©h thí©ɧ chảy tràn dâʍ ɖị©ɧ, nhuốm đầy cả ngón tay Lục Xuyên. Hắn cúi người hôn lên vành tai ửng hồng của Úc Thư, giễu cợt: "Bé đĩ ơi, em ra nước rồi, ướt lắm. Lỗ thịt cứ mấp máy co rút, như muốn ăn luôn ngón tay của anh ấy."

Lục Xuyên nói xong liền đút ngón tay vào, vừa mới cắm mà thịt mềm trong lỗ lập tức cắn chặt lấy tay hắn, nhấp nhô mυ"ŧ ngón tay Lục Xuyên tựa như cực kỳ đói khát.

"A ha... Ưʍ..."

Ngón tay Lục Xuyên thọc rút trong lỗ trhitj, nhéo lấy thịt non bên trong, kí©h thí©ɧ xúc giác của Úc Thư, khiến chim nhỏ của cậu cương lên vì kɧoáı ©ảʍ. Úc Thư cắn gối, kìm nén tiếng rên của mình, nhưng vẫn bị tràn ra ngoài.

"Ngoan, đừng kiềm chế, rên lên cho anh nghe nào." Lục Xuyên dụ dỗ Úc Thư, hắn muốn nghe tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ của Úc Thư vì mình.

Vách thịt vừa ướt vừa nóng, ngón tay Lục Xuyên bị vách tràng nóng ẩm bao bọc. Hắn nhìn lỗ thịt đang nuốt ngón tay mình, dằn lại du͙© vọиɠ. Nếu không phải đêm nay Lục Xuyên không định làm thì hắn chắc chắn sẽ rút ra, thay thế bằng chính gậy gộc của mình, mạnh bạo quấy loạn lỗ thịt da^ʍ dật của Úc Thư.

"Bên trong em sướиɠ quá, anh thật muốn cắm con *** của anh vào, hung hăng *** cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ của em." Lục Xuyên ác ý nói lời thô tục, khiến lòng Úc Thư cuống cuồng.

"Ưm a... Anh nói... Anh đã nói, tôi nghe lời thì anh sẽ không... không làm."

Cuối cùng Úc Thư cũng để lộ gương mặt, nó đỏ bừng vì du͙© vọиɠ, đôi mắt ướt đẫm hơi nước, ướŧ áŧ nhìn Lục Xuyên. Ánh nhìn ấy vọng vào lòng Lục Xuyên, lời nói mềm mại như gió thoảng khiến trái tim Lục Xuyên lăn tăn gợn sóng.

Lục Xuyên đè nén du͙© vọиɠ sắp bùng nổ trong đôi mắt, trên trán lấm tấm mồ hồi. Hắn dùng sức rút ngón tay ra, mở hộp thuốc lấy một vật trong suốt hình bầu dục có độ dạy bằng ngón tay, đưa cái vật không cứng không mềm ấy nhét lọt vào lỗ thịt, chỉ còn chừa lại phần gốc bên ngoài.

"A a..."

Úc Thư bị cắm mà trải qua một đợt cao trào nho nhỏ, lỗ thịt cắn chặt lấy dị vật bên trong, toàn thân run lên vì cơn kɧoáı ©ảʍ này.

Ngay sau đó, Lục Xuyên khép hai chân Úc Thư lại, móc cây thịt của mình cắm giữa đùi cậu. Cây thịt to béo cọ xát trong chiếc đùi non mịn của Úc Thư, qυყ đầυ cọ cọ với chim nhỏ hồng hào của cậu. Hắn cứ như vậy mà xỏ xuyên.

"Đừng... Ưm a... Làm vậy lạ lắm... Chỗ đó nóng quá... A ha..." Úc Thư chưa từng làʍ t̠ìиɦ bằng đùi, cơn kɧoáı ©ảʍ chưa từng cảm nhận được khiến Úc Thư có chút sợ hãi. Bởi tốc độ đâm thọc của Lục Xuyên quá nhanh nên chân cậu đã đau rát, nhưng hai dương v*t cọ xát cũng mang đến kɧoáı ©ảʍ kịch liệt cho Úc Thư, làm cậu chỉ có thể rêи ɾỉ trong sự đau đớn và sung sướиɠ này.

"Không lạ đâu, em xem này, em sướиɠ đến mức chảy nước cả rồi." Lục Xuyên vuốt cậu bé của Úc Thư, dâʍ ɖị©ɧ chảy tràn từ đó dính ướt tay hắn. Rồi hắn đưa tay lên trước mặt Úc Thư, dùng hai ngón nhuốm đầy dịch nhầy cạy miệng cậu ra, khuấy đảo trong miệng cậu, để Úc Thư nếm thử hương vị của chính mình, cho cậu biết bản thân dâʍ đãиɠ đến mức nào.

"Nếu không phải hôm nay không định làm, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho em vậy đâu. Nào, kẹp chặt lại cho anh, ông xã cho em ngay đây."

Lục Xuyên tăng tốc độ xỏ xuyên, tiếng va chạm thân thể cùng tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của Úc Thư vang lên không dứt. Khi Úc Thư vừa đau vừa sướиɠ đến không chịu nổi thì hai người đồng thời đạt cao trào, hai luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh của Lục Xuyên bắn lên đùi Úc Thư, khiến nó trở nên nhầy nhụa không tả, má đùi Úc Thư bị xây xát đỏ rực. Hai màu trắng đỏ đan xen, nhìn trông dâʍ ɖu͙© vô cùng.

Cơn cao trào qua đi, Úc Thư bị đè dưới thân Lục Xuyên dần tỉnh táo lại. Cậu nghĩ, cái này có khác gì làʍ t̠ìиɦ đâu, đều mệt mỏi như nhau.

Một lúc sau, Lục Xuyên gọi người dọn chiếc giường bừa bộn, bế Úc Thư vào phòng tắm, rửa sạch dấu vết ân ái trên người. Cuối cùng hai người trở lại chiếc giường sạch sẽ, Lục Xuyên dịu dàng ôm hôn cậu, thật lâu sau mới buông cậu ra: "Ngủ đi, ngày mà là em có thể gặp Hạ Nghi Chu rồi."

"Ừm."

Úc Thư mền mệt ngủ thϊếp đi, Lục Xuyên điều chỉnh đồng hồ báo thức để lấy thuốc ra khỏi lỗ thịt của cậu đúng giờ. Thế nhưng, chờ đến ngày mai, hắn sẽ phải hối hận vì đã dẫn Úc Thư đến gặp Hạ Nghi Chu.